V i n g t - c i n q
Bệnh viện Quốc tế
Meiqi và Luda vừa nhận được tin liền bỏ hết công việc chạy thẳng tới đây. Cứ nghĩ người tức giận ắt hẳn sẽ là Meiqi nhưng không, trưởng phòng Lee ngay khi nhìn thấy Eunseo, nàng chẳng chút chần chừ vươn tay.
Chát
Cái tát dường như đã dùng gần hết sức lực, ấy vậy mà chỉ khiến gương mặt đẹp đẽ kia hơi lệch sang bên phải. Meiqi ngỡ ngàng, ngay cả Eunseo cũng giật mình bất động. Tại nơi lòng bàn tay tiếp xúc với da mặt rất nhanh ửng đỏ, cảm giác rát buốt thuyết minh Luda tức giận ra sao.
Nàng mặc kệ giữa hành lang có bao nhiêu người vì hành động của mình mà điêu đứng, kéo cổ áo Eunseo khiến mắt đối mắt. Luda muốn mắng, nhưng câu từ cứ tắc nghẹn ở cổ họng. Vì nàng nhận ra cô cũng bị thương, vết xước trên má vẫn còn rỉ máu.
Lặng đi chốc lát, cô mãi mới ngập ngừng thốt lên một tiếng: "Chị.." Nhưng chưa kịp hoàn thành lời thì Luda đã nhanh hơn cắt ngang, giống như không muốn nghe thêm bất cứ lời giải thích nào từ cô nữa.
"Chị trước đó nhắc nhở em còn chưa đủ sao Son Eunseo?" Viền mắt nàng đỏ hoe, bất lực và thất vọng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp: "Em kết hôn rồi. Đã có vợ, Chengxiao cần em."
"Em khi ấy nói với chị thế nào?"
"Em sẽ không bỏ ai cả." - Cô đã từng rất chắc chắn như thế.
"Em nói nhất định chăm sóc tốt Chengxiao đúng không? Vậy ngày hôm nay con bé nằm viện, đứa nhỏ suýt chút nữa cũng mất đi, em giải thích thử xem!"
Hơn hai mươi năm, bọn họ cùng nhau lớn lên, suốt quãng thời gian non trẻ Eunseo chưa bao giờ thấy qua bộ dáng tức giận này của nàng. Bởi lẽ Luda đối với cô giống như yêu thương lo lắng cho em gái ruột nên mọi thứ đều dùng mềm mại mà chỉ bảo. Nhưng đến hôm nay, thực sự Eunseo làm nàng quá thất vọng rồi.
Luda ôm mặt ngồi xuống ghế chờ, nàng lúc này vô cùng hối hận. Nếu ngày đó nàng đem chuyện đứa nhỏ nói cho Eunseo thì mọi chuyện bây giờ sẽ khác không? Eunseo là một người trách nhiệm, biết bản thân còn có đứa con sắp ra đời, hẳn Chengxiao đã chẳng phải chịu nhiều ủy khuất câm lặng như thế.
Nhớ đến dáng vẻ yếu ớt của Chengxiao níu lấy tay mình xin nàng đừng nói cho Eunseo biết về đứa nhỏ, lòng Luda lại như có gì đó sắc bén xẹt qua. Phụ nữ, suy cho cùng có mạnh mẽ ra sao thì vẫn trời sinh cần được bảo vệ. Đối với phụ nữ mang thai càng quan trọng hơn, thứ bọn họ cần nhất chính là có người thân bên cạnh chăm sóc. Ấy vậy mà, Eunseo đã làm được gì cơ chứ!?
"Eunseo ah, chị từng hỏi Chengxiao sao lại giấu em chuyện đứa nhỏ. Em biết con bé nói gì không?" Cổ họng nàng xộc lên chua xót, nước mắt ngấp nghé khóe mắt đỏ hoe: "Con bé nói..."
"Đừng làm phiền chị ấy. Chị ấy bận chăm sóc người khác rồi."
Giây phút Eunseo nghe được những lời này, cả người đều cứng ngắc. Thần kinh tan rã, giống như đường thẳng trên biểu đồ đo nhịp tim, chết lặng!
Hóa ra Chengxiao cái gì cũng biết. Nhưng nàng không nói, im lặng ôm hết thảy đau đớn tổn thương về mình. Chấp nhận đứng nhìn cô mỗi ngày đi sớm về muộn, đem tâm ý đặt lên một người khác, chỉ để níu kéo chút hạnh phúc vốn đã rất mỏng manh kể từ những ngày đầu tiên.
