Chương 4
Chết tiệt! trong lòng thầm rủa một cái, đúng là làm việc xấu bị bắt quả tang thế này xấu hổ thật đấy. Cả người tôi giờ đây đều bị cậu ta đè, hai tay lại bị giữ, tôi ngước đôi mắt ngây thơ nhìn vào khuôn mặt như được điêu khắc của cậu ta như thể mình chẳng làm gì nên tội cả.
Eunjung giờ đây với đôi mắt như chim ưng nhìn tôi không chớp. Cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, không chịu được tôi đành lên tiếng
-" giám đốc...giám đốc! Tôi thật không..."
-"im lặng!"
Ực! thôi rồi ấy ơi, cậu ta tức thật rồi giọng cũng trở nên gắt hơn hướng tôi nói. Đành vậy, nhân viên bé nhỏ dám đôi co với Ham tổng sao, hai từ, nằm mơ.
Bỗng tên Eunjung chết bầm ghé sát vành tai tôi, hơi thở nóng rực cứ thế thả trên chiếc cổ trắng mịn không tỳ vết, ôi,ôi, ngứa quá đi mất, bực thật, nếu cậu ta còn làm quá tôi sẽ cho một chưởng thật đấy.
-"vẫn nghịch ngợm như ngày nào, thật chẳng thay đổi?"- Eunjung giọng nói dịu hẳn như mang theo một chút trêu chọc đem vào lỗ tai tôi
-"Dạ?"
-"vừa rồi cô định làm gì?"
-"Làm gì là làm gì? Tôi không hiểu?"
Thật là mặt dày quá! Trong lòng tôi chửi rầm rộ, người ta đã nói tới thế mà mày còn giả nai hả con, chối tội không chớp mắt.
Cậu ta nheo mắt lại, miệng mỏng hơi hơi nhếch lên, không nói chỉ im lặng nhìn tôi rồi buông một câu xanh rờn
-"đồ ăn của tôi đâu?"- Lúc này Eunjung mới nới lỏng tay tôi, ngồi lên dựa vào salon trắng, vẻ mặt mệt mỏi khi nãy cũng bớt đi mấy phần
-"à, phải rồi! tôi sợ đồ ăn đã nguội để tôi đi hâm lại"- tôi cũng ngồi bật dậy, dùng vận tốc ánh sáng để bay vào bếp, ngồi lại chút nữa ắt sẽ bị đóng băng tôi thầm nghĩ.
5 phút sau,
-"đây, giám đốc dùng đi!"- tôi đưa đĩa đồ ăn trước mặt cậu ta
Eunjung cũng không nhanh không vội cầm lấy đôi đũa gặp đồ ăn. Eunjung ăn từ tốn, rất lịch sự, tôi thoáng đơ người, ngay cả khi ăn cậu ta cũng thật xinh đẹp, thật tao nhã.
Cũng rất nhanh tôi liền dẹp suy nghĩ ấy đi, ngoài trời đã phủ một màu đen giữa nhưng bóng điện đường, nhà cửa........
Ngó đồng hồ, 7:00h P.m
Muộn rồi,
-"Giám đốc, tôi xin phép về trước, ngày mai sẽ bắt đầu công việc"-
Sau khi nói xong, tôi nhanh chóng cầm chiếc áo khoác được vắt trên ghế rời đi nhưng , chưa kịp đi thì tay tôi bỗng bị một người nào đó giữ lại, đó là cậu ta
-"Tôi đưa về"
-"không cần! Giám đốc cứ nghỉ ngơi, tôi có thể tự về, tôi không muốn làm phiền."
-"Nhiều lời vô ích"
Cậu ta cầm tay kéo tôi đi không đợi tôi nói tiếp, tôi liền khăng khăng hướng cậu ta ngăn cản
-" Không được! sáng mai giám đốc phải bay sớm đến Losya để kí một hợp đồng phải không? Thân là thư kí, tôi đã xem lịch trình và nắm rõ điều này. Đồng thời mọi thứ đều do tôi sắp xếp, nếu bây giờ đưa tôi về sẽ ảnh hưởng đến nhiều vấn đề, mong giám đốc hợp tác cùng tôi, tôi thật sự không thích rắc rối"
Tay cậu ta vẫn nắm chặt tay tôi, nhiệt độ không khí ở đây không hiểu tại sao lại giảm đi rất nhiều, rất lạnh.
-"Được!"
Eunjung buông lỏng rồi từ từ thả tay tôi ra, cậu ta cuối cùng đã đồng ý.
