Chương 8
Khổ nỗi, cái số nó nhọ. Trong lúc gay cấn với nụ hôn triền miên đó thì đột nhiên JiYeon bắt đầu nôn ọe tất cả mọi thứ ra người cậu, tâm trạng Eunjung lúc đó tồi tệ chưa từng thấy.
Lái xe đưa nó về nhưng không phải nhà nó mà là nhà của cô. Dừng xe lại, JiYeon còn đang mơ màng ngủ trên xe bỗng cảm nhận được một đôi tay rắn chắc bế mình đi, nó cảm thấy vòng tay này thật ấm áp nên vẫn tiếp tục ngủ không quan tâm mặc kệ người bế mình là ai.
Eunjung đưa nó từ tầng một tới tầng hai mươi tám của chung cư sang trọng, nơi cô đang ở chuyên dành cho khách vip. Vào được nơi ở của mình, Eunjung lập tức ném nó xuống giường, dù vậy JiYeon vẫn ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Để nó ở đó, Eunjung bước vào phòng tắm, tiếng nước vang lên từng đợt, hơi nóng bốc lên từng hồi đủ để biết chung cư này thật sự tiện nghi. Khoảng hai mươi phút sau cô bước ra ngoài, toàn thân chỉ cuốn một chiếc khăn bông trắng, làn da đồng khỏe khoắn lộ ra ngoài vô cùng quyến rũ khiến người phụ nữ nào nhìn thấy cũng phải nhỏ nước dãi ghen tỵ.
Eunjung bước đến gần chiếc giường mà JiYeon đang nằm, vài giọt nước từ mái tóc ướt của cô nhẹ nhàng rơi xuống chiếc sơ mi của nó làm thẫm ướt một mảng lộ ra cảnh xuân tinh khiết.
Ánh mắt sắc bén đang từ khuôn mặt nó chuyển dần tới nơi đó, không biết suy nghĩ mà ngay sau đó cô bắt đầu cởi cúc áo nó, chiếc cúc thứ nhất được tháo ra đập ngay vào mắt là làn da trắng như tuyết bông, chiếc cúc thứ hai tiếp tục tháo ra lại là một mảng xuân mơn mởn nhẹ nhàng.
Khuôn mặt lãnh cảm ấy bây giờ thật sự có vài vệt hồng trên mặt, điều này có lẽ chẳng phải do men rượu. Và sự thực là JiYeon bị Eunjung lột sạch chỉ để lại đồ trong của phụ nữ.
JiYeon vẫn say giấc nồng chợt cảm giác có thứ gì đó mát lạnh bao quanh lấy mình, toàn thân nóng rực hiên lại thấy cực kỳ thoải mái.
Eunjung nhìn người ở dưới đang dãn đôi lông mày thì mỉm cười nhẹ, mặt vẫn hơi đỏ tiếp tục dùng khăn mát lạnh lau người giúp JiYeon cảm thấy dễ chịu hơn.
Xong việc, cô lấy đại cái áo sơ mi của mình mặc vào cho nó rồi ôm nó ngủ qua giấc, giường lớn có đôi con người chìm vào những giấc mơ tưởng chừng xa vời lại gần ngay trước mắt.
————————————
Sáng ngày hôm sau nắng chiếu xuyên cửa sổ khẽ rơi vào nơi họ đang ngủ, cái tia nắng vàng này chiếu vào nó làm nó thức giấc. JiYeon dụi mắt, ngáp một cái mới bắt đầu hé mắt ra nhìn xung quanh. Ừm trần nhà màu trắng. Ưm chùm đèn hoa lệ. A! Cái TV lớn thật.
....??! WHAT? TV?
Nơi quái nào thế này, nơi mình ở làm gì có mấy thứ này- JiYeon nghĩ thầm.
Rồi đột nhiên nó cảm thấy có cái gì đặt trên bụng mình, ngó mặt nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt này ôi sao nó quen thuộc thế nhỉ?
1s....2s.....3s.....AAAAAAAAAAAAAAAAA.......
Eunjung bị tiếng hét chói tay của JiYeon làm tỉnh dậy, mặt vẫn hơi ngái ngủ, vò rối mái tóc của mình rồi khó chịu hỏi
"Dậy sớm vậy? Sao không ngủ tiếp"
"Sao....sao giám đốc lại ở đây?"
JiYeon hiện đã đứng trên sàn nhà gỗ sang trọng cánh tay gắt gao chỉ vào cô, ánh mắt đầy nghi ngờ.
