Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 365: Lột Ra Chân Tướng

Đầu điện thoại bên kia hơi khựng lại, lâu sau mới lên tiếng, 【Park tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta không phải rất quen.】

Đã trải qua sự việc lần trước, Yoon KaHi thật sự không muốn có bất kỳ dây dưa nào với bọn họ, bà trở lại lần này một là vì con gái, hai là muốn xem ông bà một chút, về phần con trai, bà tin tưởng người nhà họ Ham sẽ chăm sóc nó thật tốt, sẽ không để cho nó chịu chút khổ nào, hoàn toàn không cần bà phải lo lắng.

Park JiYeon có một kích động muốn mắng người, người phụ nữ này có tim bằng sắt sao? Tại sao bà ta có thể dịu dàng thương yêu con gái lại đối xử tàn nhẫn với con trai mình? Chẳng lẽ EunJung không phải con ruột của bà?

Bằng không trên đời này sao có người mẹ nhẫn tâm như vậy? Mới nghe lần đầu, thấy những điều chưa hề thấy!

"Yoon nữ sĩ, mặc dù nói tôi chỉ là thế hệ sau, không nên đi phán xét cái gì, nhưng nếu năm đó bà đi, hơn nữa vừa đi chính là ba mươi năm, hôm nay đột nhiên trở lại, tôi nghĩ không thể không có nguyên do? Huống chi, bà cũng không hy vọng chuyện này đến tai Ham lão phu nhân đúng không? Tính tình bà cụ, chắc bà vô cùng rõ ràng, hôm nay tôi gọi điện thoại cho bà chỉ muốn hàn huyên với bà một chút, ngay cả chút can đảm này mà Thẩm nữ sĩ cũng không có sao?"

Giọng Park JiYeon không hề kiêu ngạo tự ti, cô nghĩ không ra, người mẹ như vậy sao có thể dưỡng dục ra Seul Gi một cô gái nhiệt tình hoạt bát như thế, tính tình hoàn toàn không giống!

【Được, hẹn ở đâu?】

Yoon KaHi suy tính một phút rồi trả lời, bà đã nhận thức được sự lợi hại của Ham lão phu nhân từ ba mươi năm trước, cho nên bà hơi sợ đối mặt với bà cụ, nhưng có một số việc, cũng nên chấm dứt.

"Phòng trà bên cạnh công viên Seoul đi."

Cúp điện thoại xong, Park JiYeon vẫn còn hơi giận dữ, trên đời này đúng là đủ kiểu người mẹ, cô may mắn gặp được mẹ Lee là người tốt như vậy, nhưng EunJung lại xui xẻo có người mẹ ruột lòng dạ rắn rết, ngẫm lại chẳng đáng cho anh, trong lòng vô cùng thương yêu.

"Được rồi, đừng nóng giận, lúc nào cậu cũng phải nhớ cậu chính là người phụ nữ có thai, tâm tình dao động không nên quá lớn." Hara ở bên cạnh an ủi.

"Tớ cũng muốn nói với mình không nên tức giận, nhưng người phụ nữ kia quá ghê tởm! Nào có người mẹ nào như bà ta." Park JiYeon tức giận oán thán.

Về cơ bản Hara cũng nghe cô nói một chút chuyện xưa, "Trời đất to lớn, hạng người gì mà không có! Sau đó nói chuyện bình thường với bà ấy, đừng để bản thân giận dỗi!"

"Ừ, tớ biết rồi." Park JiYeon đáp một tiếng, hai người đi từ từ đến phòng trà.

Hai mươi phút sau, Yoon KaHi xách túi đến, Hara đã sớm ngồi vào vị rí.

"Hôm nay Park tiểu thư tìm tôi, là ý của nó sao?" Yoon KaHi đi thẳng vào vấn đề, không chút mơ hồ.

"Không phải, là ý của riêng tôi." Park JiYeon khẽ ngẩn người một chút, rồi khôi phục tự nhiên.

Yoon KaHi nhìn chằm chằm suốt hai giây, trong ánh mắt có ý dò xét, xem ra cô gái này chỉ hơn Seul Gi cùng lắm là hai ba tuổi, ngoại hình mềm mại ngọt ngào, đứng cạnh nó rất có tính xung đột thị giác, nhìn ra được, tính cách của cô ta không hề nhu nhược chút nào.

