Chương 9
Tiếng TV ngoài kia vẫn vang đều đều, còn trong này JiYeon đang đau khổ không biết làm thế nào. Giờ lại đi gọi Eunjung cầu cứu thì thật không tốt chút nào, lỡ cô bản tính khó nhịn đem nó ra ăn thì chỉ có nước tự tử. Nhưng mà giờ trên người ngoài quấn một cái khăn bông thì chả còn gì cả.
Ở ngoài, Eunjung thấy đã lâu mà nó chưa ra thì bắt đầu lo lắng, đứng trước cửa phòng tắm gọi
" JiYeon"
-......
" JiYeon"
-.......
" Em không trả lời thì tôi vào nhé "
"-Khoan! Không được" Còn đang suy nghĩ linh tinh vừa nghe tiếng bước vào đầu óc nó lập tức nhận thức phản lại.
" Em làm gì mà lâu vậy, định ngủ trong đó luôn sao "
Quái lạ cái người này bữa nay nói nhiều thế nhỉ, JiYeon nghĩ
" Ừm....tôi nhờ giám đốc cái này nhé!"
" Chuyện gì?"
" Ở đây chỉ có mỗi đồ dùng vệ sinh của giám đốc, mua dùm tôi được không?"
" Mua làm gì, em chê đồ của tôi bẩn à? "
Eunjung mặt dày nói không biết ngượng khiến JiYeon muốn nổ tung, mãi mới kiếm được cái lí do đuổi cô đi để JiYeon ra ngoài lấy đồ vậy mà....hic, nó chỉ biết khóc thầm.
" Không...không phải nhưng mà...-" JiYeon cố gắng giải thích, chẳng lẽ dùng chung cây đánh răng thật à thì bị cắt lời.
" Không nhưng nhị gì hết, tôi chỉ có một cái em dùng hay không tùy em "
Lòng JiYeon đang gào thét thảm thiết, bớ người ta có ai cứu nó ra khỏi tình cảnh này không, hỡi thượng đế người có thật thì đuổi hắn đi giùm, ở trong phòng tắm suốt cũng mệt. Không biết điều kì diệu nào xảy ra mà nó được cứu thật, ngay lúc đó có người bấm chuông cửa.
Tiếng chuông cửa vang lên, Eunjung vừa bước khỏi thì JiYeon dùng tốc độ tia chớp chạy thật nhanh vào phòng ngủ của cô, nơi có quần áo của nó. Thở phào một hơi, nhìn thấy quần áo mình đang treo trên tủ nó nhanh chóng đi đến lấy. Vừa tháo khăn bông quấn người xuống định mặc đồ vào bỗng cánh cửa phòng ngủ mở.
"-AAAAAAA....."
Eunjung còn chưa mở xong cánh cửa thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai của JiYeon .
.....
" Em bị ngốc à? Nói với tôi là được cần gì mất công như vậy" Cô vừa nói vừa ôm bụng cười tà.
JiYeon ngồi bên cảm thấy bị tủi liền bật dậy ôm cái gối vào phòng ngủ, trước khi đi còn tranh thủ lườm cô một cái. Ngốc con khỉ! Có cậu bị ngốc!
Eunjung thấy nó bỏ vào phòng ngủ cũng đi theo, chỉ là vừa vào phòng đã nhìn thấy nó vác gối vác chăn lên sopha nằm
" Em làm gì đấy?" cô bực mình hỏi.
" Ngủ" JiYeon nằm quay lưng về phía cô trả lời
" Lên giường! "
" Không dám"
" Em thì có gì không dám! Giờ em có lên giường hay không?" Eunjung nheo mắt lại hỏi.
" Không " JiYeon vẫn lì lợm chống trả.
" Được! Nếu vậy ngày mai không cần đến công ty "
Nghe Eunjung nói xong, JiYeon không nói không rằng tự động bê chăn bê gối lên giường nằm, ngoan ngoãn như một con cún con.
Cô mỉm cười hài lòng rồi cũng trèo lên giường nằm chung, JiYeon thấy vậy thì ngồi bật dậy nhìn cô hỏi với ánh mắt ngạc nhiên.
" Giám đốc! Đừng nói là ngủ ở đây "
" Tôi có nói là ngủ trên sopha à?" cô nhắm mắt lại nói.
