Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


CẬU BẠN NĂM XƯA

Năm nay tôi 22 tuổi, làm chức thư ký nhỏ trong công ty. Đến bây giờ vẫn chưa có người yêu, không phải là không có người theo đuổi mà là tôi không muốn. Nói sao nhỉ, đôi khi ế vẫn tốt hơn mà, tự do tự tại không phải nói mấy từ sến rện người.

Ai hỏi tôi đều nói thế đấy! nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn cảm thấy cô đơn, lâu lâu ra quán trà sữa ngồi lại nhìn thấy người ta có đôi có cặp còn mình thì lẻ loi. Cũng có người từng làm quen với tôi nhưng không hiểu sao hẹn hò lần đầu tôi đã cảm thấy chán họ, nên cũng bye luôn.

Mấy đứa bạn thì kêu tui đi gặp mặt xem sao nhưng tôi toàn trốn. Chỉ có mình tôi hiểu rằng.....tôi chưa quên được cậu ấy. Cậu bạn tên Seung Ho, cầu thủ bóng đá số 1 lớp tôi, hồi đó tôi thích cậu. Thích nhiều thứ từ cậu lắm, cái cách cậu chỉ huy đội bóng đá, mái tóc đen óng mượt của cậu, da hơi ngăm đen, đôi mắt đen láy của cậu và nụ cười tươi như ánh mặt trời.

Đang nghĩ vẩn vơ thì chị Bora, trưởng phòng công ty đánh thức tôi dậy

-"JiYeon! Nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Gặp được chàng rồi sao?"

-"Chị này, làm gì có, em đang nghĩ sếp mình hồi xưa oai thế nào ý mà"- cô

Nhìn lại đống tài liệu trước mặt, tôi nhìn chúng rồi chúng nhìn tôi một cách căm thù. Giờ tôi phải chiến đấu với đống này hơi đâu mà nghĩ chuyện vặt chứ.

Giờ tan làm, tôi ra nhà để xe lấy xe mình định ra về. bỗng

-"JiYeon! có phải JiYeon không?- giọng nói của một người đàn ông gọi tôi

Tôi quay lại nhìn, thì ra là Jimin – cậu bạn học chung lớp hồi cấp 3, tính tình cậu ta khá vui vẻ nên rất được lòng mọi người. Hơi ngạc nhiên tôi thầm nghĩ sao Jimin lại ở đây vậy.

-"Đúng là JiYeon còi rồi! Lâu lắm không gặp cậu, thế nào, khỏe không?- Jimin hỏi tôi

-"Cũng tốt! sao cậu ở đây?- tôi hỏi

-"Tôi mới vô làm ở đây không ngờ lại gặp cậu"- Jimin cười tự xoa đầu mình

-"Oa, giờ nhìn cao ráo đẹp trai nha"- nhìn Jimin giờ này khác với hồi xưa xa, nhìn cậu rất chững chạc.

-"Quá khen rồi! À, mà sao mấy năm nay họp lớp cậu không đi vậy? Bọn mình mất dấu cậu,  Seung Ho với Lớp trưởng luôn"- Jimin hỏi tôi

-"Xin lỗi nha, có nhận được thư mời nhưng bận không đi được!"- tôi hơi bất ngờ khi biết cả Seung Ho cũng không đi.

-"Thôi không sao, tháng sau là họp lớp rồi đấy nhớ đi nha. Mà cậu mời lớp trưởng luôn đi"- Jimin cười nói

-"Lớp trưởng, mình có biết lớp trưởng ở đâu đâu mà mời!"-

tôi không thân với lớp trưởng mấy nhưng nghe bọn con gái bàn tán thì cũng hiểu. Cậu ấy là người khó gần nhưng rất xinh đẹp và nhìn chững trạc lắm vì thế mà bọn con gái trong lớp và ngoài lớp rất thần tượng cậu ấy, gửi thư tình thì cậu ấy vứt xọt rác. Lạnh hết chỗ nói nên tôi cũng chẳng dám lại gần

-"Cậu giỡn mình hoài, làm trong công ty mấy năm rồi mà không gặp cậu ấy lần nào"- Jimin nói.