"Con người của tôi không thích quanh co lòng vòng, có lời gì, cứ việc nói thẳng thôi." Thái độ của Yoon KaHi rất lạnh nhạt.

"Tôi rất muốn biết, bà đối xử với con trai bị bà vứt bỏ ba mươi năm như thế nào?" Park JiYeon nói từng câu từng chữ, không bỏ qua bất kỳ nét mặt nào của bà ta.

"Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại nữa, nó đã trở thành chuyện quá khứ trong sinh mệnh của tôi, không có chút xíu quan hệ nào với tôi bây giờ, chắc hứn Park tiểu thư cũng hiểu đạo lý này, con người không thể sống cả đời trong quá khứ." Yoon KaHi tao nhã uống một ngụm trà.

"Chẳng lẽ trong quá khứ Yoonnữ sĩ có gì khó có thể mở miệng sao? Nóng lòng làm rõ ràng như vậy, ngay cả con trai ruột cũng có thể làm như không thấy, bà cảm thấy đây là dáng vẻ cần có của một người làm mẹ sao?" Park JiYeon nhìn bà chằm chằm, muốn xem có chút không tầm thường nào không, đáng tiếc cô đã đánh giá thấp Yoon KaHi, gừng dù sao vẫn cay xè.

"Tôi nên làm thế nào, còn chưa tới phiên Park tiểu thư tới dạy dỗ!" Giọng Yoon KaHi rất không tốt, trên lý thuyết mà nói, Park JiYeon coi như con dâu bà, nào có đạo lý con dâu dạy dỗ mẹ chồng?

Nhưng bà đã quên, ngay cả con trai còn không cần, ở đâu ra con dâu?

"Dĩ nhiên tôi không dám dạy bà, nhưng sự xuất hiện của bà mang đến đau khổ cho EunJung, ba mươi năm trước bà dứt khoát bỏ lại anh ấy mà rời đi, ba mươi năm sau lại đột nhiên trở về, biết rõ anh ấy là con bà, lại cố ý giả bộ như không quen biết, bà cảm thấy như vậy rất vui vẻ sao? Cho dù đời trước có nhiều ân oán, cũng không nên liên lụy đến đứa bé, bà còn thiếu anh ấy một lời giải thích." Park JiYeon cũng không phải hạng người dễ ăn, cô chỉ muốn bảo vệ người cô yêu không bị tổn thương, giọng điệu khó tránh khỏi lạnh lùng vài phần.

Yoon KaHi ngước mắt lên nhìn cô một lần nữa, giọng nói hơi hòa hoãn, "Tất cả ân oán đều do tôi và cha của nó, chỉ có thể trách dáng dấp của nó và người kia quá giống, mỗi lần nhìn thấy nó, tôi không tự chủ được mà nhớ lại những khổ sở kia, huống chi, ai dám bạc đãi độc đinh nhà họ Ham? Tất nhiên sẽ hạnh phúc vui vẻ mà lớn lên, để cho nó quên tôi đi, coi như... Tôi chết rồi, từ sau ngày rời khỏi nhà họ Ham, tôi đã thề sẽ vạch ra giới hạn rõ ràng với nơi đó.

"Hạnh phúc vui vẻ mà lớn lên? Kể từ sau khi bà đi, cha EunJung ăn chơi đàng điếm bên ngoài cả ngày, hoàn toàn không trông nom con trai, đừng nói tới quan tâm anh ấy, ném thẳng anh ấy cho những thầy giáo nghiêm nghị cứng nhắc, ông còn mang những người phụ nữ kia về nhà, thường quấy nhiễu EunJung mới vài tuổi, khiến từ đáy lòng EunJung sinh ra chán ghét phụ nữ, hơn nữa bà rời đi, anh ấy càng sinh ra kháng cự phụ nữ ở trong lòng, chuyện này vẫn còn kéo dài cho đến khi anh ấy ba mươi tuổi, khi đó, chỉ cần là nơi anh ấy xuất hiện, chu vi mấy dặm chung quanh đều không nhìn thấy phụ nữ, vì vấn đề này, anh đã từng bị người hoài nghi giới tính có sai lệch, ngay cả bà nội cũng vô cùng lo lắng." Cảm xúc của Park JiYeon hơi kích động.

"Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Hình như Yoon KaHi hơi không dám tin, bà vẫn cho rằng cuộc sống của nó rất khá, nhưng không ngờ...

