Chương 24
Ai nói gì thì nói chứ JiYeon lúc nào cũng cảm thấy mình sống đúng với lương tâm. Dù có vài lúc bị Eunjung dùng tiền lừa nhưng nó vẫn thấy mình không phải người hám tiền cho tới khi.
" Lại đây hôn Jung một phát rồi Jung cho tiền thưởng cuối năm, miễn cả làm thêm giờ."
JiYeon nghe xong, hai mắt sáng như sao, tự cảm thấy sức hút của nó quá lớn, khó cưỡng lại. Trong đầu rối bời, lương tâm nó sẽ cắn rứt nếu nhận hối lộ như vậy, không được, tâm hồn trong sáng này không thể bị chút xíu lợi lộc làm dính bẩn.
" Nhanh lên! Cho thêm năm trăm. " Giọng cô hời hợt, cười nham hiểm.
Xong. Lương tâm hoàn toàn bị đánh gục, nó tự hỏi lương tâm là cái thá gì thế? Có ăn được không? Nó và cái đó...không liên quan a!
Một phát vào má là ô tô kê con dê có tiền trong tay rồi, nói thì nói vậy thôi chứ lúc nhắm mắt rướn người lên cảm giác nó cứ hồi hộp sao í. Tim với chả gan lộn xộn quá à, yên để chị kiếm tiền. Tay chân nữa, chúng mày muốn có chất dinh dưỡng thì đừng có run thế.
Eunjung ngồi nhìn con ngốc hiến dâng đưa cánh môi chúm chím lại gần mình thì đỏ mặt. Quen nó lâu như vậy, thích lâu như vậy, yêu thì yêu mất tiêu rồi, cái tật mê tiền sao cô có thể không biết. Ừ thì cứ cho là cô lợi dụng tật xấu của nó để lấy lời đấy, rồi sao? Vẫn mắc bẫy như thường.
Thấy JiYeon định hôn vào má mình, cô cười, lấy tiền của cô không có đơn giản thế đâu.
JiYeon vừa chụt một phát vào má, định bụng xong thì bỏ chạy vào phòng mai lấy tiền sau mà chẳng kịp làm cái chi mô đã bị cô kéo lại gần hôn tới tấp. Eunjung đặt hai tay lên má nó nhanh lẹ hôn trán, hôn môi, hôn mũi tất tần tận từ trên xuống dưới.
Hôn nhẹ thôi, môi mỏng lướt trên mặt hết đặt chỗ này đến chỗ kia khiến JiYeon nhột. Thả nó ra, đôi mắt to tròn long lanh nhìn cô, mặt nhỏ khẽ phiếm hồng, cô giây phút đó cả người bần thần, cái con người dễ thương đến đáng ghét, còn tưởng bỏ ra thể nào cũng bị đánh, nó không phản ứng gì nghĩa là yêu cô, đôi mắt đó dành riêng cho cô đúng không?
Thật không thể đoán trước điều gì, lòng cô như có dòng suối mát chảy qua vậy. Đúng là không đoán được cái sất gì, nó ghé sát tai Eunjung thủ thỉ.
" Một cái là năm trăm, Jungie hôn bảy cái thì cứ nhân theo số tiền nhé. Ok."
Nói rồi bỏ chạy thật nhanh để lại ai đó có cái mặt đen hơn cái đít nồi, dạo này dưa bở rẻ nhể?
Cún con đáng yêu ngồi nhìn cô, mắt nâu ngộ nghĩnh lém lỉnh. Mà cô lườm, cô chẳng thấy cún đáng yêu tí nào, cô là cô nghĩ cún đang thương hại mình đúng hơn.
Eunjung vào phòng, thấy JiYeon chùm chăn kín mít, cả người cứ như con sâu béo. Đến gần, cô hất một phát cái chăn tung bay rồi chui vào ôm người thương. Tối nào chả thế, dù có bận rộn cớ mấy cũng đều ôm nó ngủ, đợi ngủ say lại bỏ ra bàn làm việc.
JiYeon biết thừa chuyện cô thức đêm, có vài lần nhất quyết đòi thức chung, cơ mà sáng ra lại thấy mình trên giường, tự thấy mình làm phiền cô nên thôi.
Eunjung kéo nó vào lòng ôm ngủ. Vòng tay cô rắn chắc, hơi thở cô đều đặn, mùi hương trên người cô dường như đã quá quen thuộc với nó, liệu một ngày nào đó nó không còn ngửi thấy nữa thì không biết thế sẽ thế nào.
