chương 471
Mẹ Myung đưa tay sờ bụng Jiyeon, Jiyeon nghĩ muốn tránh ra, lại không thể, mẹ Myung kéo cô nói với Myung Sun: “Con cũng đã lớn thế này, sao con không nói sớm? Có cái gì khó mà nói, lại vẫn hại mẹ trách lầm con, cũng oan ức con gái người ta, còn oan ức cháu trai của mẹ... Cô gái, bao nhiêu lâu rồi? Cháu trai được bao lâu rồi?”
Jiyeon vẫn không nói ra lời, mẹ Myung lại xoay người đánh Myung Sun: “Con cái đồ hồ đồ! Này là phải sinh thôi, còn gạt mẹ! Con chuẩn bị giấu diếm tới khi nào?”
Myung Sun ngẩng đầu: “Không phải...”
“Đi đi, khẩn trương đưa người ta trở về.” Mẹ Myung quay đầu nói với Jiyeon: “Thực xin lỗi, mới vừa rồi chỉ là hiểu lầm.” Nói xong lần mò cánh tay của cô: “Véo yêu thôi? Mẹ không phải cố ý, còn không phải sợ thằng nhóc này học thói xấu sao? Con trở về đi...” Nói xong, xoa cánh tay của cô.
Jiyeon chống đỡ không được, quay đầu nhìn Myung Sun.
Myung Sun đứng lên, kéo mẹ anh ra, nói với Jiyeon: “Tôi đưa cô về.”
“Mẹ cũng đưa về.” Mẹ Myung vội la lên: “Mẹ cầm theo gà vịt của nhà mình đến, gà đất, vịt già, đối với sức khỏe rất tốt, lập tức làm cho con ăn! Đúng rồi, con dâu mẹ là tên là gì?”
Myung Sun và Jiyeon đều ngậm miệng, cũng không nói gì, cũng không nói là con dâu hay cái gì? Hai người trầm mặc không nói, xoay người đi ra ngoài.
Mẹ Myung nhớ đến cháu trai thì hưng phấn, cầm gà vịt đuổi theo.
Myung Sun không ngăn được bà, đưa Joyeon đến đối diện dưới nhà, liền xoay người kéo bà đi. Bà không nỡ xa cháu trai, không muốn đi.
Jiyeon thấy chung quanh có người nhìn, nói: “Vậy hai người đi lên đi, thuận tiện nói rõ ràng với dì.
Myung Sun sửng sốt, đồng ý rồi.
Sau khi lên lầu, Jiyeom đi rót nước cho bọn họ, mẹ Myung lập tức để cô ngồi xuống, không đồng ý để cho cô chịu mệt. cô bắt đắc dĩ ngồi xuống nói: “Dì, dì hiểu lầm rồi, cháu và Myung Sun không phải là...”
“Hai người ngồi đi, con đứng lên!” Myung Sun lập tức đứng lên.
Mẹ Myung rạo rực ngồi xuống: “Lúc này mới đúng, chính là đau lòng cho vợ, mẹ thấy bụng con dâu lớn như vậy, sắp sinh rồi?”
Jiyeon không nghe bà nói, quay đầu nhìn Myung Sun, trong mắt đầy nghi ngờ.
Myung Sun rót nước tới, mẹ Myung nắm tay Jiyeon ân cần hỏi han, Myung Sun nói: “Mẹ, không phải mẹ định hầm gà cho Jiyeon sao, Nhanh đi ninh đi, đến giữa trưa là ăn được.”
Mẹ Myung vừa nghe, cao hứng đến điên rồi: “Đúng đúng đúng! Hóa ra tên là Jiyeon, tên rất hay! Cháu mau ngồi xuống, có việc gì cứ nói với Myung Sun, dì đi nấu cơm cho cháu.”
Jiyeon nghi ngờ nhìn Myung Sun: “Anh làm gì thế?”
Myung Sun thỉnh cầu nhìn cô: “Chúng ta đến phòng cô nói chuyện được không?”