Park JiYeon bình tĩnh uống một hớp trà, nhuận yết hầu, "Chuyện này có thể nói nổi tiếng ở thành phố Seoul, nhưng bà là người làm mẹ lại không biết chút xíu gì, bà cảm giác mình xứng đáng với chức vụ sao?"

"Sau khi rời khỏi nhà họ Ham, tôi đã rời khỏi thành phố Seoul, bởi vì nơi này thế lực nhà họ Ham trải rộng, tôi không muốn có chút liên quan nào với bọn họ, đương nhiên sẽ không đi chú ý chuyện của nó. Sau đó, tôi biết ông xã bây giờ, cũng chính là cha của Seul Gi, ông ấy không ngại tôi đã từng kết hôn, còn nói muốn kết hôn với tôi, khi chúng tôi chuẩn bị kết hôn, người của Ham Yong Joon tìm tới, còn muốn dẫn tôi về, đương nhiên tôi không chịu, cha Seul Gi đã dẫn tôi chạy trốn ra nước ngoài, nhưng thế lực nhà họ Ham quá lớn, nhiều lần thiếu chút nữa bị bọn họ tóm được, cứ như vậy, chạy qua mấy quốc gia, lúc đến Thụy Sỹ, trong người đã không còn đồng nào, lúc ấy chúng tôi nghĩ, nếu Ham Yong Joon tìm tới, chúng tôi sẽ tự sát vì tình, may mắn thay ông ta bỏ tìm kiếm, vì vậy, chúng tôi có tự do, cũng đã có cuộc sống mới, đồng thời còn đạt được tình yêu và hôn nhân hạnh phúc."

Lúc nhớ lại chuyện cũ, mặt mày Yoon KaHi hơi nhếch lên.

"Năm đó, vì sao bà lại muốn rời khỏi nhà họ Ham?" Park JiYeon không hiểu hỏi ngược lại.

"Bởi vì tâm chết rồi, lúc ban đầu khi biết Ham Yong Joon, cảm thấy ông ta là một quý công tử lãng mạn, giống như lúc ban đầu Kim Won Bin theo đuổi Han Ga In trong "Kim Phấn thế gia" vậy, làm bất cứ điều gì, khiến người ta hạnh phúc lâng lâng. Sau đó chúng tôi kết hôn, mới hiểu ông ấy không chỉ lãng mạn với mình tôi, ông ấy nuôi phụ nữ bên ngoài đếm không hết, mà tôi, chỉ là đối tượng ông ấy thấy thích hợp kết hôn mà thôi, gánh vác nhiệm vụ nối dõi tông đường, lại nói, không phải ông ấy đối xử không tốt với tôi, ăn, mặc, chơi, dùng tuyệt đối thỏa mãn tôi, thẻ vàng tùy tôi quét, nhưng tôi lại không cần những thứ này, tôi là phụ nữ trẻ tuổi, tôi cần chính là ông xã thương yêu, mà không phải thỏa mãn về vấn đề vật chất, vốn tôi cho rằng có đứa bé sẽ khiến cho ông ấy thay đổi, nhưng bản tính ông ấy như thế, sau khi sinh EunJung, chúng tôi thường xuyên gây gổ, chiến tranh lạnh lần sau lâu hơn lần trước, có đôi khi thậm chí suốt một tháng ông ấy cũng không trở lại nhìn mẹ con tôi, cứ giằng co như vậy ba năm, tôi không chịu nổi, còn tiếp tục ở chung như vậy, tôi sợ mình sẽ mắc bệnh thần kinh." Nét mặt Yoon KaHi có chút khổ sở rất nhỏ, dừng một chút, nói tiếp.

"Tôi suy tính thật lâu, mặc dù không bỏ được con trai, nhưng nghĩ tới cuộc sống không hạnh phúc sau này, tôi chỉ có thể hạ quyết tâm."

"Xin lỗi, nhắc lại chuyện đau lòng của bà, nhưng EunJung vô tội, ân oán giữa người lớn không cần một đứa bé tới gánh chịu, anh ấy mới nhỏ vậy, lại phải chịu khổ sở các người trút lên trên người anh ấy, bà không cảm thấy quá mức tàn khốc với anh ấy sao?"

Park JiYeon rất lý trí suy nghĩ vấn đề, trong lòng vô cùng cảm thán may mà EunJung không di truyền tính lăng nhăng của cha, so với Yoon KaHi, cô may mắn hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com