Chương 6
Từ giờ sẽ đổi cách nói chuyện ở đây nhé. Tại nếu cứ để JiYeon là người kể thì diễn biến câu chuyện sẽ không hay mấy.
----------------
HỤT HẪNG
Eunjung dường như không kiểm soát được chính mình, cô hôn JiYeon thật lâu. Còn JiYeon thì đang còn ngạc nhiên quá độ không biết phản ứng ra sao, chỉ biết lấy tay mình cố đẩy cô ra.
Eunjung bỏ JiYeon ra sau đó ôm JiYeon vào lòng thật chặt.
-"Giám đốc Ham! Bỏ tôi ra"- JiYeon cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh ngước mặt lên nhìn cô nói với vẻ đầy tức giận.
-"Yên lặng một chút !"- Eunjung nhẹ nhàng nói bên tai cô, giọng nói của cậu có vài phần là ra lệnh, Càng ghì chặt JiYeon vào lòng hơn.
JiYeon cũng không hiểu tại sao khi nghe cô nói lại im lặng không quậy nữa, mặc kệ cô cứ thế ôm JiYeon vào người. Hơi ấm cùng hơi thở phụ nữ như bao quanh cơ thể JiYeon.
Eunjung thấy JiYeon như thế thì mới nói tiếp. "JiYeon! Đây là lần cuối cùng..."
-"Hả?" JiYeon không hiểu đợt một.
-" lần cuối cùng tôi cho phép em được lại gần cậu ta! Hãy nhớ!"
-"Ai? Giám đốc nói gì lạ vậy!"- JiYeon tiếp tục ngu ngơ đợt hai.
Eunjung chỉ biết cười khổ nhìn JiYeon, sau khi nói chuyện xong với chủ tịch Lee cô đã nhanh chóng xuống tìm JiYeon. Nhưng cái cô thấy không phải là JiYeon nhỏ bé đang đợi mình mà là đang chờ một người khác, người đó có lẽ là Seung Ho.
JiYeon chắc sẽ chẳng biết cô đã tức điên như thế nào đâu, Eunjung dường như chỉ muốn đến kéo JiYeon ra khỏi tên đó rồi dạy cho JiYeon một bài học nhưng cô đã cố nhịn xuống. Đợi đến lúc JiYeon đi ra ban công cũng là lúc cô uống khá nhiều rượu.
Eunjung đi theo JiYeon, từ đằng xa lại nhìn thấy JiYeon ánh mắt u buồn nhìn xa xăm. Người con gái cô thích từ lâu nay lại buồn vì một thằng con trai khác, cô thật sự nhẫn nhịn rất nhiều cho tới khi JiYeon nói rằng cô đi rất lâu.
Chẳng phải tất cả đều là vì JiYeon sao?
Lúc đó, mọi cảm xúc cô không còn điều khiển được nữa. Và tới bây giờ Eunjung muốn nói muốn làm tất cả những gì có thể để xoa dịu lửa giận của cô.
-"Tôi thích em!"
—————————-
Reng Reng
JiYeon mệt mỏi với tay tới cái điện thoại đang reo inh ỏi kia,
-"Alo!"- cô nói với giọng buồn ngủ
-"Cô định để tôi chờ tới bao giờ"- đầu máy bên kia hình như đang rất tức giận
Giám đốc Ham!
JiYeon bật người dậy nhìn đồng hồ, 6h:30′. A! Vẫn còn sớm mà, giám đốc làm ơn tha cho tôi đi, tôi buồn ngủ lắm .- JiYeon nghĩ
-"Tôi đang ở trước cửa nhà cô, lệnh cho cô năm phút nữa phải xuống gấp nếu không lập tức nghỉ việc"- người bên kia tiếp tục nói.
JiYeon giật mình bay ra khỏi đệm đến cửa sổ nhìn xuống, ôi trời chiếc BMW quen thuộc đó đang đậu trước nhà cô. Eunjung định gây sự chú ý đấy à!
Mà khoan, có phải Eunjung vừa nói sau năm phút mà không xuống là cô bị mất việc có phải không?
JiYeon bực mình dùng tốc độ ánh sáng để vệ sinh cá nhân rồi bay ra đó. Eunjung ác quá lại dám đe dọa đuổi việc mình, thôi thì thời buổi kinh tế khó khăn ráng nhịn vậy. Giờ mà mất việc thì chỉ có nước làm ăn mày thôi.
