Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

D i x - n e u f

Phòng viện trắng toát, không khí im lặng bao trùm bốn bức tường. Hai tay Eunseo vẫn giữ nguyên vị trí cũ, đưa đĩa táo đã gọt sẵn đến trước mặt Jiyeon. Còn chị, nửa ánh mắt cũng không đặt vào cô, coi cô như vô hình lẳng lặng nhìn ra bầu trời xanh ngắt.

Eunseo cười khổ, đặt đĩa táo xuống bàn: "Em về sở, chiều lại ghé qua thăm chị." Song, khoác lên áo vest rồi mang theo cặp táp rời đi.

Bấy giờ trong đôi mắt lơ đãng kia mới hữu thần trở lại, chị thở dài nửa đau lòng nửa bất lực. Jiyeon biết Eunseo có tình cảm với mình chứ, rất rõ là đằng khác. Chị còn biết thứ tình cảm sâu đậm ấy xuất phát từ thời niên thiếu, nhưng chị không có cách nào nói cô hãy từ bỏ nó đi. Bởi Jiyeon hiểu cô hơn ai hết. Một người như Eunseo, tính cách cứng đầu từ trong xương cốt, làm sao dễ dàng buông xuôi thứ tình cảm bản thân truy cầu bao nhiêu năm qua.

Yeoreum đứng ngoài cửa thu hết tràng cảnh khó xử kia vào mắt, khe khẽ gọi: "Chị.."

Người phụ nữ xinh đẹp trên giường bệnh cười nhẹ, chốc lát lại thơ thẩn ngắm trời ngắm mây. Đứng ở vị trí của Yeoreum nhìn vào, Jiyeon lúc này hệt như một thiên thần không cánh vô tình đi lạc xuống trần gian. Đôi mắt thuần khiết long lanh, làn da trắng nõn dưới ánh nắng càng thêm tỏa sáng lu mờ vạn vật. Yeoreum ngẩn người, cảm tưởng bản thân trong một phút giây nào đó đã thực sự bị chị làm cho rung động.

Trầm ngâm một lúc lâu, Jiyeon ngập ngừng chạm đến mảnh giấy con con chị vẫn giữ bên mình từ khi đặt chân về Hàn Quốc. Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ muốn trông thấy nó nữa, không ngờ duyên nợ thực sự chưa dứt. Chỉ là, hoàn cảnh gặp lại thật quá đỗi bất đắc dĩ.

"Chị.. nhờ em chuyện này được không?"

"Vâng?"

Đặt vào tay Yeoreum mảnh giấy nọ, chị lơ đãng nói: "Liên lạc với người này hộ chị."

Em nhíu mày, tự hỏi người này  trong lời Jiyeon là ai. Nhưng em ngầm hiểu nguyên do chị nhờ mình chuyện này, còn không phải vì Đại úy Son?!

Mấy ngày nay, hầu như hôm nào Eunseo cũng ghé qua bệnh viện chăm sóc Jiyeon. Mặc dù đáp lại cô mười phần đều là hờ hững cùng làm lơ thì cô vẫn kiên trì cười nói, chẳng hề lấy làm bất mãn với thái độ lạnh nhạt của chị. Yeoreum có ngốc mấy nhìn vào cũng biết tình cảm Eunseo dành cho chị sâu đậm ra sao. Chỉ là, Jiyeon đối với chân tình của cô vô cùng lãnh đạm, khác xa với vẻ ấm áp trước kia.

Em thở dài, thương cảm cho tấm chân tình của Eunseo. Khổ nỗi tình yêu không phải thứ có thể cưỡng cầu. Người cô yêu là chị, yêu rất sâu rất nhiều. Nhưng người chị yêu, ngay từ đầu đã là một ai khác.

.

.

Trưa, Eunseo đem theo thần sắc mệt mỏi về nhà. Cơm canh nóng hổi đặt sẵn trên bàn toàn những món cô thích. Vẫn là bóng lưng nhỏ nhắn cặm cụi trong bếp, mái tóc dài ngang lưng buộc hờ giản dị. Hình ảnh thân thuộc ấm áp luôn khiến Eunseo cảm thấy thật yên bình mỗi khi nhớ đến. Cỗ xúc động mạnh mẽ dâng trào nơi lồng ngực, cô bỏ cặp táp ôm lấy nàng từ phía sau.