JiYeon biết cãi thế nào cũng không thắng được Eunjung, nên quyết định im lặng, dù gì hôm nay nó cũng mệt lắm rồi liền nhắm mắt một cái ngủ say sưa.
Thấy người bên cạnh ngủ rất bình yên, Eunjung nhéo mũi véo má nó vài cái rồi kéo vào lòng, coi JiYeon là cái gối ôm mặc sức ôm đủ kiểu.
----------------------------------------------
Sáng hôm sau,
JiYeon thức dậy đã không thấy Eunjung đâu, bèn tự đi ăn sáng một mình rồi đến công ty, hôm nay nó phải gọi người đến phá khóa nhà mới được chứ cứ cái kiểu ở nhờ này chỉ có đứng tim mà chết.
Đến công ty, JiYeon hơi chần chừ không dám bước vào, nó sợ lại nghe những điều chẳng hay ho. Mặc dù Eunjung cũng bảo sẽ xử lí, cũng nói nó yên tâm nhưng mà sao cứ thấy bất an .
Còn đang phân vân thì tự dưng một nhân viên trong công ty nhìn thấy Jiyeon liền mừng rỡ như gặp được vàng, chạy đến nắm tay như thể chị em họ hàng thân thiết với nó.
" Chị JiYeon! Chị đến công ty sao không vào đi, chị mệt không em xách cặp giùm chị nhé"
JiYeon nhìn cô gái không quen biết này đang cố lấy lòng mình, thấy mặt JiYeon đang băn khoăn cô gái cười tươi rồi nói. "À! Em quên chưa giới thiệu, em là Hara "
Cô gái tên Hara này vừa nói vừa dắt JiYeon vào công ty, cô nói ngưỡng mộ Jiyeon đã lâu.
Bước vô công ty, quả nhiên là không còn những lời bàn tán nữa thay vào đó là nụ cười rực rỡ mỗi khi chào JiYeon, mỗi lần gặp đi ngang gặp ai những người đó đều cười rồi đến bắt chuyện với nó. Nó cảm thấy hôm nay còn lạ hơn hôm qua, hôm qua thì mọi người chê với ghét nó lắm, cớ sao hôm nay tốt bụng đột ngột vậy. Quay sang Hara đi bên cạnh hỏi.
" Hôm nay có gì đặc biệt không? "
" Dạ? Ý chị là gì ạ?"
" Thì là có điều gì sắp xảy ra không? "
" Xảy ra sáng nay rồi ạ! Không phải giám đốc không nói chị chứ, yêu nhau thế mà lị." Hara nói rồi cười cười.
"-Em nói bậy gì vậy?" JiYeon nghe thấy vậy thì nghi ngờ.
" -Chị còn trả vờ đi,tổng giám đốc dùng máy tính thông báo cho tất cả mọi người trong công ty chị chính là người yêu hồi thuở đi học, giờ đương nhiên trở thành vợ chưa cưới của người ta rồi."
" Không thể nào!"
" -Vui quá rồi chứ gì, em biết mà. Cả công ty này chắc ai cũng biết chuyện rồi, tương lai trở thành phu nhân ai mà không muốn lấy lòng." Hara nói không ngừng mà không biết người kế bên đã chết sững từ bao giờ......
————————————————-
-Vào đi!
JiYeon tức giận bước vào trong đi nhanh đến chỗ làm việc của Eunjung.
" Giám đốc giải thích đi, chuyện này là thế nào?"
Eunjung bỏ bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô nói. "Như em thấy"
" Thấy gì, thấy mớ rắc rối giám đốc mang đến hả?"
" Chẳng phải em bảo không muốn nhìn thấy chuyện xấu của chúng ta thì tôi làm cho nó tốt hơn không phải sao?" Cô nói vô tư mặc cho JiYeon đang tức
" Làm ơn, giám đốc đừng đùa giỡn với tôi như vậy" JiYeon giờ không còn tức giận, nó chỉ cảm thấy mình như trò hề cho người khác.
Eunjung nhìn nó chăm chú sau đó đứng dậy ôm nó vào lồng ngực rắn chắc tùy nó đánh đấm mình, môi bạc ghé xuống tai nhỏ xinh thủ thỉ. " Em như vậy khiến tôi đau lòng, nếu đùa giỡn với em tôi đã không làm thế này, tình cảm dành cho tiểu quỷ em là thật. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com