Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

V i n g t - n e u f

8 giờ 30 tối,

Ngoài phòng khách, Chengxiao ôm Bơ an nhàn xem phim. Trên mặt bàn bày la liệt nào bánh nào kẹo nào sữa nào trái cây. Vươn tay nhón một quả nho đã được gọt vỏ tách hạt bỏ vào miệng, nàng lơ đáng ngó qua bếp. Đúng lúc Eunseo dọn dẹp xong, bốn mắt chạm nhau, nàng vờ như không quan tâm.

Eunseo cười thầm, đáy lòng âm ỷ sung sướng. Sau buổi tối cái hôm nàng làm cô thót tim thì khoảng cách giữa bọn họ có chút tiến triển. Nàng ít nhất chịu trả lời mỗi khi Eunseo hỏi thay vì làm lơ giống trước kia. Vậy thôi cũng đủ để cô vui vẻ mấy ngày liền.

Mang thai đến tháng thứ 5, bụng Chengxiao lộ rõ rồi. Thêm vào Eunseo chăm chút cẩn thận, muốn gì có đó thành ra nàng mập lên không ít. Chengxiao hiện tại trắng trắng tròn tròn vô cùng đáng yêu, báo hại cô tối ngày chỉ muốn ôm hôn cưng nựng. Khổ nỗi nàng đâu có đồng ý, nên thỉnh thoảng nhịn hết nổi lén hôn mấy cái liền bị nàng hạ thủ không chút lưu tình.

Giống như bây giờ đây, cô rửa bát xong thì mon men đến ngồi cạnh nàng. Con Bơ líu ríu vẫy đuôi làm trò khiến Chengxiao khe khẽ bật cười. 

"Seola vừa gọi tới nói mai rảnh rỗi, chúng ta đến khám định kì." Eunseo nói, tay thoăn thoắt tách miếng quýt đưa đến môi nàng. 

Chengxiao ngậm ngậm miếng quýt trong miệng, gật đầu đồng ý. Thiếu tá Son thấy vợ không nói gì nữa cũng thôi, tựa lưng ra sau thơ thẩn ngắm nàng. Tuy nói phụ nữ mang thai cơ thể sẽ thay đổi, xuất hiện nhiều vết rạn nhưng dường như Chengxiao chẳng hề bị ảnh hưởng bởi điều đó. Da dẻ nàng mịn màng hơn rất nhiều, lúc nào cũng thoang thoảng mùi sữa. Gương mặt ngoại trừ tròn hơn một chút vì lên cân thì không sạm không phù, thậm chí mang thai cảm giác trẻ hơn vài tuổi.

Đâu phải tự nhiên Eunseo nói thế! Gần đây thôi, ngay chiều hôm trước Chengxiao bỗng dưng thèm trà sữa, nằng nặc đòi ra ngoài bằng được. Cô cưng nàng như vậy, làm gì có chuyện cấm đoán. Thế là hai vợ chồng dắt díu nhau vào quán trà sữa. Song, bác gái chủ quán liền ném cho cô ánh mắt dè bỉu. Gặng hỏi mãi Chengxiao mới chịu nói nguyên văn câu bác gái bảo nàng.

"Dì thấy con cùng lắm năm nhất năm hai đại học, sao lấy chồng hơn nhiều tuổi thế?"

Kì thực, Thiếu tá Son sau đó cảm thấy vị trà sữa ngòn ngọt nháy mắt trở nên đắng nghét. Trông cô già lắm hay sao? Cô hơn nàng có 4 tuổi thôi mà!?

Nghĩ lại càng thêm buồn, Eunseo lặng lẽ thở dài.

"Đau!" Chengxiao nhíu mày kêu.

Người nọ bật dậy, phản ứng ngay tức khắc: "Đâu? Đau chỗ nào?"

"Chân, tê chân."

Cẩn thận đỡ nàng nằm xuống sofa, cô đem chân nàng đặt lên đùi mình dịu dàng xoa bóp.