Thân thể người kia hơi cứng lại, nhưng rồi rất nhanh liền thả lỏng. Đáy mắt thoát qua tia mất mát, phảng phất nỗi ưu tư. Rõ ràng thọt lỏm trong vòng ôm này, thế sao Chengxiao vẫn trống rỗng không thôi? Phải chăng đã chẳng còn cảm nhận được sự khăng khít như những ngày đầu chung sống?

Điều chỉnh nhịp thở, nàng nhàn nhạt nói: "Đợi em một lát, sắp xong rồi."

Nếu Eunseo để ý sẽ nhận ra tông giọng của nàng khác xa mọi ngày. Chengxiao của trước kia chẳng bao giờ đồng ý cô ôm lấy mỗi lần nàng dở tay nấu nướng. Bởi theo nàng, cô ôm chặt như vậy thì áo quần sẽ dính mùi. Eunseo lúc ấy càng thêm cứng đầu đưa cánh mũi đến vành tai nàng hít một hơi thật sâu rồi bảo "em rất thơm". Nhưng tâm trí cô hiện tại làm gì quan tâm tới mấy chi tiết nhỏ nhặt ấy.

Xong xuôi, Chengxiao kéo cô ra bàn, lẳng lặng dọn cơm. Eunseo nhìn một loạt hành động của nàng, vô thức nhận thấy bầu không khí giữ hai người hôm nay rất khác.

"Em mệt?"

Nàng cười mỉm thay cho câu trả lời. Thoạt nhìn giống như chẳng có tâm sự gì nhưng thực chất để giữ được bình tĩnh như vậy, suốt đêm qua nàng đã tự tìm đến thân thể mình cào cấu hệt một cách giải tỏa tâm lí cô liệu có hay?!

"Có chuyện gì phải nói với tôi." Siết chặt tay nàng, cô mơ hồ cảm giác được sự xa cách vô hình giữa bọn họ: "Bận mấy tôi cũng sẽ về với em."

Nàng lại cười, hỏi vu vơ: "Gần đây chị rất bận sao?"

Đối diện với đôi mắt kia, cổ họng Eunseo khô khốc. Cô không dám nói nàng nghe sự thật, rằng cô mải mê lo lắng cho một người phụ nữ khác không phải nàng.

"Ừ.." Buông tay Chengxiao, tránh đi ánh mắt nàng, cô giải thích thêm: "Vụ án sắp đi tới hồi kết rồi nên gần đây hơi bận."

Nàng không nói gì chỉ khe khẽ gật đầu. Thâm tâm chua xót, miếng cơm trong miệng trào ngược đắng ghét. Thà cô cứ nói cô có người khác bên ngoài, ít ra nàng còn tìm được cớ khuyên nhủ bản thân từ bỏ. Thế nhưng cô chọn cách giấu nàng.. là đang muốn vì nàng mà bảo vệ chốn bình yên này, hay không nỡ phá tan giấc mộng tương lai đẹp đẽ nàng thêu dệt bấy lâu?

Xấp ảnh gửi đến đêm qua, không bức nào không ghi ngày tháng. Nực cười hơn đều là những ngày cô bận sự về muộn hoặc vắng nhà. Chengxiao đã rất tin tưởng Eunseo, thấu hiểu cho công việc nguy hiểm của cô mà chờ đợi. Nàng chẳng ngại căn bệnh tâm lí ngày một trở nặng, luôn dang tay bảo bọc cô mỗi khi cô trở về mang theo một thân mệt rũ, thì thầm bên tai cô vài ba lời an ủi êm ái.

Yêu cô như vậy, bao dung như vậy để rồi nàng nhận lại được gì!?