Yêu cô, nàng bao dung mọi lỗi lầm. Trong mắt cô trở nên hèn mọn đáng thương. Khiến Eunseo tin rằng dù mình có làm sai nhiều hơn nữa thì Chengxiao cũng sẽ tha thứ thôi. Nàng vẫn sẽ ở đấy, đợi cô quay đầu. Vì nàng yêu cô, cô đối với nàng là sự hiện diện quan trọng nhất.
Đáng tiếc, chính tay Eunseo đã dập tắt ngọn lửa tình yêu ấy rồi.
.
.
.
.
Chengxiao hôn mê rất sâu. Trong cơn mơ, nàng thấy mình chơi vơi giữa làn nước xanh ngắt. Thân thể lạnh buốt, tay chân co quắp ôm lấy bụng muốn bảo vệ đứa nhỏ chưa đầy ba tháng. Khổ sở là thế nhưng đôi mắt nàng chưa từng rời khỏi gương mặt đẹp đẽ của cô.
Âm thanh hỗn tạp bên tai chẳng ảnh hưởng đến Chengxiao. Nàng câm lặng nhìn cô, tròng mắt giăng đầy tơ máu, cay buốt nhưng nhất quyết không chịu nhắm lại. Cách một lớp kính dày, Chengxiao thấy Eunseo lao về phía mình, khẩu hình miệng liên tục đóng mở. Khổ nỗi nàng quá mệt rồi, giữ không nổi tỉnh táo để nhìn ra lời cô muốn nói nữa.
Mi mắt khó khăn khép lại, Chengxiao thả mình trôi nổi mênh mông. Nàng cảm nhận nhịp tim mình chậm dần, cơn co thắt ở ngực trái đau đớn hơn bao giờ hết. Có lẽ nàng sắp đạt đến giới hạn cuối cùng rồi.
ĐOÀNG
Tiếng động cực lớn va chạm với thành bể. Lớp kính cường lực dưới tác động của bom đặc chế "lách cách" xuất hiện rạn nứt.
Choang~ Nước tràn ra lênh láng.
"Cứu cô ấy! Mau cứu cô ấy!" Eunseo gào lên, bất chấp trước mặt có bao nhiêu kẻ địch, điên cuồng giơ tay hạ chân ra đòn hiểm hóc.
Bộ quân phục phẳng phiu nháy mắt trở nên nhàu nhĩ, nhưng cô không quan tâm. Tầm mắt Eunseo hoàn toàn dán vào người phụ nữ yếu đuối bị vây hãm trong làn nước lạnh. Cô nghiến răng lao đến, vô hình khiến bản thân xuất hiện thật nhiều sơ hở. Dàn mưa đạn đột ngột ào ào ập xuống, Eunseo mặc kệ. Thứ duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc bấy giờ là bằng mọi cách phải bảo vệ hai mẹ con Chengxiao.
Dù cô có bỏ mạng thì nàng cùng con nhất định an toàn rời khỏi.
.
Khi Chengxiao tỉnh lại, nền trời bên ngoài sớm ngả sang màu xanh xám. Bàn tay vừa cử động liền kéo đến một trận đau nhức. Ý thức nhờ vậy mà dần quay về, mất gần hai phút để nàng nhận thức được mình đang nằm trên giường bệnh. Túi đường glucozo treo lơ lửng kế bên, kim truyền cắm ở mu bàn tay bởi động tác ban nãy mới xê dịch.
Chật vật ngồi dậy, Chengxiao đương lúc mải loay hoay muốn gỡ kim truyền ra nên không để ý tiếng động bên ngoài. Về phía Eunseo, nhác thấy thân ảnh thân thuộc đã tỉnh, cô mừng rỡ ba bước biến thành hai bước đến bên nàng. Hai tay vươn ra đỡ lấy cơ thể vô lực, còn muốn mau chóng ôm nàng vào lòng, bất quá Chengxiao ngay sau khi thấy cô liền trở nên kích động.
Nàng dùng hết chút sức lực xót lại vùng dậy, quát: "Cút! Mau cút cho tôi!!"
Đôi tay trơ chọi giữa không khí chợt cứng đờ, nụ cười vui vẻ vài giây trước nháy mắt méo mó đến cực điểm. Trong ấn tượng của Eunseo mà nói, Chengxiao luôn hận không thể vạch tâm can mình cho cô xem nàng đối với cô có bao nhiêu yêu thương cùng si ngốc. Khác hẳn bộ dáng xù lông hiện tại, mắt hạnh sáng trong từ bao giờ nhìn thấy cô chỉ còn sợ hãi xen lẫn đề phòng?
Sự tin tưởng trước kia.. đi đâu mất rồi!?
