Chap 17: Triển lãm tranh
Sau Noel, Jiyeon ngày càng bận vì phải lo chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh sắp tới. Nghe nói buổi triễn lãm tranh này rất nổi tiếng trên thế giới, có rất nhiều người mới vì buổi triển lãm này mà nổi tiếng, vì thế đây là cơ hội rất quan trọng đối với một người mới như Jiyeon.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi vì mải lo chuẩn bị cho buổi triển lãm của Jiyeon, tôi thật sự rất đau lòng, cảm thấy mình rất tệ khi không thể giúp gì cho cậu ấy cả. Tôi không giống Jiyeon, từ nhỏ đã không có chút năng khiếu gì về nghệ thuật, đôi lúc cũng chỉ nhảy nhót cho vui, chứ không có hứng thú gì mấy môn mĩ thuật.
Sau khi tốt nghiệp đại học, thì tôi vào làm tại một công ty thương mại. Lúc đầu chỉ là một nhân viên quèn, dần dần trở thành quản lí, sau này thì lên chức tổng giám đốc. Bây giờ thì tôi chỉ quan tâm làm sao kiếm tiền chứ những trò nhảy nhót gì gì đó tôi cũng không còn hứng thú gì.
Jiyeon thì khác, ở cậu ấy toát lên phẩm chất của người nghệ sĩ. Sau khi tốt nghiệp, được giáo sư đề cử làm giáo viên ở một trường đại học danh tiếng, có thể vừa dạy vừa phát huy những sáng tạo của mình. Đối với mỗi tác phẩm, cậu ấy đều có ý kiến độc đáo của riêng mình, luôn được các giáo viên khen ngợi. chúng tôi chọn hai con đường hoàn toàn khác nhau. Mỗi khi Jiyeon khoe với tôi tác phẩm mới của cậu ấy, tôi cũng chỉ đưa ra ý kiến qua loa vài ba câu. Có những lúc tôi nghĩ, nếu như năm đó mình cũng chọn con đừơng nghệ thuật thì ít ra bây giờ mình cũng có thể giúp đỡ cậu ấy. Nhưng khổ nỗi bây giờ tôi là một kẻ thương nhân không biết chút gì về nghệ thuật, tôi không giúp đc gì ngoại trừ về mặt kinh phí, điều này làm tôi rất giận bản thân mình. Tôi cũng đã từng rất cố gắng, mỗi lần cùng Jiyeon đi xem biểu diễn hay những thước phim về nghệ thuật, tôi đều tự cảnh cáo mình rằng tuyệt đối không được ngủ gục, nhưng lần nào cũng vậy, đều được Jiyeon đánh thức khi kết thúc bộ phim. Vì sự khoan dung và nhân từ của Jiyeon, cậu ấy không bao giờ trách tôi cả.
Hôm triển lãm, sau khi họp xong là tôi phóng nhanh đến viện bảo tàng, mà giám đốc của viện bảo tàng đó lại chính là Yoo Seung Ho nữa chứ.
"Chết rồi, cậu ấy cảnh cáo mình không được đến trễ mà, sao mình lại quên chứ" tôi vừa tự trách mình, vừa cho xe chạy nhanh hết cỡ đến viện bảo tàng mặc kệ sẽ bị cảnh sát gửi giấy phạt về nhà.
Từ xa thì đã nhìn thấy Jiyeon mặc bộ lễ phục đứng đợi ngay cửa, trên mặt còn có chút lo lắng. Tôi nhanh chóng tìm chổ đậu xe rồi chạy qua đó ....
"Xin lỗi, xin lỗi, cuộc họp hôm nay kéo dài hơn dự định nên mình đã đến trễ, xin lỗi" chưa chạy đến chỗ cậu ấy mà tôi đã liên tục xin lỗi...
" Ham Eunjung! Cậu muốn chết hả!" Jiyeon mặc bộ lễ phục rất dễ thương mà biểu hiện trên mặt thì dữ như ....
"Cậu không muốn sống nữa hay sao mà lái xe nhanh như vậy, lúc nhìn cậu cho xe chạy qua đây, mình sợ muốn chết luôn?" biểu hiện trên mặt Jiyeon có vẻ lo lắng hơn là tức giận.