Trong khi Chengxiao ngủ gục trên sofa đợi cô, hẳn cô đang vui vẻ sóng vai bên người phụ nữ khác, cùng người ấy trò chuyện chia sẻ ngắm hoàng hôn. Những lúc ấy, nàng tự hỏi liệu cô có nhớ đến nàng..?

Chengxiao chưa bao giờ đòi hỏi Eunseo phải yêu mình. Bởi nàng hiểu hơn ai hết, cuộc hôn nhân của bọn họ từ lúc bắt đầu đã không có tình yêu. Chỉ là, thời gian ở bên cô thực sự quá tốt. Đến mức nàng muốn rời xa hiện thực khốc liệt, chìm đắm hoàn toàn vào thế giới ấy.

Nàng yêu cô, mỗi ngày đều như cố gắng níu giữ chút hạnh phúc nhỏ nhoi thoi thóp. Chengxiao đã từng muốn hỏi Eunseo, hà cớ gì trong lòng cô không hề có nàng nhưng sao vẫn đối xử với nàng quá mức ôn nhu cùng chăm sóc. Thế rồi sự ích kỉ chẳng cho phép nàng làm điều đó. Nàng sợ câu trả lời sẽ khiến trái tim vốn ngang dọc vết xước lại phải chịu đựng thêm đau đớn đến tâm tư phế liệt.

Nhưng là, Eunseo thực sự rất tàn nhẫn!

Cô trao cho nàng danh phận, dành cho nàng hết thảy mọi thứ tốt nhất. Duy chỉ thứ nóng bỏng nơi ngực trái thì không. Cô kiên quyết giữ lấy, tựa hồ đóa anh thảo muốn nở hoa thì nhất định phải hướng về ánh trăng trắng sáng. Mà nàng, dù nhẫn nhịn đến mấy, cố gắng đến mấy cũng chẳng có cách nào ngưng tiếng nức nở nghẹn ngào khi nhận ra bản thân không phải ánh trăng của cuộc đời cô.

Ánh trăng của Eunseo là một người khác. Đẹp hơn nàng, ôn nhu hơn nàng, có nét cười rực rỡ hơn nàng.

Chengxiao, ngay từ lúc cầm trên tay những bức ảnh chụp cô cùng người ấy, đã thống khổ nhận ra mình chưa từng trọn vẹn trong mắt cô. Eunseo có thể ôm nàng, có thể hôn nàng, có thể quấn quýt yêu đương... nhưng ánh mắt cô nhìn nàng sẽ chẳng bao giờ chứa đựng cả một bầu trời nhu tình như thế.

Đâu chỉ ánh mắt, ngay cả nụ cười Eunseo cũng khác. Cái cách cô cong môi đầy yêu chiều, dung túng trước mỗi hành động của người ấy... giống như cho dù bên cạnh Eunseo có xuất hiện thêm bao nhiêu nữ nhân khác nữa thì bọn họ đều không thể so sánh với vị trí độc tôn của người ấy trong lòng cô. 

Thâm tình mức ấy, làm sao có thể tùy tiện trao cho nàng!?

Nhưng mà, dẫu biết thế thì sao? Chengxiao vẫn yêu cô. Yêu đến mức chấp nhận bao dung, chấp nhận làm lơ cô lừa dối. Miễn là Eunseo đừng rời bỏ...

Ừ, nàng yêu cô quá rồi! Vì chẳng có vợ nào biết chồng ngoại tình mà vẫn níu kéo cả. Chỉ có nàng, duy nhất một mình nàng cứ vậy mà yêu cô.

.

.

Lee thị

Phòng chiến lược trước giờ làm việc vẫn luôn đúng tiến độ, nhân viên đồng nghiệp đối xử với nhau vui vẻ hòa nhã. Sau vụ việc Song Ha Rin, trưởng phòng Lee trở về nhận lại chức vụ như cứu vớt mạng sống của bọn họ, nhân viên qua đó càng thêm yêu quý vị lãnh đạo tuy nghiêm khắc nhưng luôn ấm áp của mình.

