Chap 36: End
Sau khi đến sân vận động, mới phát ra hiện xe của Taecyeon không biết từ khi nào đã không còn đi chung đường với chúng tôi nữa, mẹ nuôi nói là chắc họ theo không kịp đó mà, một lát nữa sẽ đến thôi, đừng lo lắng quá, chúng ta vừa đánh vừa đợi họ đi. Tôi còn tâm trí nào để đánh cầu nữa chứ, cứ ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi họ đến, nửa tiếng sau rồi mà vẫn không thấy hai người họ đâu cả, tôi sốt ruột gọi điện cho Jiyeon thì điện thoại của cậu ấy lại tắt máy, sao mà lâu thế, dù chạy chậm đến mấy thì bây giờ cũng phải đến rồi chứ, không thể cứ ngồi đây đợi mãi được tôi quơ lấy chìa khoá xe trên bàn định đi tìm họ thì...
"Con đi đâu đấy " mẹ đứng chắn trước mặt.
"Mẹ, cũng đã nửa tiếng rồi mà Jiyeon vẫn chưa đến, điện thoại thì gọi không được, lỡ như xảy ra chuyện gì rồi sao, con phải ra ngoài tìm cậu ấy mới được "
" Khỏi đi nữa, họ không có đến đâu" mẹ bình thản trả lời như chẳng có gì là to tát cả.
"KHÔNG ĐẾN NỮA! VẬY LÀ SAO! " tôi la hét trong lòng.
"Khó khăn lắm mẹ mới kiếm được cho Jiyeon một người bạn trai tốt như vậy, con đừng có đi theo mà phá đám họ, qua đây đánh cầu với mọi người đi " mẹ vừa nói vừa kéo tôi ra sân.
"Gì mà bạn trai chứ! mới gặp có một lần mà đã là bạn trai, bình thường mẹ là người thương Jiyeon nhất, sao lần này lại tuỳ tiện giới thiệu cho người khác chứ! " tôi trách mẹ.
"Mẹ quen Taecyeon từ khi nó còn là con nít đấy, đạo đức tốt còn học giỏi nữa, gì mà tuỳ tiện chứ "
"Dù là như vậy cũng không được !!!!!!" tôi bị kích động đén mức nắm chặt hai tay mẹ nói.
"Yaaaa, Ham Eunjung, con nói thử xem chỗ nào không được chứ " mẹ không giận vì hành vi vô lễ của tôi mà còn rất thích thú, từ từ gỡ tay tôi ra nói.
"Con.... " không biết có nên nói sự thật cho mẹ nghe không nữa nên nhất thời không biết phải nói gì.
"Con, con gì chứ, Jiyeon quen được một người bạn trai tốt như thế, con là bạn thân của nó, đáng lẽ nên cảm thấy vui cho Jiyeon chứ "
Tôi và mẹ cứ thế đôi co mãi ...
"Thôi, được rồi, nói không chừng lát nữa họ sẽ đến, chúng ta qua đó vừa đánh vừa đợi họ đi " mẹ nuôi đến giải vây.
Tôi nghe lời mẹ nuôi, vừa đánh vừa đợi họ, nhưng trong lòng thì cứ thấp thỏm không yên, Jiyeon rốt cuộc cậu bị hắn ta dắt đi đâu rồi chứ, tại sao lại tắt máy chứ, biết rõ mình sẽ rất cho lắng cậu mà, tại sao lại không gọi điện nói cho mình biết, là do Taecyeon không cho cậu gọi, hay cậu quá vui vẻ khi bên anh ta nên đã quên gọi điện cho mình?
" EUNJUNG, CẨN THẬN ! " do không tập trung nên đã không thấy trái banh bay đến trước mặt, chỉ nghe tiếng mẹ nuôi la lên rồi trước mặt tôi đều là một màu đen, ngã xuống, chẳng biết trời trăng mây sao gì cả.
Khi tôi ý thức lại thì cảm thấy cái mũi của mình rất đau, và nghe thấy hình như có người đang nói chuyện.
"Con yêu àh, mẹ biết lỗi rồi, con mau tỉnh lại đi, đừng có hù doạ mẹ mà" thì ra là tiếng của mẹ, có vẻ rất quan tâm đến mình nhỉ, nhưng mẹ cảm thấy có lỗi về chuyện gì chứ, chẳng lẽ trái banh vừa rồi là do mẹ đánh sao? như thế thì vô lí quá, mình và mẹ là một đội mà, chỉ có thể là do ba hoặc ba nuôi đánh trúng mình thôi, vì thế tôi cứ giả vờ nằm yên đấy, để nghe xem chuyện gì đã xảy ra.