"Bảo em bao nhiêu lần rồi, đừng ngồi một tư thế quá lâu." Trách móc là thế nhưng lực đạo vẫn rất nhẹ nhàng, lâu lâu sẽ ngẩng đầu xem nàng, tỉ mỉ hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Khó chịu." Nàng không đầu không đuôi nói một câu.

Lòng Eunseo nóng như lửa đốt: "Tôi đưa em đi bệnh viện nhé? Hay gọi Seola đến?"

Nàng lắc đầu: "Người khó chịu, muốn tắm."

Bấy giờ thần kinh cô mới dám thả lỏng. Eunseo cười cười đặt chân nàng xuống, đứng dậy ôm lấy nàng: "Nào, chúng ta đi."

.

Trong phòng tắm, mặt gương sáng bóng bị lớp hơi nóng bao phủ.

Từ dạo bụng Chengxiao to lên, chuyện lau người tắm rửa của nàng đều do Eunseo đảm nhiệm. Ban đầu nàng làm sao chịu để cô giúp mình, nhưng mang thai quả thực rất bất tiện. Di chuyển còn khó khăn nói gì đến tắm táp sạch sẽ. Nên là, với cương vị người chồng đảm đang mẫu mực, Thiếu tá Son vô cùng vui lòng nhận nhiệm vụ này.

Eunseo để nàng ngồi vào bồn tắm, động tác thuần thục cởi áo cùng quần ngủ của nàng. Da thịt nõn nà lộ ra dưới ánh đèn cao áp, trắng mịn như ngọc sứ thượng hạng, mập mờ ẩn hiện trong làn nước. Mặc dù chẳng phải lần đầu trông thấy nhưng phản ứng cơ thể vẫn luôn chân thật vô cùng.

Nghe nói chỉ cần qua tháng thứ 3 là quan hệ được rồi đúng không?

Ây, Eunseo lắc lắc đầu. Để Chengxiao biết cô quan tâm tới loại chuyện này, nàng nhất định từ mặt cô cho mà xem.

"Mau lên, buồn ngủ." Nàng lên tiếng thúc giục.

Nhịn xuống suy nghĩ tầm bậy, cô cắn răng xoa sữa tắm cho nàng. Đôi tay điêu luyện vuốt từ cần cổ thon mịn, đến hai bả vai, rồi chu du khắp tấm lưng mảnh khảnh. Chạm tới đâu liền bị xúc cảm đàn hồi tốt đẹp kích thích tới đó, nhưng Eunseo vẫn gắng nhẫn nại, chuyên tâm xoa bóp giúp nàng.. cho đến khi dừng trước khuôn ngực tròn trịa trắng ngần. Hai tay Eunseo như bị dính chặt ở đó, thế nào cũng không chịu rời đi.

Chengxiao nhướn mày: "Gì đấy?" Mấy lần trước giúp nàng cũng đâu thấy cô xúc động như hôm nay. Lộ liễu muốn nàng!

Cô cười cứng ngắc, khó khăn hô hấp. Đã lâu lắm rồi chưa gần gũi, nàng còn hỏi cô?

"Vợ, cho tôi hôn một cái." Eunseo khổ sở kìm nén.

Chengxiao cảm nhận được luồng hơi thở nóng bỏng cô phả lên vành tai. Phiến môi mỏng hờ hững đụng chạm khiến nàng khẽ rùng mình.

"Nhé? Hôn một cái thôi." Giọng cô đã khàn lắm rồi.

Đoạn, bất chấp nàng sau đó đem mình nhốt ngoài cửa, Eunseo hung hăng hôn xuống. Không phải hôn môi, mà nhằm ngay điểm mẫn cảm trên cần cổ nàng âu yếm điểm nhẹ.

Bình thường Chengxiao vốn nhạy cảm, hiện tại mang đứa nhỏ, độ nhạy cảm chỉ có tăng thêm. Thân thể vừa bị cô chạm vào nháy mắt mềm nhũn chẳng còn sức lực mặc cô yêu thương. Mà Eunseo, ban đầu nói chỉ hôn thôi, qua một hồi thấy nàng không đẩy ra liền lớn gan rờ rẫm. Tay áp lên nơi đầy đặn cao vút ôn nhu xoa nắn, thoải mái đến thở dài.