Vẫn như mọi ngày, phòng chiến lược thỉnh thoảng sẽ nhân lúc giải lao tám vài ba câu chuyện. Mà trưởng phòng Lee, cũng chính là người bày ra vụ nghỉ giải lao giữa giờ này, lon ton từ trong phòng riêng ra ngoài tham gia nghe ngóng. Mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến khi Chengxiao bỗng dưng che miệng gấp rút chạy vào nhà vệ sinh.

"Ủa? Con bé Cheng làm sao thế?"

"Dạo này thất con bé cứ thẫn thờ suốt. Hôm trước tôi gọi đưa tài liệu ba lần mới nghe."

"Sắc mặt cũng xanh lắm, tôi hỏi thì không nói. Lo ghê cơ!"

Mấy chị đồng nghiệp mỗi người một câu thi nhau suýt xoa làm Luda lo lắng. Nàng nhanh chân chạy theo Chengxiao, vừa đến cửa nhà vệ sinh liền nghe tiếng nôn ọe dữ dội. Chân mày xô lại thành một đường, Luda vội vã bước vào. Bắt gặp Chengxiao một tay ôm bụng một tay vịn tay cầm xả nước, khuôn diện trắng nõn hồng hào tái mét thì hốt hoảng đỡ lấy.

"Làm sao thế này? Chị đưa đi bệnh viện nhé!"

Chengxiao chầm chậm lắc đầu, thều thào: "Em ổn."

"Ổn cái gì mà ổn. Nôn đến mức nhợt nhạt cả người thế này.." Trưởng phòng Lee đang đà mắng chợt khựng lại, cảm giác có gì đó sai sai.

Nàng dừng lại, nghiêng đầu xem bộ dạng mệt mỏi của Chengxiao. Nôn mửa? Ban nãy trong phòng mấy mụ kia gọi bánh cá đến ăn... bảo sao Luda thấy cứ quen quen thế nào. Cái này, còn không phải đang mang thai đi. Nàng trải qua hai lần sinh nở, dấu hiệu rõ rệt vậy đương nhiên liếc mắt sẽ nhận ra ngay.

Bấy giờ Chengxiao phần nào tỉnh táo, dường như cũng biết không thể giấu được Luda. Thấy trưởng phòng Lee gấp gáp muốn rút điện thoại báo tin vui cho Eunseo liền ngăn cản: "Đừng! Chị đừng gọi."

"Cứ để chị. Tên nhóc mặt than suốt ngày mải mê công việc, đến vợ có bầu cũng không biết."

"Không phải đâu." Chengxiao yếu ớt rơi nước mắt: "Là em muốn thế."

Cô lúc này còn tâm trí quan tâm đến nàng và đứa nhỏ ư? Làm sao có thể!

"Chị đừng nói cho Eunseo." Nàng níu tay Luda, thì thào cầu xin: "Đừng làm phiền chị ấy."

Chengxiao sợ rằng sự hiện diện của đứa nhỏ lúc này sẽ khiến cô chán ghét nó. Eunseo có thể không yêu nàng, nhưng đứa nhỏ vô tội. Nó nên được appa yêu thương thay vì xem như một vật cản đường cô tìm đến hạnh phúc cho riêng mình.

Thấy Chengxiao khổ sở như vậy, Luda cũng đau lòng. Trước tiên đỡ nàng dậy, Luda vuốt lại mái tóc mướt mồ hôi vào nếp, ôn nhu vỗ lưng giúp nàng bình ổn tâm trạng. Giữa hai người bọn họ Luda không biết xảy ra chuyện gì, nhưng với phụ nữ mang thai thì tâm lý rất quan trọng. Cùng một khoảng thời gian phải tránh xúc động hay buồn phiền quá độ, giữ cho bản thân thoải mái mới tốt cho đứa nhỏ.

"Được rồi chị nghe em." Đoạn, Luda dịu dàng khuyên nhủ: "Nhưng Eunseo làm gì mà bận đến độ cả em cũng không quan tâm được. Chị nghĩ em vẫn nên nói cho Eunseo biết."

Nàng cười trừ, tay khe khẽ vuốt ve bụng dưới: "Chị ấy bận chăm sóc người khác rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #eunxiao