Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


SEUNG HO CỦA BÂY GIỜ

Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm tôi ngáy một phát tới 8 giờ sáng. Trời hôm nay xanh và mát rất thích hợp cho những buổi hẹn lãng mạn, chỉ là nó không hợp với tôi.

Nằm trong cái chăn ấm áp của mình, tôi thầm ước ngày nào cũng thế này thì hay biết mấy nhưng đời không như là mơ.

-"Reng" chuông điện thoại

Ôi, sao mà tôi ghét cái chuông này quá đi mất, nó luôn là vật trở ngại mỗi khi tôi muốn ngủ. Nhớ hồi mới được mẹ mua, tôi hí ha hí hửng mang đi khoe với lũ bạn, ôm nó mỗi đêm, coi như báu vật. Còn bây giờ.....

Tôi lười biếng vươn tay đến cái bàn để nó, mắt với còn đang nhắm nói

-"Alo!"- trong lòng tôi đang trách cái tên gọi mình

-"JiYeon! Dậy chưa? Đi chơi với tao"- Hyomin, con bạn thân từ hồi trung học, giờ lại là đồng nghiệp.

-"Cúp máy đây!"- Biết con nhỏ này gọi mình là có ý đồ, tôi nhanh tay rút gọn thì...

-"Khoan! Mày phũ phàng quá, nghe tao nói đã. Hôm trước tao có gặp Seung Ho ở siêu thị, cậu ấy giờ bảnh lắm mày ạ! Hôm nay, tao với mày đi gặp lại Seung Ho, tao hẹn rồi, mày phải đi đấy"- Hyomin nói, giọng dứt khoát

-"Mày gặp Seung Ho sao?"- Vừa nghe cái tên quen thuộc này, tôi liền ngồi bật dậy, giọng tỉnh hẳn, hỏi lại.

-"Ừ! Mày vẫn còn thích nó phải không?"-

Câu hỏi của Hyomin làm tôi khựng lại, Hyomin là bạn thân của tôi, dĩ nhiên nó biết vụ tôi hồi trước thích Seung Ho nhưng không ngờ tớí bây giờ nó vẫn hiểu tôi như vậy.

Trong lòng không khỏi thán phục nó, nhưng tôi không thể thừa nhận được với lại hiện giờ tôi cũng không nhận thức được bản thân mình dành thứ tình cảm gì cho Seung Ho. Là tình yêu đơn phương tuổi học trò đã qua lâu hay là một tình bạn khi đã trưởng thành.

-"Tao...tao không nghĩ vậy?"- Tôi cố né tránh

-"Đừng dối tao, tao thừa biết mày mà! Mà thôi, vậy mày có đi không?"-

-"Ở đâu?"-

-"quán Green Apple, vậy tao đợi ở đấy"-

-"nửa tiếng nữa tao đến"-

————————————–

_tại Green Apple_

Sau 15 phút chuẩn bị ở nhà, tôi mới dắt được chiếc xe honda ra khỏi cổng. Tôi diện một chiếc áo phông tay dài sọc đen cùng với cái quần jean dài. Rất giản dị, thực ra như thế này đối với tôi là ăn diện lắm rồi.

Trong tủ đồ của tôi, đến một cái váy cũng chẳng có, lúc nào cũng là quần jean và áo sơ mi. Tôi còn chẳng biết 'ăn diện' là thế nào, đồng nghiệp chê tôi quê mùa, tôi không quan tâm.

Hôm nay, tôi gặp lại Seung Ho nên mới miễn cưỡng mặc cái áo kiểu này thôi còn không thì mơ tôi mới mạc. Son phấn tôi cũng chưa một lần thử.

Có lần tôi thử trang điểm vì con bạn cứ nói đi với tôi ngại chết. Nhưng, sau 2 giây ngắm ngía, tôi nôn ngay lập tức. Không biết tại tay nghề tôi kém hay vì tôi không hợp mà nhìn cứ như bà la sát vậy.

Tới nơi, tôi gửi xe rồi bước vào quán. Quán này đã được tôi ghé thăm hai ba lần nhưng sao hôm nay lạ quá, gió thoảng qua mặt làm tôi nghĩ đến cái điều hòa trong quán. Quán này trông như một khu rừng cổ tích, cây xanh được trồng xung quanh, lại có những loài hoa leo cây ngộ nghĩnh mà thật đẹp.

Ở phía xa, tôi nhìn thấy Hyomin đang ngồi đợi tôi, chỗ Hyomin ngồi có vẻ mát mẻ. Trên tay Hyomin  là chiếc điện thoại hãng samsung, người phục vụ đứng cạnh bên nghe Hyomin gọi nước. Tôi vội bước đến đó

-"Hyomin!"- tôi gọị không quá to cũng không quá nhỏ

-"Đến rồi à!"- Dường như nghe được tiếng gọi của tôi, nó quay lại

Nhìn thấy tôi, biểu hiện trên mặt nó lập tức đen đi, Hyomin  lướt qua tôi một lượt rồi phán mặc cho con ngốc không biết gì.