"Son Eunseo!" Nàng nghiến răng lầm bầm: "Đụng vào đâu đó?!"

"Ừm.. cho ông xã em sờ một chút." Thiếu tá Son mặt dày nỉ non.

.

.

.

.

"Cút ra ngoài!!"

Né cái gối bay tới, Eunseo cười hì hì sáp lại gần nàng cười lấy lòng: "Thôi mà em, Eunseo nhịn nữa thì hỏng mất."

Chengxiao ngồi trên giường, quần áo đã mặc đầy đủ, còn đắp cả chăn nhưng chẳng thể ngăn được lửa giận tích tụ nơi lồng ngực. Chống với chả con, càng ngày càng vô liêm sỉ!

"Được rồi được rồi, đều tại tôi." Cô cưng chiều dỗ dành. Song, đỡ nàng nằm ngay ngắn: "Ngoan, sáng mai tôi đưa em đi khám."

Hai mắt nàng sớm đã dính vào nhau, lợi dụng cô ở gần hậm hực đánh mấy cái rồi thôi, nương theo ấm áp của cô dần lui vào cõi mộng. Chừng hai mươi phút sau, Eunseo đợi nàng sâu giấc mới nhẹ nhàng hết sức vén chăn nằm xuống phần đệm trống.

Đêm dài cứ thế yên bình trôi qua. Bên bệ cửa sổ, khóm anh thảo vàng nhạt khẽ rung rinh.

.

.

Bệnh viện Quốc tế

Như mọi lần, Eunseo đưa Chengxiao đến trước cửa thì ngồi ở ngoài đợi. Cô dù rất muốn cùng nàng vào xem con nhưng thấy vẻ lạnh lùng của nàng thì bất lực, trong lòng tránh không khỏi mất mát.

10 phút sau, cửa phòng bật mở.

"Ai là người nhà của sản phụ Cheng Xiao Xiao?" Cô y tá gọi to.

"Tôi đây." Eunseo bật dậy, lo lắng hỏi: "Vợ tôi vẫn tốt chứ?"

"Chị cứ vào đã, bác sĩ Kim cần trao đổi trực tiếp với chị."

Lần đầu tiên bước chân qua ngưỡng cửa kia, Eunseo hồi hộp còn hơn cả lúc cô đậu vào trường an ninh. Đứng cạnh Chengxiao, bầu không khí đặc quánh trong phòng làm cô lờ mờ nhận ra sự áp lực vô hình đang đè nặng đôi vai mình.

Đâu chỉ mỗi vẻ mặt Seola trầm tư mà ngay cả Chengxiao cũng thật sâu im lặng.

"Eunseo ah, có chuyện này em nhất định phải biết."

Sắc mặt Chengxiao càng thêm nhợt nhạt. 

Siết chặt cây bút, Seola âu sầu: "Kết quả mới nhất cho thấy cục cưng có khả năng lớn bị tự kỷ."

Lời chị vừa dứt, nàng vội vã nâng tay áo chùi nước mắt. Cả người Eunseo căng cứng, khóe miệng muốn cười cũng không cười nổi.

"Chengxiao bị trầm cảm trong thời gian mang thai nên đứa nhỏ cũng ít nhiều ảnh hưởng tâm trạng u uất. Tuy nói kết quả xét nghiệm chỉ là 50/100 nhưng cho thấy chắc chắn chiếm hơn sáu lăm phần trăm."

Người phụ nữ bên cạnh sớm đã run rẩy. Eunseo đau lòng ôm chặt lấy nàng, để nàng dựa dẫm vào mình. Cô biết so với cô, Chengxiao mới là người mong chờ ngày cục cưng ra đời hơn bất kì ai khác. Nàng có thể hận cô, có thể hành hạ bản thân nhưng vì con, nàng đồng ý để cô ở bên, tiếp nhận sự chăm sóc dù còn nhiều vụng về thiếu sót ấy. Nàng nói, muốn cho cục cưng một mái ấm gia đình.