"Bà đừng như vậy mà, bác sĩ cũng nói Eunjung không có gì nghiêm trọng cả, một lát nữa sẽ tỉnh thôi" ba an ủi mẹ.
"Đúng vậy đó, đảm bảo lát hồi nó không những tỉnh lại mà còn có thể nhảy nhót lung tung nữa đấy " ba nuôi tiếp lời.
"Ông còn nói được nữa sao, họ Park kia, nếu không phải tại ông đánh mạnh như vậy, bây giờ Eunjung đâu có như vậy" thì ra là do ba nuôi.
"Sao có thể trách tôi chứ, Eunjung là người đánh giỏi nhất trong 6 người chúng ta, ai biết được tại sao nó lại không đỡ được trái banh như thế chứ "
"Tóm lại là do lỗi của ông!!!" mẹ có vẻ rất tức giận.
"Nếu như bà nói vậy thì người có lỗi lớn nhất là bà đấy!" ba nuôi cũng không vừa mà đáp lại, câu nói của ba khiến tôi càng thêm tò mò tại sao mẹ là người có lỗi chứ trong khi ba nuôi là người đánh trúng tôi mà, vì thế tôi quyết định cứ nằm yên đấy.
"Nếu như không phải tại bà nghĩ ra cái kế hoạch vớ vẩn này thì Eunjung cũng không trở nên như thế " kế hoạch? kế hoạch gì chứ? kế hoạch đi đánh Tennis sao?
"Được rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa, đều là do lỗi của con cả, mọi người ra ngoài trước đi, con muốn ở riêng với Eunjung " giọng nói này vừa vang lên thì xung quanh đều im lặng hết, mấy giây sau thì tôi đã nghe thấy tiếng đóng cửa.
Có cảm giác tay mình bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, rồi 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt nước nóng ấm cứ thế mà rớt xuống tay tôi.
"Eunjung, có phải cậu đang giận mình không? nên mới không chịu tỉnh dậy, đều do mình không tốt, do mình nhất thời ham vui nên mới phối hợp với mẹ nuôi diễn vở kịch này, nếu biết sẽ khiến cậu bị thương như thế này, nhất định mình sẽ không đồng ý, cậu mau tỉnh lại đi có được không" Jiyeon vừa khóc vừa nói.
"Trừ phi cậu nói cho mình biết hồi nãy cậu đã đi đâu, nếu không thì mình sẽ không thèm mở mắt đâu" tôi nhắm chặt mắt mình lại, chậm rãi nói.
"Hai đứa mình chỉ là đi.... Hở?! "
"Eunjung, cậu tỉnh rồi, thế tại sao lại không chịu mở mắt ra chứ, có biết mọi người rất lo lắng cho cậu không " giọng Jiyeon vừa vui vừa trách móc.
"Thật là lo lắng cho mình không ? hay là sợ mình không tỉnh lại thì sẽ không có ai để mọi người quay vòng vòng như vậy!" tôi giận dỗi.
"Xin...xin lỗi mà, cậu mở mắt ra đi, có được không ? " Jiyeon năn nỉ.
"Không! bây giờ mình đang rất rất giận! không muốn nhìn thấy mọi người nữa! " bệnh nhân là người có quyền lực lớn nhất, bây giờ không lợi dụng nó thì biết đến khi nào mới được như vậy nữa chứ.
" Vậy được rồi, cậu nói đi, làm thế nào thì cậu mới chịu mở mắt ra " Jiyeon quả nhiên ngoan ngoãn đầu hàng.
"Um...nói cho mình nghe mọi người đang giấu mình chuyện gì? kế hoạch gì? nói rõ ràng, nếu không mình sẽ không thèm mở mắt ra" cảm giác này thích thật, tôi cứ cười thầm mãi.
Jiyeon ngoan ngoãn kể hết mọi chuyện xảy ra từ sáng đến giờ, thật ra tôi cũng từng nghĩ đến mối quan hệ giữa mẹ và mẹ nuôi, nhất là sau bữa sáng ngày hôm đó càng khiến tôi cảm thấy nghi ngờ, nhưng cho dù tôi đoán thế nào đi nữa, cũng không ngờ rằng họ có mối quan hệ như vậy.