Ánh mắt cô độc nhìn tôi khiến tôi bỗng nảy mình một cái
-"vậy, cô Park, mong cô biết vị trí của mình"-
Lời nói thật cai độc, cậu ta sải bước dài tới cánh cửa, đi ra ngoài để lại tôi ngơ ngác. Lâu lâu, tự cảm thấy mình ngu nên tôi cũng không nghĩ nhiều liền ra về. về sau này, tôi mới biết cái sự thờ ơ này của tôi đã mang lại thật nhiều đau thương.
Vài ngày sau, tôi đã thành thục với chức thư kí này. Những ngày này nơi tôi làm việc rất yên tĩnh có lẽ bởi vì không gặp cậu ta chăng. Vớ vẩn, mấy ngày nay cậu ta phải ở Losya hoàn thành xong dự án thu mua khu thương mại nên mới không thấy mặt mũi đâu cả.
Hồi trước tôi làm việc cùng với mọi người liền không cảm thấy buồn giờ đây mới hiểu được thật sự rất khó để hòa nhập nơi này.
------------------------------------------
Trong phòng ngủ của Park JiYeon..
Bíp bíp (tiếng tin nhắn trên điện thoại)
"JiYeon đang làm gì vậy?" Seung Ho.
"Lên mạng kiếm máy trợ tim" JiYeon trả lời.
" Ơ? Sao lại thế? JiYeon bị bệnh tim à?"
" Không! Nhưng sắp rồi"
" JiYeon có chuyện gì sao? Kể cho Seung Ho nghe, có lẽ Seung Ho có thể giúp gì cho JiYeon"
" Không có gì? Là chuyện ở công ty thôi! À mà Seung Ho bảo nhờ JiYeon đi lựa quà sinh nhật cho bạn Seung Ho, vậy bao giờ tới sinh nhật cô ấy?
"!Vậy ngày mai JiYeon rảnh không, mình đi. Cũng sắp tới rồi đành nhờ JiYeon cả đấy."
" Được, vậy hẹn chiều mai. Ngủ ngon"
" JiYeon cũng vậy"
Tắt điện thoại, lòng tôi mỗi khi nhắc tới người con gái Seung Ho thích lại cảm thấy chua xót. Tôi gụp mặt vào gối, đánh một giấc ngủ dài tựa như cả thế kỉ bù đi những khoảng trống này.
" Ngày mai, đón tôi ở sân bay Incheon lúc 9h sáng. Nếu đến muộn, lập tức cút khỏi công ty"
Người gửi: Ham Eunjung
---------------------
8:30 Ngày hôm sau
Tại sân bay Incheon
"-Hừm! hừm! Thật tức chết mà, Incheon, Incheon cái rắm ấy."
Hiện tại tôi đang ở Sân bay với chức vụ là thư kí riêng của Ham Eunjung, vì không thỏa mãn giấc ngủ ngàn vàng nên tôi đang thủ thỉ chửi thầm bà chủ. Sáng nay khi mới thức dậy, nếu không phải điện thoại có chức năng đọc tin nhắn chắc giờ tôi vẫn chẳng hay biết gì.
Còn nữa, cậu ta dọa đuổi việc đúng là ức hiếp người quá đáng. Quả là tảng băng độc địa có một không hai, không thèm nể nang bạn cũ gì sất.
Từ đằng xa kia, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc, vững vàng mà uy nghiêm. Không phải Eunjung còn ai, Eunjung nổi bật giữa đám đông với đôi mắt xanh thẳm, dáng người cao lớn của người phụ nữ.
Đã nhìn thấy mục tiêu, xoay mặt ba trăm sáu mươi độ, từ khuôn mặt bực mình oán trách nay trở thành mừng rỡ giả tạo. Tôi lớn tiếng gọi!
-"Giám đốc Ham! "
Như nghe được tiếng của tôi, cậu ta quay lại bước đến chỗ tôi đứng, phán câu xanh rờn
-"đừng nói nhiều, xách hành lí cho tôi"
Ôi, Eunjung cứ như cho sâu vào bụng tôi vậy, đang định hỏi thăm vài câu lấy lòng nào ngờ bị chặt đứt không bụi cát.
–"Hừ! không thích thì thôi, cần gì nặng lời vậy " tôi nghĩ thầm
-"Đi nhanh lên!"- tiếng Eunjung thúc như ngựa làm tôi cuống cuồng chạy theo
Tài xế riêng của Eunjung nhanh chóng chở chúng tôi về công ty. Thấy Eunjung vừa về đã vội đến công ty, tôi liền hỏi :
" Giám đốc "
" Hửm?"
" Giám đốc không về nhà nghỉ ngơi à?"
" Không phải chuyện cô nên quan tâm"
" đồ độc miệng"- tôi chửi thầm trong lòng.