" Sao không ngủ, lại nghĩ vớ vẩn gì vậy?" Eunjung thấy nó không chịu nhắm mắt thì hỏi.
" Không ngủ được, Jungie, nói cho em biết hồi đó...tại sao không nói?"
" Hửm?"
"Seung Ho bảo, hôm em bị đánh là Jungie cứu em. Tại sao không nói cho em biết? Còn nữa, hôm Jungie đi du học, cả lớp biết, mọi người biết, tại sao chỉ có mình em không biết?"
Cốc đầu nó, Eunjung mắng ." Hôm nay ăn gì hỏi nhiều vậy? Ngủ đi!"
" Jungie! lúc nghe Seung Ho nói, tự dưng em thấy có lỗi nhiều lắm, tủi nữa. Hồi đó Jungie chắc ghét em, cũng tại vừa bướng vừa láo, nhất quyết không chịu giao tiền cho cái lũ mặt trâu đầu gấu ấy."
Eunjung nghe JiYeon nói thì phì cười, đúng là cái gì cũng tiền, người bình thường gặp cảnh ấy chạy bỏ xừ nó rồi.
" Còn cười, vui lắm mà cười, em á, tại lúc đó có một mình thôi, nếu thêm con Hyomin, chúng nó tơi bời từ lâu rồi".
" Vâng nhà cô ghê, tôi biết."
" Ừ, biết thì tốt." JiYeon nói xong thì vòng tay ôm eo cô, rúc mặt vào khuôn ngực vững chắc, ngại ngùng bảo cô. " Lúc đó là em ngu ngốc không nhận ra Jungie, là em vô tình khi Jungie bị thương vì em. Còn từ bây giờ, bất cứ lúc nào, hứa với em, để em bảo vệ Jungie, nhé."
Eunjung nghe thì ấm lòng lắm, nhưng miệng vẫn chửi nó nói xui xẻo, khi không nói chuyện buồn. Cô nằm nghe nó luyên thuyên một lúc thì có tiếng thở đều đều. Nhìn qua, nó đã ngủ say, đắp chăn cẩn thận, cô cười thơm trán nó rồi đi ra ngoài.
...
Tại sân bay quốc tế :
Seung Ho xoa đầu cún nhỏ, nói lời tạm biệt với nó, cậu dạo này vẫn chẳng thay đổi, nếu có thay đổi phải chăng là ánh mắt nhìn JiYeon đã khác.
JiEun cũng ôm JiYeon, nhẹ nhàng nói. "Cảm ơn cậu! Rất mong tới ngày gặp lại, nhớ sống tốt nha."
Jiyeon nói nhỏ vào tai JiEun ." Sang đó ráng học mai mốt còn đi làm cùng với chồng nữa, cố lên nha."
JiEun đỏ mặt, len lén nhìn sang Seung Ho cũng đang nhìn mình thì lại càng đỏ hơn. JiYeon ngó hai đứa này có gian tình thì cười, anh Seung Ho cũng ghê đấy, vành tai đỏ hết lên cả rồi.
Seung Ho kéo hai cái hành lí rồi đến chỗ JiEun nói ." Đến giờ rồi, mình đi thôi. JiYeon, tạm biệt cậu."
"Ừ, tạm biệt." JiYeon ôm cún trong tay, nhìn vào hai bóng dáng dần bước ra khỏi đất nước này. Nó xoay người định đi về nhà thì đụng phải một người liền ngã nhoài ra đất.
" Oh! Sorry."
Giọng một cô gái trẻ vang lên, cô gái ấy đỡ JiYeon đứng dậy, xin lỗi xong liền bỏ đi. Vừa rồi nó có nhìn qua cô gái đó, thực sự là đại mỹ nhân trong những mỹ nhân a! Tuy không nhìn rõ cho lắm tại vì người đó đeo kính râm nhưng nhìn vóc dáng nuột nà ấy trên trang phục sang trọng kia nó đoán đây không phải người tầm thường.
...
Mỹ nhân JiYeon gặp vừa đi vừa gọi điện thoại. Nhạc chuông vang lên, tiếp tới là giọng nói băng lãnh quen thuộc.
" Alo!"
" Eunjung! Em vừa về nước, giờ Jung đang ở đâu, em đến."
" Đang họp trong công ty, em về tắm rửa trước đi."
" Vâng! Có lẽ em sẽ đến gặp bác gái một lát đã."
Tắt điện thoại, cô đưa cho bác quản gia bên cạnh, sau đó dặn dò
" Tạm thời về khách sạn."
"-Vâng!"