-"Chẳng lẽ cậu ấy làm trong công ty này"- tôi chỉ là một thư ký nhỏ, làm việc rồi về, tiệc tùng cũng không dự nên quả thực không biết

-"Trời đất! Cậu ta giờ là Tổng giám đốc Ham nổi tiếng của công ty này , con gái của chủ tịch Ham Hyung Joon đó"- Jimin  ngạc nhiên

Tôi hốt hoảng, làm việc nơi này cả 2 năm mà không biết lớp trưởng của mình lại là tổng giám đốc Ham nổi tiếng được nhiều người biết đến.

-"Thật sao? Vậy.... vậy cậu mời cậu ta đi nếu mình làm cậu ta nổi giận thì mất việc như chơi"- cho tôi ăn gan hùm cũng chẳng dám đi gặp cậu ta đấy mà đến mời đi họp lớp

-"Cậu muốn mình bị đuổi việc sao, con nhỏ này! Cậu ta là sếp của mình đấy"- Jimin bất mãn nói

-"Vậy tại sao cậu đưa mình vào chỗ chết"- tôi không vừa mà phản khác

Cứ vậy 2 đứa cứ đùn đẩy cho nhau, một lúc sau chẳng hiểu vì sao tôi lại là người mời Tổng giám đốc thân yêu của chúng tôi. Tủi cho tôi vì không có cái miệng lẻo mép cậu ta cãi vô lí hết sức

-" Tại cậu là con gái, lớp trường nhân từ sẽ không đuổi việc cậu đâu"- Jimin nói.

-"Đồ điên! cậu ta từng xé thư tình của lũ con gái trong lớp đấy"- tôi bất mãn.

-"Nói chung, cậu là người phải mời"- nói rồi Jimin chạy đi thật nhanh để tôi bỡ ngỡ

Lúc sau hoàn hồn thì cũng là lúc tôi nhận ra rằng mình là vật hy sinh cao cả. Ra về lòng ủ rũ, lớp trường ngày xưa đã khó làm quen rồi giờ lại là sếp của tôi thì đào đâu gan mà gặp cậu cơ chứ.

Khó chịu, tôi dắt cái xe ra đạp nó một cái cho bõ tức mà không hề hay biết rằng có một ai đó nãy giờ quan sát mọi hành động của mình.

-----------------------

 Ngày hôm sau đi làm, nhìn mặt tôi như con gấu trúc vậy, ai cũng nói thế. Tôi cũng tự hiểu, chẳng là đêm qua mất ngủ vì không biết phải xưng hô thế nào cho hợp với Tổng giám đốc.

Ngồi trên bàn làm việc tôi thiếp đi lúc nào không hay. không biết là mơ hay thực, tôi cảm thấy có một bàn tay ấm nóng vuốt má tôi rồi dùng thứ gì đó đắp lên người tôi. Mỉm cười tươi tôi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau,

-"E hèm, ngủ ngon quá ha!-

Thấy có tiếng nói tôi giật mình tỉnh giấc

-"Chị Bora! em ngủ bao lâu rồi"-Nhận ra người trước mặt, tôi hỏi.

-"Người ta sắp đi ăn cơm trưa rồi!"

-"Á! trưa rồi sao? Em còn chưa hoàn thành xong bản báo cáo"-

-"Đi ăn đã rồi làm"

-"Không được, chị xuống ăn trước đi, tí em xuống sau."- tôi biết chị Bora quan tâm tôi nhưng nghĩ tới xấp tài liệu trước mặt, không hoàn thành thì chỉ có mà mất việc.

-"ừ, làm việc vừa không thôi kiệt sức đấy" nói rồi chị Bora đi ra ngoài.

Người vừa đi xong, tôi nằm nhoài ra bàn vẻ mệt nhọc thầm nghĩ

Làm sao bây giờ? Muốn gặp mặt tổng giám đốc 'cao cao tại thượng' đó còn thấy khó khăn huống chi bảo người ta đi họp cái lớp nhà quê đó!

Không muốn làm mất thời gian thêm nữa, tôi ngồi bật dậy bắt tay vào công việc mà không ăn cơm trưa.