" Nhà tôi em có quyền cấm sao, tôi muốn làm gì mà chả được ".
" Nhưng mà ngày hôm qua...hôm qua sao lại không đưa tôi về nhà của mình".
"Em thử nhớ lại hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
JiYeon nghĩ về tối qua, sau khi uống xong 3 ly rượu hình như đã ...gặp Seung Ho thì phải mà nó có làm gì sao...sao nó lại chẳng nhớ gì vậy.
" Nếu không phải tôi rộng lượng đưa em về thì giờ này có lẽ em đang ngoài đường. Em thử kiểm tra lại giỏ của mình coi"
Sau một lúc kiểm tra,
" Chìa khóa nhà....không có" JiYeon không tin lục tung cái giỏ.
Nhìn mặt JiYeon ngơ ngác cô cười thầm trong lòng, làm sao tìm được cơ chứ. Cô mà không vứt cái chìa khóa đó đi thì làm gì có cớ để đưa nó về nhà mình cơ chứ.
" Hôm qua không phải em gào thét ôm chân tôi cầu xin được ở nhờ sao? Đã thế còn dụ dỗ tôi lên giường, tôi chưa bắt đền là may cho em, ở đấy gào thét cái gì?" Eunjung nói giọng hết sức tà mị đen tối, cô mặt dày nói như thể mình là người bị thiệt thòi.
" Không thể nào! Không thể có chuyện đó " JiYeon nghe không lọt tai ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Eunjung phủ nhận liên tục.
"Em tin hay không tùy em" Cô nói xong liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh để lại JiYeon đang quay cuồng.
JiYeon thở dài, xu lại đồ đạc định đi thì cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, trên người bất giác thấy khó chịu.
Khoan! nhìn trên người mình, hiện chỉ mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình của ai đó còn ở dưới thì chân trần không một mảnh vải. Trố mắt ra nhìn, lần này nó không hét nhưng mặt đỏ lòng tức giận bừng bừng. Cậu ta đưa mình về rồi thích làm gì rồi làm sao? Cứ là giám đốc thì hay à?- Nó nhủ thầm
Nghĩ lại lúc nãy cũng mắc cười, đứng cãi lộn với cậu ta một hồi mà không xem lại người mình, giờ thì tốt rồi chắc Eunjung vui lắm.
Eunjung bước ra ngoài, quần áo lịch lãm chỉnh tề phong cách của Eunjung có khác. Vừa nhìn thấy cô nó chỉ muốn đến tát cái bản mặt dày vô đối đó, nhưng thôi nhịn xuống thì tốt hơn.
"Quần áo của tôi đâu?" JiYeon hỏi
"Vứt rồi!"
" Vứt rồi? Tại sao?"- cô giật mình hỏi lại.
"Bẩn !"
Hay! Trả lời tự nhiên chưa từng thấy, đồ của nó bị cậu ta vứt mất rồi. Thế nó mặc gì đi làm, chả nhẽ mặc vầy ra đường, còn đang định hỏi thì bị ai đó ngắt lời.
"Cứ ở đây! Tí nữa sẽ có người mang đồ tới"
Eunjung nói xong liền bỏ đi. Thấy vậy, JiYeon vọng hỏi
" Giám đốc không ăn sáng sao?"?
Nhưng chỉ có không gian im lặng trả lời nó
Bíp Bíp –tiếng tin nhắn điện thoại
" Tôi có cuộc họp, em nhớ ăn sáng đàng hoàng để tôi biết được không ăn tháng nay đừng mong nhận lương"
Ui!, Nghe thì mùi mẫn lắm nhưng cớ sao JiYeon khóc không ra nước mắt thế nhỉ? Nó có phải trẻ con đâu mà bắt với chả ép, kì cục.