***********
Trong ngôi biệt thự lớn có tiếng cười nói vui vẻ của người trong nhà. Dừng xe lại, Eunjung bước ra, cô cũng đã lâu chưa về đây, nhìn nơi này cũng có chút nhớ nhung. Phía bên kia, một xe đỏ rói quyến rũ của phái nữ bên cạnh một chiếc Porsche mạnh mẽ đậm chất sang trọng.
Eunjung khẽ nhếch môi cười, bọn họ đến rồi sao. Đi vào nhà, đúng như cô dự đoán, chưa kịp mở lời chào hỏi đã bị một cái đạp chân của tên nào đó suýt bay ra khỏi cửa.
Cái người đó đúng là anh trai sang chảnh của cô, gặp em gái thế đếch nào cũng đánh, Soo Hyun chết tiệt!
Đấy, cô bị đá không thương tiếc như thế mà bố mẹ ngồi cười như thể được mùa, lại còn đứa con gái mới về nước nữa, không chạy lại đỡ người bạn tri kỉ thì thôi, còn đứng đó dễu môi hùa theo nữa.
Mà cô cũng chẳng cần, cái nhà này từ xưa tới giờ coi cô như con ghẻ ấy, ông chủ tịch khét tiếng trên thương trường giờ ở nhà há mồm cười cắn quả táo tí gãy răng. Vợ ông cũng không vừa, từng là người mẫu ngoại quốc nổi tiếng được khen nhiều nhất trong giới truyền thông Mỹ, vừa xinh đẹp lại tài năng. Thế mà trước mặt cô, ngồi gác chân lên đùi chồng mình, tay cầm nguyên quả táo nhai ngồm ngoàm, duyên thế là cùng.
Eunjung vỗ trán, có thể cô đến lầm nhà rồi cũng nên, thật là muốn bỏ đi càng sớm càng tốt.
" Mi về rồi à? Sao không biến luôn đi, về làm gì, cả năm không thèm ghé thăm vợ chồng già này."
Giọng mẹ lanh lảnh trẻ trung, tuy là người ngoại quốc nhưng gốc gác Hàn cũng gọi là nhuần nhuyễn. Mẹ nói móc cô, cũng phải, từ lúc cô ở riêng tới giờ có bao giờ về lại đâu, bà ấy không hờn mới lạ.
Anh trai cô ghé thăm ba mẹ một chút rồi cũng về, đúng là kẻ máu lạnh, từ nhỏ đến lớn tới giờ nói chuyện với cô chẳng được bao nhiêu chữ, đa số là dùng nắm đấm, rõ bực.
Hôm nay Eunjung cũng chẳng muốn về nhà đâu, tại vì có vị khách đặc biệt ghé thăm nên mới bất đắc dĩ. Cô vào nhà chào hỏi ba mẹ rồi lên phòng mình, mỹ nhân xinh đẹp ngồi trò chuyện với hai bác cũng lâu rồi nên cũng đi theo cô lên phòng.
Nhìn bóng lưng cao lớn từ phía sau ấy, lòng mỹ nhân khẽ trùng xuống, bọn cô đều trưởng thành cả rồi. Mang tiếng là thanh mai trúc mã của nhau, nhưng hai người toàn bị xa cách. Mãi đến cuối năm lớp mười một, hai người mới cùng nhau du học nước ngoài.
Eunjung học về kinh doanh còn nàng lại học về bác sĩ thú y. Micross Haley là cái tên thường dùng khi ở nước ngoài, một năm trước sau khi xảy ra vụ tai nạn đó Eunjung về lại nước làm cho bố mình, nàng thì điều trị chân tới tận giờ mới có thể quay trở về gặp lại cô, nàng thích cô từ bé xíu, giữ mãi cái tình cảm này mà chẳng dám nói.
Mà dù không nói, chẳng lẽ hành động của nàng không đủ chứng minh sao? Dù mới gặp trong một khoảnh khắc, nàng thấy Eunjung lúc này thật sự rất khác, phải chăng tính cách thay đổi hoặc là ai đó đã làm cô thay đổi. Mà kệ, ngày hôm đó, cô hứa rằng, cô sẽ chăm lo cho nàng cả đời tới khi nàng tự mình nói không cần đến cô nữa mới thôi. Micross Haley sẽ tin cô!
" Bạn thân mới có một năm không gặp, sao lạnh lùng thế." Nàng cười hỏi.
Eunjung đang uống ly nước khẽ ngừng lại, quay phía sau thấy Haley trong bộ váy đỏ thẫm quyến rũ, tự tin khoe mình không còn như hồi trước nữa thì nhếch môi trêu chọc.