———————————-

Chiều dần tà, nhìn ra ngoài cửa sổ

-"A!"- tôi ngáp một cái biểu hiện cho công việc của mình đã hoàn thành

Chị Bora và những người khác đã xong việc và ra về, chỉ còn mình tôi là cố gắng làm cho xong. Thấy cũng đã muộn, tôi sắp xếp hồ sơ cho gọn gàng rồi cũng ra về.

Nhìn đồng hồ đeo tay đã điểm hơn năm rưỡi chiều, tôi bước đến trước thang máy, bấm nút.

-"Bíp"- thang máy mở

Vì cũng đã muộn nên giờ này thang máy ít khi có người, tôi nghĩ vậy rồi bước vào mà không quan tâm đến xung quanh.

-"Haizz!"- lúc này tôi đang nghĩ chuyện vặt nên thở dài mà không hề biết rằng có người nãy giờ quan sát không bỏ một hành động nào của mình.

-"Có chuyện gì sao?- một giọng khá trầm hơi lạnh vang lên.

-"Á! Tổng...tổng giám đốc"- Giật mình, tôi quay lại bắt gặp người tôi đang lo sợ thì nghẹn lời.

-"...... "- không phản ứng.

-"Xin lỗi! Lúc nãy tôi không để ý có người trong này"- tôi cố gắng nói bằng giọng không run.

-"ừ"- cậu ta lạnh nhạt buông đúng cho tôi một từ

-"Tổng giám đốc!"- Nhân cơ hội 'ngàn năm có một' tôi phải tận dụng, nghĩ rồi gọi cậu ta một tiếng rất nhẹ.

-"Chuyện gì?"- cậu ta trả lời tôi, ôi mọi người không biết đâu lúc đó tôi đã vui cỡ nào

-"sắp tới là ngày họp lớp hồi cấp 3, giám đốc Ham có đi?"- tôi chẳng giám ép cậu ta, chỉ nhỏ nhẹ mời, đi hay không tùy.

-"Cô?-"

Ách! Cậu ta hỏi tôi? Hỏi tôi làm gì không biết, việc đó thì liên quan gì tôi đi hay không?- tôi nghĩ

-"Haha, cũng lâu tôi không đi có lẽ lần này cũng nên gặp lại bạn bè"- tôi cười xuề nói

-"ừ"-

Gì đây? Vậy rốt cuộc giám đốc Ham có đi hay không, trả lời vậy ai mà biết đáp án

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi chẳng giám thốt ra đâu, nhìn mặt tôi lúc này chắc trông rất mắc cười. Miệng thì cố gắng nhếch lên để cười còn lông mày thì nheo lại với nhau.

-"Bíp"- tiếng thang máy

Chưa kịp hỏi cho ra lẽ thì thang máy mở, cậu ta đi lúc nào không hay. Dù có đuổi kịp cậu ta tôi cũng chẳng dám, chỉ lặng lẽ đi theo sau cách cậu ta khoảng 10m đến chỗ để xe.

Nhìn đằng sau cậu, tôi cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều, cái bóng của cậu to và dài hơn. Ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt chững chạc, bây giờ cũng thế chỉ là xinh đẹp hơn rất nhiều. Nói thật chứ không phải phét, cậu ta rất đẹp và lạnh lùng.

Mái tóc vàng óng, mượt mà tô điểm lên khuôn mặt lạnh như băng. Đôi mắt xanh dương đầy khiêu khích và quyến rũ. Hồi đó lũ con gái trong và ngoài lớp nháo nháo cả lên, lúc nào cũng tìm cách tiếp cận cậu.

Theo như tôi nhớ tên cậu là Ham Eunjung con trai của một chủ tịch công ty khét tiếng trên toàn quốc – là công ty tôi đang làm. Tôi có nói chuyện với cậu ta mấy lần nhưng lần nào cũng bị 'cho ăn bơ', nhiều rồi cũng ngại.

vừa đi vừa nghĩ một hồi mà không biết mình đã đến chỗ để xe từ lúc nào. cậu ta lái chiếc xe hơi sang trọng của mình đi mất hút .

Tôi thở dài rồi cũng lấy xe ra về trong tâm trạng buồn phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com