Cô nuốt nghẹn, khó khăn lắm mới có thể hướng nàng mở lời: "Xiao ah, là tôi đây. Eunseo của em, chồng của em." Nếu nghe rõ sẽ nhận thấy run rẩy trong câu nói, nhưng trớ trêu thay, nàng đã chẳng còn khả năng thương tiếc cô.
Người phụ nữ nghe qua cái tên Eunseo tựa hồ càng bị kích động hơn gấp ngàn lần. Nàng mặc kệ mu bàn tay đau đớn, giật bung kim truyền rồi lùi mình vào góc giường. Cơ thể gầy yếu co thành một đoàn, giống như không muốn quan tâm tới bất kì thứ liên quan đến ba chữ Son Eunseo nữa.
"Đừng tới đây! Mau cút đi, cút đi cho tôi.." Chengxiao lẩm bẩm, dù âm vực rất nhỏ nhưng giữa bốn bức tường dội lại vào tai Eunseo rõ hơn bao giờ hết.
Trái tim như bị ai hung hăng bóp chặt, không chút lưu tình rạch xuống từng dao bén ngót. Hô hấp của cô đứt đoạn nửa chừng, muốn hít vào một hơi là điều quá mức khó khăn. Gần 30 năm sống trên đời, vượt qua biết bao mưa bom bão đạn, Eunseo cũng chưa từng cảm thụ nỗi đau nào lớn đến thế. Hệt như chất độc vô mùi vô vị, chỉ cần một giọt cũng đủ khiến con người ta quay cuồng nếm trải mùi vị lục phủ ngũ tạng đứt đoạn từng mảnh. Đau đến tâm tư phế liệt!
Eunseo từng nghĩ tới rất nhiều kiểu kết cục cho bọn họ. Cô nghĩ tới Chengxiao sẽ khóc, sẽ tổn thương, sẽ tìm cô náo loạn. Cũng nghĩ tới nàng hẳn rất an tĩnh đi, lặng lẽ rời khỏi thế giới của cô nếu một mai nàng biết những việc cô âm thầm an bài sau lưng nàng. Eunseo nghĩ nàng nhất định hận cô đến nghiến răng. Nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn hiện tại Chengxiao sợ hãi cô, xem cô chẳng khác nào kí ức buồn thảm nàng muốn xóa sạch.
Nghĩ vậy, thâm tâm cực lực co rút phản đối. Son Eunseo có chết cũng không cho phép nàng đẩy mình đi. Chengxiao đã là vợ cô thì hết kiếp này vĩnh viễn sống dưới sự bảo hộ của cô, không cho phép nàng trốn tránh.
"Ngoan, để tôi xem em một chút." Bước chân vững vàng tiến đến là thế nhưng chưa đầy nửa mét liền nặng nề như đeo chì.
Người nàng co rúm, hai tay ôm đầu siết chặt suối tóc đen nhánh. Lúc nàng ngước lên, he hé mắt nhìn cô, Eunseo thấy khóe môi nàng ẩn hiện sắc đỏ. Nàng, là kích động tới cắn môi mình bật máu cũng không muốn trông thấy cô ư?
"Xiao.."
"Meiqi, Meiqi.. MENG MEIQI!!"
Cô nghe nàng hét thật lớn, tựa hồ đang kêu cứu. Eunseo tự hỏi, cô tự khi nào so với quỷ dạ xoa giống nhau đến vậy? Dọa nàng thần trí mơ hồ, chẳng khác phát điên là bao.
Cạch - Cửa gấp gáp mở ra, Meiqi vội vã chạy đến ôm lấy nàng. Chengxiao hệt như ở thời khắc sắp chết chìm tóm được phao cứu sinh, nàng bấu víu lấy bạn thân, ném ánh mắt sợ sệt về phía cô. Chân thật rõ ràng khiến Eunseo hô hấp khó khăn, cõi lòng xơ xác cất giấu bị lôi ra ngoài ánh sáng, ấn xuống than nóng hung hăng hành hình.
"Đại úy Son, phiền cô ra ngoài." Giọng Meiqi lạnh tanh, cứng rắn hạ lệnh trục khách.
Eunseo cúi đầu cười khổ. Thái độ Chengxiao rõ ràng đến vậy, cô ở lại còn ích gì sao?
.
.
Tinggg
Tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại, tâm trạng nặng nề nên Eunseo không buồn đọc. Vụ án đã phá xong, kẻ cầm đầu dường dây là Jang Dae Hwan cũng bị bắt. Ngoài sức khỏe của Chengxiao, hiện tại cô chẳng còn muốn quan tâm thêm bất cứ điều gì khác.