" Nãy gọi điện xưng em gọi ngọt vậy, giờ không kêu nữa sao?"
Eunjung nói đểu, Haley đỏ mặt chối. "Sến bỏ mẹ!"
" Ừ! Biết sến thì lần sau đừng có gọi. Haley! Jen đâu?"
" Nó về nước xong liền chạy phắn đi đâu rồi, không gọi cho mình lấy một cuộc, bạn bè như cái quần què."
Eunjung ngồi nghe nàng kể chuyện ở nước ngoài mà tâm trí chẳng muốn nghe chút nào, tự dưng thấy nhớ hơi và bóng dáng bé nhỏ của người nào đó, thật muốn chạy nhanh về nhà.
********
Tám giờ tối,
JiYeon nằm dài trên sopha xem phim hoạt hình, cún nhỏ cũng nằm chườn ươn kế bên. Chủ tớ ăn cơm xong, đều lười như nhau. Nó coi phim hoạt hình mà mặt không cảm xúc. Nãy Eunjung gọi điện bảo về muộn nên kêu nó ăn cơm sớm rồi ngủ trước. Lúc đầu thì tưởng ở nhà một mình sung sướng lắm, hóa ra chán bỏ xừ. Thiếu mất cái gối thường ngày tự dưng nằm trên sopha đau ghê gớm. Nằm trên đùi cô mềm mại hơn nhiều.
Đứng ở trong này nhìn ra bỗng thấy phong cảnh buổi tối trên thành phố khá đẹp, tự dưng nó nổi hứng muốn ra ngoài đi dạo. Nghĩ là làm, đeo dây cổ cho cún con rồi hai người ung dung đi ngắm cảnh.
Đèn điện hai bên đường sáng đều đều, cây xanh xếp theo hàng thẳng, gió thổi vun vút thoáng mát vào cái buổi tối của mùa hè oi bức này. Hóng mát một lúc lâu, nhìn thấy cửa hàng kem phía bên kia đông khách, JiYeon tò mò tới thưởng thức thử.
Cửa hàng kem có quy định không được mang thú cưng vào bên trong nên JiYeon đành tiếc nuối để cún lại. Bước vào, nơi này quả thực rất sạch sẽ, bạn ghế được thiết kế cũng khá lạ, phục vụ thì có hai ba người trông rất lịch thiệp mặc thường phục đàng hoàng.
Kem được bưng tới bàn nó, còn chưa kịp đặt xuống bàn, chị phục vụ bị mấy tên giang hồ hất té xuống nền nhà, ly kem vì thế theo quán tính cũng rơi vỡ toang tan tàn cả ra. Mọi người trong quán hết sức ngạc nhiên, đều quay lại nhìn chị và bọn người đó.
Một trong số lũ đấy tiến tới cầm tóc chị, gằn giọng đe dọa. " Rược mời không uống thích uống rượu phạt hả con chó, nợ tiền xong đéo trả hà?"
" Xin anh...xin cho tôi thêm thời gian...tôi...đang cố gắng kiếm tiền trả cho mấy người mà".
" Mày xin bao nhiêu cái thời gian rồi?"
Hắn nói xong, vẫy tay gọi chị lại gần rồi bảo mặc cho những người xung quanh thấy nguy hiểm liền bỏ đi mà không cứu chị.
" Tao khuyên mày chân thành, cái thân của mày cũng khá là được đại ca để ý, giờ chỉ cần mày ngoan ngoãn nói đồng ý bán thân một cái là cả nhà mày đều an toàn."
JiYeon ở ngay kế bên, nghe được mọi chuyện liền cảm thấy rất ghê tởm, bọn này sống chỉ làm bẩn xã hội. Nhìn chị phục vụ ấy khép nép sợ hãi với đám người này nó thấy rất tội.
Mạc dù vậy nó cũng không định là nữ thần cứu mỹ nhân đâu, chuyện của người ta đâu có liên quan đến nó, với lại dính vào rắc rối lắm.
Chỉ là khi ấy, bỗng dưng nó liên tưởng tới JB và rồi nhìn kỹ vào chị gái này, những tấm ảnh JB ghét cay ghét đắng, cô gái mà anh chửi rủa, cô gái trong tấm hình rất giống với chị gái này.
Có điều gì đó không thật ở đây, JiYeon đứng phắt dậy đỡ chị gái lên trước sự bàng hoàng của mọi người rồi nói
" Một lũ đần độn và hèn hạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com