Sáu phút sau
-"haiizz!"- JiYeon thở dài một hơi trước mặt Eunjung.
-"Muộn mất một phút ba mươi hai giây, trừ tiền công một tuần"- Eunjung vừa nhìn JiYeon vừa nói không cảm xúc.
-"Giám đốc! Chẳng phải chỉ muộn một tí hay sao, với lại vẫn chưa đến giờ làm mà"- JiYeon uất ức nói.
Tôi còn chưa kiện cậu vì cái tội phá hoại giấc ngủ người khác mà dám trừ tiền lương tôi , đồ độc ác" JiYeon rốt cuộc cũng chỉ dám nghĩ mà không dám nói.
-"không nói nhiều, lên xe"
-"Giám đốc! Giám đốc tha cho tôi đi, làm sao mới không bị trừ lương"
-"được thôi! nếu ngày hôm cô có thể làm tôi hài lòng"
JiYeon ngơ trước câu nói của Eunjung, cái gì mà làm hài lòng cậu ta cơ chứ, thà tôi vác thang lên đánh thiên lôi liệu còn dễ hơn là làm cậu ta vui.
Còn đang suy nghĩ bỗng nghe thấy tiếng của Eunjung.
-"Còn không nhanh lên xe! Cô hẳn rất muốn bị trừ thêm lương"
JiYeon phóng lên xe không suy nghĩ nữa.
....
-''Giám đốc! Chúng ta trễ giờ làm rồi''- JiYeon nhỏ giọng nói, sợ người đối diện mình tức giận.
-"Cô gọi tôi là gì?"- Eunjung dừng ăn, bỏ đũa xuống nhìn vào JiYeon, vẻ mặt nghiêm túc.
-"Dạ, thì là giám đốc"- JiYeon ngây thơ trả lời mà vẫn chưa hiểu.
-"Nếu đã là giám đốc, còn ai có thể trừ tiền tôi à?"-nói xong câu này, cô lại tiếp tục dùng bữa sáng của mình.
Ờ phải ha! Ai còn có thể trừ tiền cậu ta nữa, đúng là ngốc- JiYeon nghĩ.
Nhìn xuống đồ ăn của mình không khỏi khóc không ra nước mắt, lúc nãy bị người ta tống lên xe rồi lại bắt đi ăn sáng. Nhìn đồ ăn được bưng ra mà JiYeon phát giận, bữa sáng của tổng giám đốc có khác, toàn là những thứ thường dân như JiYeon không được ăn. Đã vậy, JiYeon này sẽ dốc hết sức mà ăn hết.
Chả biết lúc đó làm gì mà JiYeon lại nghĩ tới ngày hôm qua, nhìn sang Eunjung đang ăn rất điềm tĩnh tự dưng lại cảm thấy mặt mình nóng lên.
JiYeon cho rằng chắc do Eunjung say rồi nên mới làm như vậy,vì thế nó cũng không chấp nhặt gì. Ừm! Phải rồi, hôm qua Eunjung còn nói câu gì đấy mà nó không nghe rõ, tại ở đâu ra một đống pháo bông được đốt bắn lên trên trời rất đẹp nên nó mải ngó.
Đám pháo bông này chắc có lẽ là của Seung Ho và tụi JiEun. Nhìn Eunjung, nó đều phải công nhận là rất đẹp, đẹp lắm, đẹp không tỳ vết luôn, rồi tính tò mò của JiYeon nổi lên, thực muốn biết tối qua Eunjung nói gì.
-"À! Giám đốc?"
-"Nói!"- Cô vừa nói vừa ăn.
-"Ừm! Hôm qua...giám đốc có nhớ không?"
-"Vào chủ đề chính"- Vẫn đang ăn.
-"Tối qua giám đốc nói gì với tôi thế"
-.....- Đã dừng ăn.
-" Giám đốc?"
-"tôi quên rồi"- Đang lấy khăn lau miệng.
-"Vậy sao?"- JiYeon hơi thất vọng cúi xuống băm thức ăn của mình.
-"Cô còn không ăn nhanh, tôi liền bỏ rơi cô"- Eunjung khoanh tay ngẩng đầu cao nhìn xuống JiYeon nói với vẻ ra lệnh.
-"Tôi biết rồi"
JiYeon vội vàng ăn hết, lòng bất giác cảm thấy hụt hẫng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com