-"Bộ mày không có đồ nào đẹp hơn sao? Nhìn mày coi, tao quê chết mất"

-"Thôi đi! Chỉ là đi uống nước có cần phải ăn diện như bà không mới đúng"- Thấy nó chê mình, tôi vội chữa.

-"Nói bao nhiêu lần cũng vậy"

-"Seung Ho chưa đến sao?"- thấy có mình Hyomin tôi hỏi.

-"Chưa! Cậu ấy bảo có việc bận, sẽ đến muộn một chút. Ấy, vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới kìa"

Tôi quay đầu lại, lúc này không biết tôi nên diễn tả làm sao nữa. Cậu ấy khác quá, cái người đang đi đến chỗ bọn tôi là Seung Ho sao? Thay vì quần áo đá banh ngày xưa mà lúc nào tôi cũng nhìn thấy là áo sơ mi trắng quần đen kết hợp với đôi giày da CS015 màu đen cao cấp.

Một màu tóc đen óng mượt không hề thay đổi, có đổi thì cũng là kiểu tóc. Seung Ho có vẻ cao hơn hồi trước, lại còn chững chạc hơn rất nhiều. Màu da ngăm đen ấy đã không còn, Seung Ho giờ trắng bóc, rất men.

Lúc này, tôi nhìn Seung Ho chằm chằm như đang soi xét vật thể lạ mà không hay cậu ấy đã đứng ngay trước mặt

-"Cậu là JiYeon phải không? Lâu rồi không gặp"- giọng nói điềm đạm vang lên kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ

-"À! Lâu rồi không gặp"- tôi hơi ngượng, nói

-"JiYeon, Seung Ho! 2 người làm gì mà đứng như trời chồng thế?"- Hyomin lên tiếng. Tôi thầm cảm ơn con bạn này vì đã cứu tôi, mai mốt có gì trả ơn sau. Bước vào chỗ ngồi, gọi nước, rồi chúng tôi bắt đầu trò chuyện.

Nói thì nói vậy thôi chứ toàn là Hyomin nói không à, còn tôi và Seung Ho thì chỉ cười nói rất ít. Cuộc trò chuyện của chúng tôi đại loại như

-"Seung Ho sống ở đâu?

-"Hiện đang làm gì?

-"Hồi xưa Seung Ho....Bây giờ thì...

-"Bọn mình hiện giờ đang làm việc trong công ty"-

.......

.......

Tôi lâu lâu mới trả lời vài ba câu hỏi của Seung Ho thôi còn lại đều cho Hyomin nhà ta nói hết. Thì ra Seung Ho đã từ bỏ bóng đá rồi, hiện cậu ấy đang là giảng viên đại học. Lúc đầu, tôi và Hyomin nghe mà hết hồn, cậu ấy mới chỉ 22 tuổi thôi mà. Với lại hồi trước, khi còn học chung với Seung Ho, cậu ấy lúc nào cũng đạt 5 6 điểm thế mà bây giờ đã có sự thay đổi lớn.

Seung Ho nói cậu ấy không đi họp lớp được là vì bận học thêm đủ điều bây giờ cậu ấy chuyển về đây sống tiện làm việc luôn.

Cuộc gặp mặt giữa 3 đứa tôi chỉ có thế, Hyomin thì luyên thuyên đủ điều. Cả 3 đang cười vì sự hài hước của Hyomin thì.....

-"Alo! Tôi là Hyomin đây"- Hyomin đang nghe điện thoại

.....

.....

-"Có chuyện như vậy ? Cứ chờ ở đó, 5 phút nữa tao đến"-

Hyomin tắt máy rồi quay sang chúng tôi nói có việc gấp nên về trước. Tôi nhìn theo bóng Hyomin xa dần, có vẻ như nó đang rất vội, chắc là có chuyện gì hẳn quan trọng lắm.

Giờ trong quán chỉ còn tôi và Seung Ho, tôi không nói gì và cũng chẳng biết nói gì nên cứ im lặng. Seung Ho cũng vậy, cậu ấy cũng không nói, tiếng đàn piano vang lên trong quán nghe rất em dịu, chúng tôi cứ thế lắng nghe giai điệu đó.

Được một lúc, thì Seung Ho lên tiếng

-"JiYeon này! Về không?- giọng nói chững chạc của một người đàn ông trưởng thành, không quá lạnh lùng cũng chẳng yểu điệu, rất êm dịu.

-"Um"- Tôi cũng có ý định về vì nếu ở đây thêm chút nào nữa có lẽ tôi sẽ ngạt thở mất. Ngạt thở không phải do không khí mà là ở bên cậu ấy tôi sợ không làm chủ được chính mình.

-"Để mình đưa cậu về"- Seung Ho nói.