Đến công ty, tôi nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình, Eunjung cũng vậy, mỗi người có một nơi để làm việc. Chỉ khác là công việc của tôi hầu như rất nhàn hạ trái ngược với một đống giấy tờ của Eunjung.
Công việc làm xong rất nhanh, tôi thực muốn xin boss về sớm nhưng mà....Thôi kệ! Sắp tới trưa rồi, sắp được nghỉ rồi. nghĩ vậy tôi liền bật game trên máy tính để giải tỏa. Nhưng vừa sao mới chơi có một lát mà thua liên tiếp vậy ne. Không ngờ bây giờ công nghệ tiên tiến đến mức ấy, toàn là trò chơi khó, coi bộ không phải chơi qua loa là được.
Tôi có một cái tật, hễ cứ tập trung vào một thứ gì đó là mọi thứ ngoài đời tôi đều không nhìn thấy hay nghe thấy, vì vậy đằng sau tôi có một cái bóng quen thuộc mà sợ hãi tưởng chừng đôi mắt phía sau ấy có thể đâm chết tôi lúc nào không hay.
Cảm giác bất an không yên, tôi bắt đầu xoay người về phía sau....
"Giám đốc.....giám đốc Ham..."
Người đó ngoài cậu ta còn ai có gan hùm như vậy đâu. Âm thanh lạnh lẽo phả hơi vào không khí vang lên
" Cô đang làm gì vậy?"
" phù! Giám đốc làm ơn đừng bao giờ hù tôi cái kiểu ấy, thế nào cũng có ngày tôi sợ quá mà phát bệnh tim thì sao" tôi thầm nghĩ.Lòng thì vậy mà ngoài miệng lại khác "Là đang chơi...game"
" Vậy sao?"
" dạ phải "
" Giám đốc à, đừng dùng cái lí do này mà đuổi việc tôi đấy "Thấy cậu ta im lặng nhìn tôi một lát, có chút rùng mình tôi liền nói.
" Giám đốc, nếu thấy phiền tôi có thể về không?"
" Cô nghĩ đơn giản ?"
Nói rồi cậu ta tiến gần đến tôi, chiếc ghế xoay mà tôi đang ngồi cũng vì vậy mà bị ép vô bàn. Hai cánh tay dài chắc khỏe bám trên thành bàn đồng thời tôi cũng lọt giữa vòng tay cậu ta. Tình hình thật không ổn chút nào, không ổn, không ổn. càng ngày càng gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, nhưng..
" đây là game gì?"
Mặt tôi đã nổi lên hai rặng mây hồng nhạt, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
" là...là agr...agrry bird.ực!"
" À, còn chưa qua ván 2 ?"
Còn đang trong trạng thái ngại bỗng nghe được câu này tự ái ở đâu của tôi bắt đầu nổi giận.
" Ai nói giám đốc tôi không qua được ván 2, chờ đấy"
Lúc ấy, máu dồn lên não che lấp lý trí rồi nên đánh đâu thắng đấy vậy
Nhưng chỉ mười phút sau, ai đó ngồi nhìn tôi như nói rằng đồ ngốc, đồ não bò. Phải, tôi đã chơi tới ván mười lăm mà vẫn không qua nổi ván 2. Tôi chỉ biết khóc thầm.
" Đúng là ngốc "
Eunjung nói xong liền đứng đằng sau hướng dẫn tôi, cậu ta dùng bàn tay của mình nắm lấy tay tôi mà di chuyển con chuột. Trông cứ như Eunjung ôm tôi từ phía sau vậy nhưng điều đó có lẽ là do tôi tưởng tượng. Hơi thở nóng rực cứ thế phả vào cổ của tôi.
Bởi vì quá tập trung nên tôi cũng không để ý chỉ biết rằng nhờ có Eunjung ván 2, ván 3, ván 4 tôi đều vượt qua cả. không nhịn được tôi liền cảm thán một câu mà quên mất thân phận của mình. " Cậu giỏi thật đấy!"
Nhưng ai đó lại không bắt lỗi điều đó ngược lại còn hơi nhếch mép một cái. Cũng không tính là cười, như phát hiện ra lỗi sai của mình tôi lập tức nói. " Xin lỗi giám đốc, là tôi lỡ miệng "
-"ừm"
Tôi quay đầu lại, nhìn về đằng sau mình lại bắt gặp ánh mắt lạc lõng ấy, đôi mắt gần như chứa nhiều sự cô độc cũng liền nhìn vào tôi, tôi lập tực né tránh, không biết là do mình hay vì lí do khác tôi lại không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt Eunjung.