"Hả?!" tôi vẫn ngỡ là Jiyeon sẽ giận mình nên trong một lúc vẫn chưa hoàn hồn.
"Hả cái đầu cậu chứ hả! lần sau không được lái xe nhanh như vậy nữa, biết chưa?" Jiyeon vừa nói vừa giúp tôi chỉnh chu lại quần áo.
"Oh" tôi ngại ngùng, đứng yên tại chỗ mặc cậu ấy muốn làm gì thì làm.
"Tụi mình đi vào thôi" sau khi giúp tôi chỉnh chu xong, thì cậu ấy kéo tôi vào trong.
Mặc dù bên ngoài đã nhìn thấy rất nhiều xe phóng viên, còn có rất nhìu xe hàng hiệu, nhưng bên trong càng làm tôi ngạc nhiên hơn nữa, những người nổi tiếng trên thế giới đều đc mời đến đây, ngay lúc tôi còn đang ngỡ ngàng trong những điều như thế thì...
"Jiyeon, cậu đi đâu vậy, mình kiếm cậu nảy giờ luôn rồi đó, cậu làm mình lo lắng gần chết" là Yoo Seung Ho, cậu ấy như một quý ông vậy.
" Thì ra cô Ham cũng ở đây à" tôi cúi đầu với cậu ấy, đúng vậy, cám ơn cậu đã phát hiện ra mình, tôi nghĩ.
"Jiyeon, mình có một người bạn, là nhà sản xuất của một chương trình phỏng vấn rất nổi tiếng, họ đang muốn phỏng vấn một người mới tham gia buổi triển lãm này, mình đã đề cử cậu với bọn họ, bây giờ tụi mình qua đó đi" Seung Ho vừa hưng phấn nói, vừa muốn kéo Jiyeon qua đó.
"Nhưng...Nhưng...Eunjung...cậu ấy" Jiyeon không muốn buông tay tôi ra, Jiyeon nhìn tôi khó xử.
"Cậu qua đó đi, mình cũng muốn tự mình đi khắp nơi xem thử" tôi mỉm cười.
"Nhưng mà, mình vẫn muốn..." Jiyeon vẫn không muốn buông tay.
"Jiyeon, cậu nhanh lên chút đi, họ không có thời gian đâu" Seung Ho lo lắng thúc giục, tôi nhìn cậu ấy cau mày, có chút không hài lòng.
"Ngoan nào, mình sẽ đợi cậu, đi đi" tôi vẫn kiên nhẫn khuyên cậu ấy.
"Vậy cậu phải đợi mình đó nha" nói xong, Jiyeon buông tay tôi ra và đi theo Seung Ho, lúc đi còn không ngừng quay lại nhìn tôi, nụ cười khuôn mặt tôi cũng tắt dần khi Jiyeon đi khuất. Tôi thấy mình có chút bất lực trước tình cảnh này, có rất nhiều chuyện không phải mình có thể kiểm soát được. Con người ta cũng không thể chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Nhìn thấy Seung Ho có thể giúp được Jiyeon, còn mình thì không thể giúp gì cả, thật là đáng trách mà. Từ nhỏ đến lớn, điều làm tôi tự hào nhất là có thể tự nhờ vào sức lực của mình mà giúp đỡ, quan tâm, chăm sóc Jiyeon. Nhưng có lẽ giờ đây Jiyeon không cần những thứ như thế này nữa, trong những ngày tháng sau này người có thể quan tâm, chăm sóc cậu ấy chắc cũng không phải là tôi nữa rồi.
Jiyeon vẫn chưa kíp nói cho tôi biết vị trí bức ảnh của cậu ấy, tôi chỉ còn cách mang theo tâm trạng phức tạp này mà vừa đi vừa tìm tác phẩm của cậu ấy. Sau một hồi tìm kiếm, tôi dừng lại trước một tác phẩm mang tên "Lột xác"- Park Jiyeon, nhìn một hồi, cảm thấy đôi mắt ướt ướt như muốn khóc.