-"A! không cần đâu, mình tự về được. Cậu còn bận mà"-

-"Không sao? Để mình đi lấy xe!"- Seung Ho chưa đợi tôi nói tiếp đã đi thẳng ra chỗ đậu xe.

Hiện giờ, tôi không biết cảm giác của mình thế nào, nhưng sao cứ thấy rất vui. Tôi bước nhanh ra cổng chờ Seung Ho.

—————————–

Seung Ho đến chỗ tôi với một chiếc xe thể thao Ducati màu đen, trông rất oách. Tôi nhìn Seung Ho với con mắt ngưỡng mộ rồi không nhịn được mà cười hỏi cậu ấy là giảng viên đại học cũng sành điệu thế này ư? Chắc hẳn được nhiều em sinh viên theo lắm đấy.

Cậu ấy cũng cười, một nụ cười rạng rỡ, trả lời câu hỏi của tôi

-"Này cô, phải ăn diện thế này mới lấy lòng người đẹp được chớ. Ở những chỗ tôi làm, không biết bao nhiêu em sinh viên gửi thư cho tôi rồi đó"-

-"Chắc là thư đòi tiền chứ gì! Haha"- Tôi trêu Seung Ho.

Chúng tôi cười phá lên, câu ấy nói tôi chẳng thay đổi gì cả vẫn cứ như xưa. Tôi thầm nhủ, ngay lúc này đây tôi đã gặp lại Seung Ho của năm ấy.

Tôi trèo lên xe cậu mà không khỏi đỏ mặt, Seung Ho đưa mũ bảo hiểm cho tôi rồi bắt đầu nổ máy, tôi bám vào áo khoác đen của cậu. Dọc theo con đường, chúng tôi chẳng ai nói ai câu nào, không phải vì không muốn nói mà là do cả 2 đều ngại. Tôi nhìn đằng sau cậu, bờ vai rắn chắc to rộng mà đỏ ửng cả mặt. Cơ bắp to, eo thon nghĩ chắc những năm gần đây cậu đã tập thể dục ghê lắm mới được như vậy hoặc là do di truyền.

Chiếc xe thể thao Ducati đắt tiền có khác, chạy rất ư là êm, không sốc như những xe tôi từng đi. Chỉ là không biết do cậu ấy hay là xe hư mà tốc độ rất ư là chậm chạm. Tôi có thể hình dung ra, nếu chúng tôi đi con đường nhiều xe chắc chắn tốc độ của chúng tôi còn thua xe đạp.

Chậm thì chậm, xe vẫn đưa tôi tới nhà. Tôi xuống xe, trả mũ cho cậu ấy, định nói cảm ơn rồi vào nhà thì

-"JiYeon! đợi một chút"

-"Có chuyện gì sao?"- Tôi

-"À, mình có chuyện muốn nhờ cậu"

-"Cậu nói đi, nếu được mình sẽ giúp"

-"Thực ra, mình có một người bạn thân là con gái, sinh nhật cậu ấy mời mình tham dự mà mình lại không rành về việc mua quà cho nên..."- nói tới đây thì Seung Ho gãi đầu

-"Vậy cậu muốn nhờ mình góp ý"- Khi nghe cậu ấy nhắc tới người bạn thân ấy không hiểu sao tôi lại cảm thấy khó chịu

-"Ừ, được không?"- Seung Ho hỏi, bối rối nhìn tôi

-"Được"- Tôi trả lời, trả lời rất nhỏ như không muốn cậu ấy nghe thấy

-"Vậy thì tốt quá, cậu đưa điện thoại đây"- Seung Ho hình như rất vui

Tôi thắc mắc, chỉ là góp ý thôi tại sao phải đưa điện thoại làm gì? Chỉ nghĩ thế rồi cũng lấy điện thoại đưa cậu ấy.

Seung Ho cầm điện thoại, bấm bấm một hồi, xong đem trả tôi cười nói

-"xong rồi, có gì mình gọi cậu giúp nhé"- Seung Ho phóng xe đi, còn tôi thì ngơ ngác. Lòng nặng trĩu vốn tưởng cậu chưa có đối tượng thì ra là người con gái ấy.

Tôi bước vô nhà, mệt mỏi nằm lên cái ghế sofa định ngủ một giấc thì có tin nhắn điện thoại. Uể oải thầm nghĩ chắc lại 3 cái tin thuê bao, với tay tới chiếc bàn, bật điện thoại lên có dòng tin nhắn

" Chúc mừng mày! thư kí riêng của tổng giám đốc Ham. Coi bộ mày sắp tiến rồi nhỉ? Mau bao tao một chầu đi, mày cũng ghê lắm đấy."

Người gửi: Suli

Suli? không phải là đồng nghiệp trong công ty tôi sao? Cô ta nói năng bậy bạ gì vậy, cái gì mà thư kí riêng , cái gì mà giám đốc Ham cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com