——————————-
Đến công ty, nó vừa bước vào thì nhận được những lời bàn tán không tốt cùng với ánh mắt khác thường nhìn mình . Lúc nó chào thì họ lại lườm rồi lướt qua, có người còn cố ý đụng trúng JiYeon khiến nó té. JiYeon cảm thấy có gì đó không ổn, mọi hôm họ đối xử tốt với nó lắm tại sao hôm nay lạ như vậy. Và rồi phía chỗ bảng thông báo của công ty có rất nhiều người xen vào xem thứ gì đó, có lẽ nơi đó sẽ cho nó biết chuyện gì đang xảy ra. Chen vào đám người đông đúc, nhìn lên bảng thông báo nó không tin vào mắt mình. Cái đó là ảnh tối qua, Ảnh Eunjung và nó ở trong xe ...hôn nhau
Có lẽ máy chụp hình loại xịn mới chụp rõ nét thế này. Rất nhiều hình ảnh được dán lên đó, và hầu như bức vào nó cũng có mặt. Mọi người dường như thấy nó ở đây cảm thấy chướng mắt nên bỏ đi, có người còn khinh bỉ hất nó một cái. JiYeon không phải là loại người yếu đuối mà khóc lóc ỉ oi rồi la toáng lên, nó nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh nữ, lấy điện thoại ra định gọi cho Eunjung bỗng có giọng nói của hai cô gái trẻ vang lên, nó nhanh chóng trốn vào trong.
"Mày thấy không? Cái loại người như nhỏ JiYeon này chỉ biết cua giám đốc Ham thôi"
" Ừ, thì thế mới được làm thư ký chứ nó có tài cán gì mà Tổng giám đốc của chúng ta chiều chuộng như thế "
" Cũng tội cho Tổng giám đốc Ham, xinh đẹp, tài giỏi như thế lại bị con JiYeon đó mê hoặc"
" Mấy tấm ảnh đó nhìn là biết nó dụ giám đốc rồi"
Tiếng cười của hai cô gái trẻ đẹp vang lên, " xinh cũng xinh mà đức hạnh thật không biết vất chỗ nào"
JiYeon ở trong nghe rõ không bỏ sót chữ nào, tay gắt gao nắm chắt , nước mắt bất giác rơi một giọt.
......................
Eunjung bàn thảo với đối tác xong thì trời cũng bắt đầu tối, người trong công ty dần ra về sau một ngày làm việc mệt mỏi, giờ kế tiếp sẽ có một toán công nhân làm ca đêm đến nên công ty không bao giờ vắng người cả.
Eunjung nhanh chóng đến công ty, lúc còn đang chuẩn bị ăn tối với khách hàng thì cô bỗng nhớ tới JiYeon, định dẫn nó đi ăn nhưng khi mở điện thoại gọi cho nó lại nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi từ JiYeon. Biết là có chuyện xảy ra cô đã từ chối khách hàng mà chạy đến bên nó.
Mở cửa văn phòng của cô, bên trong bao trùm là một bóng tối, không có ai sao?
Eunjung dò tìm bóng lưng nhỏ bé bên trong phòng, bật đèn lên, nhìn vào sâu trong góc phòng .....JiYeon đang ngồi đấy. Ngồi trên sàn nhà lạnh, tay ôm đầu gối ngồi thui thủi một mình. Trái tim cô bất giác siết lại
" JiYeon " bước đến bên nó cô khẽ gọi.
-.....
"Có chuyện gì sao lại ngồi đây? Nói cho tôi biết"
JiYeon ngẩng mặt lên nhìn, thấy người trước mặt là Eunjung thì khuôn mặt tức giận, nó quát.
" Ham Eunjung...tên khốn!" Quát xong lại ôm mặt ngồi khóc.
Eunjung nghe xong không tức giận ngược lại kéo nó vào lòng mình vỗ về.
"Em sao vậy? Sao không về nhà lại ngồi đây, có chuyện gì nói cho tôi biết "
JiYeon đẩy Eunjung ra khỏi người mình, lấy điện thoại bấm bấm vài cái sau đó ném mạnh vào cô mà nói "Tự mà xem"
Giờ phút này quả thực JiYeon rất có khí chất, trời không sợ, đất không sợ, không sợ Eunjung luôn.
Kể cũng lạ, hình như thế giới đảo lộn thế nào mà Eunjung chả quát vài cái đuổi việc JiYeon mà còn đỡ nó lên ghế ngồi rồi nhẹ nhàng cầm điện thoại lên xem. Xem xong, cô cũng không có vẻ gì là tức giận quay sang JiYeon nói "Em là vì chuyện này mà tức giận?"
"Phải! " cô lau nước mắt trả lời thành thật.
" Được! Ngày mai em sẽ không còn phải nhìn thấy những chyện như vậy"
" Giám đốc muốn xử lí thế nào?"