Bức tranh vẽ về sự lột xác của con bướm, đôi cánh dang rộng ra dưới ánh mắt trời, như muốn bay lên bầu trời trong xanh kia. Đó không phải là Jiyeon sao? Cậu ấy bây giờ như con bướm này vậy, đã có thể bay lên bầu trời của riêng mình, tìm hạnh phúc của chính mình. Điều duy nhất mà tôi có thể làm cho cậu ấy có lẽ chỉ có thể là....
"Tại sao một mình lén lút đứng coi bức tranh của mình vậy"
"Phỏng vấn xong rồi hả?" tôi lập tức giấu đi bộ dạng khó coi hồi nãy, thay vào đó là một nụ cười dành cho Jiyeon.
"Uhm" bộ dạng Jiyeon hơi mệt mỏi vì cậu cũng không quen với những trường hợp như thế này.
"Cho ý kiến đi, người bận rộn" cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, nở nụ cười đẹp tựa thiên thần.
"Khó hiểu thật đấy, ở đây có quá trời người chuyên nghiệp lun, ý kiến của họ dành cho cậu mới là quan trong chứ, cậu nên hỏi mấy người đó đi" mặc dù hơi ghen tị, nhưng tôi không thể phủ nhận sự thật, ý kiến của mình chẳng là gì so với mấy người kia.
"Nhưng mình muốn nghe ý kiến của cậu nhất, nói đi, nói đi mà" Jiyeon năn nỉ như đứa con nít.
"Rất đẹp" tôi trả lời.
"Sao nữa?" Jiyeon không có ý định buông tha cho tôi.
"Um... con bướm vẽ giống như thật vậy" tôi nhịn cười, cố tình chọc cậu ấy.
"Yaaaa" Jiyeon biết tôi cố tình chọc cậu ấy, có chút bất mãn đã đánh vào tay tôi.
"Là do cậu ép mình nói chứ bộ" tôi nói với vẻ mặt cún con, vừa xoa xoa cánh tay đang ửng đỏ của mình.
"Cậu thật sự nhìn không hiểu bức tranh này có nghĩa gì sao" Jiyeon hoài nghi hỏi.
"Uhm, không hiểu" dù cho có hiểu đi nữa, mình cũng không có dũng khí nói ra.
"Vậy để mình nói cho cậu biết ý nghĩa của nó" Jiyeon nói với vẻ mặt đắc ý.
"Gì vậy?" tôi hỏi.
"Um... bây giờ không phải lúc, để khi kết thúc buổi triển lãm mình sẽ nói cho cậu biết"
"Gì mà bí mật dữ vậy? có âm mưu gì hả"
"Không phải chuyện của cậu"
Buổi triển lãm rất thành công, tác phẩm của Jiyeon cũng nhận được rất nhiều lời khen của mọi người. Thậm chí còn có người ra giá rất cao để mua nó, nhưng Jiyeon lại không đồng ý bán. Seung Ho đã tổ chức bữa tiệc chúc mừng Jiyeon, mời rất nhiều người, ba mẹ và cả ba mẹ nuôi cũng đến, còn có bạn học và thầy giáo của Jiyeon, đương nhiên khôg thể thiếu tôi và Jang Woo. Nhân lúc mọi người đang vui vẻ thì...
"Mọi người yên lặng chút nào, chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng nhà họa sĩ nổi tiếng Park Jiyeon nào" Seung Ho nâng ly lên và mọi người làm theo.
"Cạn ly" tất cả mọi người đều đứng dậy chúc mừng, đến khi uống hết ly rượu trên tay thì mới ngồi xuống, nhưng có một người vẫn đứng yên đó.
"Nhân cơ hội hôm nay mọi người đều vui vẻ và có mặt đông đủ, tôi xin tuyên bố một chuyện"
Tôi nhìn Jang Woo với ánh mắt đầy thắc mắc, không biết hôm nay anh ấy có uống nhầm thuốc không.
"Eunjung, hôm nay ba mẹ em đều có mặt, anh - Lee Jang Woo chính thức cầu hôn em, xin em hãy đồng ý lấy anh" Jang Woo lấy chiếc nhẫn ra từ trong túi áo, quỳ xuống và nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com