"Nói xong rồi, bây giờ cậu mở mắt ra được rồi chứ " Jiyeon cũng không còn kiên nhẫn nữa rồi.
"Thế Ok Taecyeon thì sao" xém chút nữa là tôi quên mất hắn ta.
"Nghe bác sĩ nói cậu không bị gì hết, nên đã đi về trước rồi "
"Cậu và hắn ta đi đâu" tôi hỏi một câu mà đáng lẽ ra tôi nên hỏi từ đầu.
"Đồ ngốc! trái tim mình đã thuộc về cậu rồi, còn đi đâu được nữa chứ " Jiyeon ngượng ngùng nói.
"Sau này người và trái tim cậu đều phải luôn ở bên cạnh mình! Nghe rõ chưa! " đột nhiên phát hiện ra nhắm mắt lại nói chuyện sẽ bớt ngại ngùng hơn so với phải đối diện với họ.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng cười khúc khích.
"Cậu cười gì chứ ? có nghe rõ chưa hả?"
"Biết rồi, biết rồi mà ! Thế bây giờ mở mắt ra được chưa nào! "
"Chưa! Bây giờ mình là người ra lệnh! Cậu hôn mình một cái trước đi" tôi ăn vạ.
Nhưng đợi cả buổi, cũng không có cảm giác gì.
"Ayyyy! Mau hôn mình một cái đi mà! nếu không mình sẽ nhắm mắt hoài luôn á" một phút im lặng, sau đó....
"Phụt! Hahahhahaha! " tiếng cười, nhưng không phải là của Jiyeon, tôi vội vàng mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến mặt tôi đỏ lên như trái cà chua, chỉ muốn đào một cái hố mà nhảy xuống. Trong phòng xuất hiện một đống người, ba mẹ, ba nuôi và mẹ nuôi, nhưng quan trọng nhất là có cả bác sĩ và y tá nữa chứ, cuối cùng là người đứng bên cạnh giường, mặt đỏ chót không thua kém gì tôi....Jiyeon.
"Mọi người! Mọi người! Mọi người lại lừa con lần nữa!!!!!!!!!!!!!! " tôi tức giận la lên.
"Ayyyy! Ham Eunjung, con đừng có mà nói oan cho ba mẹ nha! ba mẹ lo lắng con nên mới kêu bác sĩ và y tá lại khám cho con lần nữa, nhưng ai biết rằng người ta đã tỉnh lại từ lâu rồi, lại còn nằm đó ăn vạ nữa chứ "
"Hahahahahaha " mẹ vừa dứt lời, mọi người lại không nhịn được mà cười phá lên, chỉ có tôi và Jiyeon xấu hổ, cứ cúi đầu xuống không dám nhìn vào đối phương...
Buổi tối, tôi vàJiyeon đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện, tôi dừng lại đột ngột nói.
"Mình có một chuyện, nhất định phải thực hiện" tôi hết sức nghiêm túc.
"Chuyện gì?"
"Cậu đứng yên ở đây, cấm nhúc nhích đấy" tôi ra lệnh.
"Hả ? "
"Cậu mà động đậy, mình sẽ không quan tâm cậu nữa" không quên buông một câu đe doạ.
Sau đó tôi bước từng bước to về phía trước. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười. Tôi vừa đi vừa đếm, sau đó quay lại đối diện với Jiyeon....
"...PARK.....JIYEON... !"
" ...GÌ...? "
" ...I....LOVE....YOU !! "
" ...HAM....EUNJUNG... ! "
" ...GÌ.... ? "
"...CẬU....SẾN....QUÁ.... !!!!!!!! "
Sau đó cả hai lại nhìn nhau cười. Được rồi, tôi thú nhận mình đã làm một chuyện xấu hổ nhất trên đời, cho dù tôi biết sẽ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cho dù sau này Jiyeon sẽ đem chuyện này ra chọc tôi mãi, cho dù nó sẽ trở thành trò cười của mọi người, nhưng sao cũng được, chỉ cần trong giây phút này Jiyeon cảm thấy hạnh phúc, như vậy là đủ rồi....
End!!
P/s: Cảm ơn all đã theo dõi đến đây ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com