"Giám đốc xong việc rồi à?" chuyển chủ đề tôi liền hỏi.
-.....
-"vậy...tôi có thể về không?"
Eunjung đứng dựa vào tường, hai cánh tay rắn chắc khoanh trước ngực tưởng chừng như rất mệt mỏi nói -"tối thứ bảy là sinh nhật con gái của chủ tịch Lee bên công ty Lee thị?"
-"để tôi kiểm tra!"- đối với công việc tôi luôn nhanh nhẹn nhất thời.
-"Phải, thưa giám đốc Ham! Chủ tịch Lee đã mời giám đốc đến bữa tiệc này vào buổi tối tại khách sạn Queen, tôi đã sắp xếp lịch làm việc trong tuần này."
-.....
Không thấy cậu ta trả lời tôi nói tiếp. "Tôi cho rằng trong bữa tiệc này rất có thể là sự đánh giá công ty ta với công ty FPT, có lẽ sẽ liên quan tới việc ai là người thu mua được khu thương mại của ông ta"
Vừa nói xong, anh ta liền kinh ngạc, sau đó nhìn tôi chằm chằm cứ thể như là sinh vật ngoài hành tinh, rồi mới lên tiếng. "Tôi tưởng công việc của cô chỉ là báo địa điểm và thời gian"
Thôi xong, toi em rồi, tôi quên mất rằng công việc của mình rất nhàn hạ, không ngờ tại cái tật chuyên lo chuyện bao đồng mà hại cô hiện giờ.
-"A! a! Giám đốc, tôi là chỉ muốn nêu ý kiến của mình."- tôi biện hộ.
Lông mày cậu ta nheo lại, càng nheo lại lại càng cảm thấy rất quyến rũ, cậu không cần phải động tác nào cũng như ngôn tình chứ. Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ chuyện đó, tôi cần giải quyết vấn đề này, bỗng Eunjung nói. "Hôm đó, cô sẽ đi với tôi"
"Tại sao?" tôi ngơ ngác hỏi.
-"Dĩ nhiên là về công việc, cô hiện là thư ký thì nên có trách nhiệm với việc này"
Haizz...Tôi thở dài, may là cậu ta không tính toán chuyện lúc nãy. Píp – tiếng tin nhắn điện thoại, cô cầm lên, dòng tin nhắn hiện ra, là của Seung Ho:
" JiYeon! xong việc chưa? Giờ mình đi được không? Để tớ đón cậu "
Seung Ho rất ít khi nói chuyện với tôi qua điện thoại nhưng lại thường xuyện nhắn tin, có lần tôi hỏi cậu ấy tại sao lại không nói chuyện trên điện thoại mà phải nhắn tin thì cậu ấy bảo rằng đó là một sở thích đặc biệt riêng của cậu. Tôi ngước đôi mắt long lanh nhất lên nhìn Eunjung.
-"Giám đốc, tôi về nhé!"
-"Được"
——————————–
Ra khỏi công ty, ở phía xa kia Seung Ho đang đứng vẫy tay với tôi. Nhìn thấy cậu ấy, tôi không biết nên vui hay buồn.
-"Xe cậu đâu?"- tôi hỏi
-"xe để nhà rồi, tiểu thư không phiền nếu đi bộ chứ cùng hạ nhân chứ"- Seung Ho làm mặt nghiêm túc.
-"Không được! Bổn tiểu thư đâu thể vác bộ như thế"
-"Được, vậy hạ nhân có thể cõng tiểu thư"
Vừa dứt câu mặt tôi đã ửng hồng, tuy biết là cậu ấy nói đùa nhưng giá đây là sự thật.
"Không chơi, JiYeon không chơi nữa"
"Xe Seung Ho đang để kia,mình đi"- Seung Ho cười nói.
Phía bên kia đường, chiếc BMW màu đen bóng bẩy làm nổi bật hoàn toàn, nhìn là biết không phải người bình thường có thể mua. Mà bên trong người có mái tóc vàng như ánh kim đang nhìn 2 người kia có vẻ không thoải mái cho lắm. Đột nhiên giọng nói của bác tài xế vang lên giữa bầu không khí u ám
-"Cô chủ! Có thể đi chưa"
-"....."
-"Cô chủ!"
-"......"
-"Cô! Cô ơi!"
-" hả?"- Eunjung giật mình, vô thức đáp lại tiếng gọi của bác tài xế, dường như có điều gì đó làm cho cậu phải suy nghĩ thất thần như thế.
-"Mình đi được chưa?"
-"........ừm"- chần chừ hồi lâu, rốt cuộc Eunjung cũng lên tiếng.