" khiến những người bôi nhọ em không còn dám nói gì nữa "
Nói xong, Eunjung bế JiYeon lên đem ra ngoài.Do bị bất ngờ, nó định nhảy xuống thì người trên cảnh cáo. " Em dám xuống! Tôi còn chưa xử lí xong chuyện em dám hỗn với tôi "
JiYeon biết điều im lặng, nhắm mắt nhắm mũi để người ta bế đi, trong lòng bỗng thấy ấm áp, xem ra cậu ta hẳn cũng không tệ.
------------------------------------
Trong nhà bếp của Eunjung.
"Tên đáng chết, chết này, chết này" JiYeon vừa nói vừa băm đống hành trên thớt tan tác, vẻ mặt tức giận.
Chẳng là do hôm nay nó quên gọi người phá cửa ( do bị Eunjung ném mất khóa nhà ) nên không có chỗ ở, đang ở trên thành phố thế này thuê phòng trọ cũng không rẻ với lại người nó không còn xu nào, còn con mắm Hyomin đó lại ở cùng bạn trai chả lẽ mình lại chen chân vào xin ở lại kẻo thằng bồ nó nện thì khổ. Vì vậy, nó mới bất đắc dĩ cầu xin cô thương tình cho qua đêm. Cô lại bắt nó phải dọn nhà cho cô mới được.
Kết thúc hồi tưởng, JiYeon tiếp tục băm chúng bỗng giọng nói phía sau phát ra làm nó rợn cả người.
" Em là đang thái hành hay xả giận vậy "
Nó thay đổi khuôn mặt nhanh như cắt, từ tức giận trở thành mỉm cưới hiền dịu. "Đương nhiên là thái hành, giám đốc có thích hành không"
"Tốt! Em làm mạnh giỏi, tôi ra kia chờ em"
10 phút sau
Bàn ăn được dọn ra, nhìn quanh một lượt cô tỏ vẻ hài lòng, cá kho rau răm, canh bí đỏ nõn tép. Múc vô bát, thử một miệng....quả nhiên tay nghề rất khá, ăn rất vừa miệng.
" Thế nào? "Thấy Eunjung bắt đầu ăn, nó cũng ngồi xuống dò hỏi.
" Không tệ "
" Có vậy thôi sao?" JiYeon chu miệng hỏi, tay cũng đưa đồ ăn vào miệng.
Cô phì cười nhìn cô gái vừa giận vừa ăn trông thực đáng yêu mà, thấy ai đó cứ nhìn mình rồi cười cười, JiYeon khó chịu hỏi. " Có gì mà giám đốc cười? Tôi tốn sức thế này mà không khen lấy một câu"
" Vẫn còn cười, quá đáng, không ăn nữa, giám đốc đi mà ăn một mình"
Không cười nữa, Eunjung kéo cô ngồi lên đùi mình, búng mũi JiYeon một cái nói
" Đồ ngốc! Đồ ăn rất ngon "
JiYeon ngượng chín mặt, không dám phản kháng nhảy xuống tại cũng đang ở nhờ nhà người ta, nói lí nhí. "Thật?"
" Ừ"
" Tôi no rồi " nói rồi nó nhảy xuống nhanh chóng đi vào phòng tắm.
JiYeon thật sự không thể chịu nổi nữa, tim nó đập rất nhanh, vừa rồi nó còn có thể cảm thấy hơi thở của Eunjung nóng rực. Nó vo đầu rồi vo tóc, dạo này nó cứ bị làm sao thế? Hở tí là nhớ tới khuôn mặt chết tiệt ấy, còn có tim đập rất nhanh, rồi mỗi lần ở bên Eunjung lại thấy thực ấm áp. Không phải....nó thích Eunjung rồi chứ.
Suy nghĩ này vừa hiện ra nó liền quẳng đi mất, chẳng phải nó vẫn đangg thích Seung Ho sao, không thể nào có chuyện đó. Với lại cho dù có thích thật đi chăng nữa chắc gì Eunjung đã thích nó, Eunjung đối tốt với nó chỉ là có cớ trêu đùa nó mà thôi.
JiYeon đắm mình vào trong làn nước ấm quên hết những gì vừa xảy ra, quên hết những suy nghĩ không đâu vào đâu.
.........
JiYeon tắm xong, định bụng ngủ một giấc cho đã thì nó phát hiện lúc nãy vội vàng như vậy nó quên không lấy đồ, trong phòng tắm giờ chỉ còn lại chiếc khăn tắm và đống quần áo ướt của nó.
Thôi xong! Nó thảm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com