Thanh âm báo hiệu tin nhắn liên tục vang lên. Tin sau nối tiếp tin trước, tốc độ và số lượng nhiều đến chóng mặt. Eunseo nhíu mày muốn tắt nguồn lại bị động tác nhanh hơn của Seola đoạt mất. Bác sĩ Kim liếc qua, đáy mắt không nhịn được chế nhạo.
"Thiếu tá Son, nghe oai thật đấy!" Dứt lời liền ném điện thoại lên ghế sofa gần đó, mặc kệ đống tin nhắn chưa có ai đáp hồi.
Eunseo miễn cưỡng cười. Thiếu tá? Nghe qua cũng đủ châm chọc! Vì hai chữ Thiếu tá này, đánh đổi lại chính là Chengxiao của cô. Đáng sao?
Seola biết cô không vui nên chẳng nói gì thêm. Chị ngồi xuống, đưa hồ sơ bệnh án cho cô, sắc mặt bởi vậy mà ngưng trọng thêm mấy phần. Lần trước lúc Chengxiao tới khám định kì, Seola đã mơ hồ nhận thấy dấu hiệu trầm cảm ở nàng. Chị đương nhiên khuyên nàng, thực hiện hết chức trách của một bác sĩ. Cứ ngỡ mọi chuyện dần tiến triển tốt đẹp vì ở lần khám thứ hai tình trạng bệnh đã khá hơn, nào ngờ hiện tại đột ngột chuyển xấu. Mà nguyên nhân, Seola nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến Eunseo.
Cô đọc rất chăm chú, tay cầm góc giấy vô thức siết chặt khi nhìn đến dòng chuẩn đoán. Eunseo mù mờ ngẩng đầu: "Trầm cảm?"
"Đúng thế!" Seola thở hắt, không chút tránh né hỏi thẳng: "Chengxiao vốn có bệnh tâm lí, thêm vào thời gian mang thai thường xuyên suy nghĩ tiêu cực nên rơi vào trạng thái trầm cảm 3 tháng đầu trước khi sinh."
Mười đầu ngón tay Eunseo như nắm phải bàn chông, sợ hãi đánh rơi tờ bệnh án. Sắc mặt cô thoáng chốc xanh xao chẳng khác nào người bệnh, đôi môi no đủ hồng hào lúc này nhợt nhạt không chút huyết sắc.
"Rõ ràng ban đầu Chengxiao đến gặp chị con bé chưa tệ đến mức đó.." Nói tới đây chị bỗng ngừng lại, sắc bén nhìn cô: "Có phải em đã nói gì đả kích tâm lí Chengxiao không?"
Cụp mi mắt, thái độ trốn tránh ấy rõ ràng đang tố cáo hành vi của cô. Eunseo nhớ đến tối đó mình mất tự chủ, dùng những lời lẽ quá phận lăng nhục nàng. Chengxiao khi ấy, phải chăng đã rất đau lòng!?
"Chị.." Cổ họng cô khô khốc, hốc mắt đỏ au: "Đứa nhỏ thật sự là con của em?"
Lồng ngực Seola phập phồng, ngỡ ngàng nhìn cô như thể không tin vào tai mình. Chị lặng đi, mơ hồ trông thấy khung cảnh Chengxiao thu mình vào màn đêm, điên cuồng để lại vết thương trên người cố gắng bình ổn tâm trạng. Thì ra chị không sai, người bức bách Chengxiao đến bước đường cùng này lại chính là người mà nàng yêu nhất.
"Ừ. Chị cũng rất bất ngờ. Có lẽ con bé chịu thiệt thòi nhiều quá nên trời cao ban xuống một phép màu chăng? Chị đã nghĩ vậy đấy."
"Bỏ nó đi."
"Cái thai này không thể là của tôi."
"Lần tiểu phẫu đó tỉ lệ thành công tôi chỉ để có 40%, cô có con với tôi thế nào đây?"
Hối hận dâng đầy lồng ngực, thì sao chứ? Cảm giác tội lỗi này liệu có đổi lại được một Chengxiao vô ưu vô lo như trước kia không? Thâm tâm Eunseo rít gào, mặc cảm day dứt cùng lúc nhào vào cắn xé tâm trí cô, bào mòn ngụy trang cứng cỏi.
Nước mắt cuối cùng cũng rơi. Chengxiao nếu biết cô vì nàng mà khóc, nàng chắc hẳn sẽ vui lắm! Nhưng hiện tại đã không thể nữa rồi..
-----
Dạo trước kì thực xảy đến quá nhiều chuyện bất ngờ khiến tâm trạng mình xuống dốc tột độ. Vừa rồi lại tới kì kiểm tra giữa kì nên chậm trễ chap mới.
Để các cậu chờ lâu rồi! Đọc chap vui vẻ nhé <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com