Chiếc xe dần dần biến mất trong làn khói đen. Trong xe, bác tài xế thật sự không hiểu, chỉ biết cô có cuộc họp cần đi gấp, khi mới bước ra khỏi công ty vừa vào trong xe cô lại nhìn thấy cặp nam nữ nào đó mà dừng lại rất lâu đến nỗi trễ cả cuộc họp.
Thời gian ngồi chờ cô chủ, bác chỉ cảm thấy có luồng khí lạnh sau lưng cứ như là cô đang tức giận điều gì, bác thực không hiểu. Lúc gọi cô chủ, cô lại thất thần hồi lâu. Haiizz! Thở dài, có lẽ cô gái lúc này có quan hệ với cô, quả là tuổi trẻ.
——————————————
-"JiYeon! Cái này được chứ"- Seung Ho
Tôi quay đầu nhìn lại cái mà Seung Ho chọn, lắc đầu thở dài với cậu ấy. Tôi thầm nhủ có lẽ mắt cậu ấy có vấn đề rồi, nghĩ sao lại chọn bộ đồ có một không hai đó làm quà chứ. Sao mà lại có bộ đồ hở trên rách dưới thế kia, mặc vào tưởng con ve chai thì khổ.
-"Không được sao? Đây là tiệm thứ năm bọn mình đến rồi, con gái sao lại khó chọn đến vậy "- Seung Ho buồn rầu nói
-"Đương nhiên! Nếu cứ như vậy Seung Ho sẽ chẳng tán được em nào đâu"- nhìn vào khuôn mặt Seung Ho bỗng dưng tôi thấy mắc cười liền muốn trêu cậu một phen.
-"Hả? Không phải chứ, Seung Ho không muốn ế đâu"
-"Nhưng mà số trời đã định, không thay đổi được đâu"- tôi tiếp tục trêu.
-"hừm....nếu vậy JiYeon rủ lòng nhân từ cứu cuộc đời Seung Ho đi"- Seung Ho nói nhẹ.
-"là sao?"
-"hehe. Không có gì"-Seung Ho cười.
" Đồ ngốc!" tôi nghĩ thầm.
Nhìn xung quanh nơi này, thật sự là không có thứ đồ nào thích hợp để tặng cả. Tôi rối trí, nghĩ một lúc lâu thì này ra một ý tướng. tôi nhanh chóng gọi cậu ấy
-"Seung Ho này! Chúng ta đến nơi này đi"
Nói xong chẳng kịp nghĩ gì cả, cầm tay cậu ấy lôi đi luôn không để Seung Ho nói gì thêm tại lúc đó phấn khích quá.
Ấy thế mà, cái người xấu xa nào đó thấy bị nắm tay cũng mặc kệ không nói lại còn hơi mỉm cười, cho tới khi đến nơi tôi mới thấy mình bị hố nặng liền thả tay cậu ấy ra.
-"JiYeon, đây là nơi cậu muốn nói"
-"ừm, là tiệm thú cưng đó, chọn cho cô ấy một con thú cưng là thích hợp nhất"
Chúng tôi bước vào đó, không biết bao lâu sau một chú cún cực chất, cực cute được chúng tôi chọn bước ra khỏi nơi đó.
—-gâu gâu——
Trong phòng họp
-"giám đốc! Chúng ta nên kiểm tra rõ về vấn đề này, không thể tùy tiện quyết định"- người một
-"giám đốc! Chất lượng về sản phẩm này chưa được làm rõ, có lẽ phải kiểm lại"- người hai
-"giám đốc! phía công ty Jang gia muốn thu mua dự án mới, có cần bàn bạc"- người ba
......
......
Cảnh đêm ở thành phố thật sự tấp nập, nhưng lại rất đẹp. Eunjung mệt mỏi dựa vào tường, ly rượu chứa chất lỏng màu hổ phách được cô lắc qua lắc lại, cứ một lúc lại đưa lên môi bạc mỏng nhấp một ngụm nhỏ.
Hiện trong đầu cô là sự rối loạn cùng mệt mỏi kết hợp, nhưng chỉ cần nghĩ đến bóng dáng hoạt bát nhanh nhẹn cô lại nhếch môi cười. Trong kí ức của cô, thời đi học thật sự chỉ là một trò chơi tẻ nhạt, không hơn không kém. Nhưng nơi đó có cậu ấy bước vào lại trở nên vui tươi đầy sức sống nhưng cũng chính vì bước vào mà làm thay đổi cuộc đời cô.
" JiYeon! là cậu thay đổi cuộc đời của tôi, cậu phải đi với tôi tới cuối cùng. Ai cản trở, tôi liền ngũ mã phanh thây người đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com