Nhưng là, ông trời đối xử với nàng quá mức tàn nhẫn.

.

Hai vợ chồng dìu nhau ra khỏi phòng khám. Trên mặt Chengxiao vẫn còn đọng lại vệt nước mắt. Nàng mệt mỏi ngồi xuống ghế đá gần đó, đồng tử màu trà in hằn nỗi ưu tư day dứt thất thần nhìn về phía chân trời xa xăm. Chengxiao cảm thấy trời đất quay cuồng, chỗ dựa tinh thần cuối cùng để nàng vịn vào sống tiếp cứ thế tan biến ngay trước mắt.

Eunseo thấy nàng như vậy còn không đau lòng muốn chết?

Cô kéo nàng vào lòng, để nàng áp mặt vào lồng ngực ấm áp, khẽ khàng thủ thỉ: "Yên tâm, tôi ở đây! Con có thế nào tôi cũng cùng em yêu thương nó."

Gió thổi tới, đánh động lá cây kêu xào xạc. Đáy lòng cuộn trào sóng dữ chỉ cần một câu nói của cô liền bình tâm trở lại. Cảm giác an tâm của quá khứ ào ào quay về. Chengxiao siết chặt vòng ôm, yên lặng mặc cô ôn nhu vỗ về an ủi.

Đúng vậy, chỉ cần chị ở đây với em thôi!

.

.

5 tháng sau

Trước cửa phòng sinh, lớn bé nhà họ Son cùng cả nhà Meng Meiqi tụ tập đầy đủ. Vẻ mặt ai cũng căng thẳng, chốc lát lại có một người đi tới đi lui vì sốt ruột. Chengxiao vào đó được hai tiếng rồi, tiếng hét tần suất cao của nàng bên ngoài ai nấy đều nghe rõ mồn một nhưng mãi vẫn chưa sinh.

Bên trong, Chengxiao toàn thân mướt mát mồ hôi. Một tay bấu lấy ga giường, tay kia nắm chặt tay Eunseo, nghiến răng chịu đựng. Vì là sinh thường nên đau hơn rất nhiều, thời gian đã qua được một lúc nhưng cửa tử cung vẫn chưa hoàn toàn mở ra hết.

"Cố lên, cô làm được mà." Bác sĩ phụ sản liên tục động viên.

Nàng cong lưng, đôi môi nhợt nhạt hằn lên tia máu.

"Mở hết rồi, mở hết rồi!" Bác sĩ mừng rỡ: "Dùng sức, mau dùng sức đẩy đứa nhỏ."

Tóc mái bết lại, Chengxiao đau đến nỗi nhăn nhúm mặt mày. Ngón tay bấm sâu vào lớp da mỏng, cổ tay Eunseo rất nhanh ngang dọc những vết móng tay chồng chéo lên nhau. Nhưng cô nào còn tâm trạng để ý, chỉ biết người phụ nữ đang quằn quại trên bàn sinh là vợ mình cũng đủ khiến ngực trái quặn thắt từng cơn.

"Đau.. em đau.." Nàng nức nở, khóe mắt nhòe đi vì quá sức chịu đựng.

Tuyến phòng bị của Eunseo vì ba chữ này mà tan tác sụp đổ. Cô siết chặt tay Chengxiao như muốn truyền cho nàng hết thảy sức lực của mình. Viền mắt cô ươn ướt, hơi thở hỗn loạn, thứ nhỏ bé nơi lồng ngực tựa hồ treo lơ lửng trên bàn chông.  

"Gắng lên, Eunseo yêu em!"

Tai nàng ù đi, từ tận đáy lòng bùng nổ xúc động. Chengxiao mím môi, đem tất cả sức lực còn lại dồn cả vào hạ thân rồi ngất lịm.

"Oe oe oe~~"

Hai bên gia đình đứng chờ như ngồi trên đống lửa, nghe tiếng khóc trẻ con vọng ra chẳng khác nào được giải thoát. Y tá bế đứa nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ, còn cho họ biết đó là một bé gái nặng ba cân, trắng trẻo xinh xắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #eunxiao