Jiyeon nghĩ ngợi một chút, chẳng nhẽ anh muốn lừa gạt mẹ mình? Để mẹ anh vui vẻ? Cô gật gật đầu, dẫn anh đi vào trong phòng mình.
Myung Sun lập tức nói: “Cô Park, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau không?”
“ý của anh là?”
“Tôi nghĩ... cô có thể giúp tôi lừa mẹ tôi được không? Tôi thật sự không muốn để cho bà khổ sở, mà bản thân tôi cũng thật sự không biết đến năm nào mới có thể tìm được bạn gái... cô sẽ nói dối đứa bé này là con của tôi, chúng ta kết hôn giả đi, cũng xem như làm được một việc tâm nguyện của ba mẹ tôi. Sau khi kết hôn, con của cô có thể có hộ khẩu, chúng ta cũng coi như giúp đỡ cho nhau rồi.”
Jiyeon có chút do dự, cô không nghĩ tới gả cho ai khác ngoài Eunjung, nhưng là có hộ khẩu rất quan trọng. mong đợi “Sau này hãy nói”, “Sinh xong rồi nói” luôn không đáng tin, nhỡ đâu nói xong, con không được thì làm sao bây giờ? Mà cô cũng là một người lưu động, đến lúc đó lại có một đống phiền phức, chỉ sợ có tiền cũng chưa chắc giải quyết được.
“Nhưng... tôi vốn tính, sinh xong con liền rời đi.” Tuy nhiên có chút động lòng với hộ khẩu, nhưng cô vẫn do dự. Cô không hề muốn trói buộc ở cùng một chỗ với người khác, theo bản năng lại vẫn cảm thấy về sau gặp lại Eunjung. Nhưng nghĩ lại, chị đã kết hôn, hà tất phải vì chị mà thủ thân như ngọc?
“Sau khi sinh con xong vẫn còn cần tĩnh dưỡng mà? Đến lúc đó cũng có thể ly hôn, sau khi chúng ta ly hôn, cô có thể rời đi.”
Myung Sun nói xong, sửng sốt một phen: “Có phải cô lo lắng cho họ của đứa trẻ không?”
Nói đến đây, anh cũng bắt đầu khó xử, ba mẹ anh chắc chắn không để cho đứa bé theo họ Jiyeon.
Jiyeon sửng sốt, nói: “Cũng không sao cả.”
Myung Sun gật đầu: “Cũng đúng, có thể đổi tên...” nói tới đây, đột nhiên anh ảo não cúi đầu, có chút xấu hổ: “Thật có lỗi, tôi quá gấp nên mới nghĩ thế, nếu cô không đồng ý, coi như tôi chưa từng nói, tôi đi giải thích với mẹ tôi! Thật có lỗi, tôi đường đột rồi!”
“Tôi chưa nói không đồng ý!” Jiyeon vội vàng nói.
Myung Sun dừng lại, nhìn cô.
Jiyeon ngồi trên giường, tay sờ sờ bụng: “Nếu thật sự làm như thế, anh đã giúp tôi đại ân, tôi lại không giúp anh được cài gì.”
“Đối với cô mà nói thì không là gì, với tôi mà nói, quả thực là cứu mạng.” Myung Sun khổ sở nói.
Anh chỉ muốn nhanh qua đi thì tốt rồi, miễn cho ba mẹ thúc giục, mỗi lần về nhà bị người ta nói. Về sau ly hôn, mọi người lại muốn nói, liền để cho bọn họ nói đi, tốt xấu là như thế, con cũng có qua, mặc dù mọi người cũng không biết là không phải con của anh.
“Nhưng có chuyện tôi cực kỳ lo lắng.” Jiyeon nói: “Nơi này có hai đứa bé, chờ lúc chúng ta ly hôn, có thể để cả hai cho tôi sao?”
“Có thể.” Myung Sun nói: “Chúng ta cùng lắm một năm là ly hôn, đến lúc đó đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, tự nhiên sẽ để cô chăm sóc.”
Jiyeon gật đầu: “Lại còn có một việc, về họ của chúng. Nơi này có hai đứa bé, anh có thể thương lượng với ba mẹ anh, một đứa theo họ anh, một đứa theo họ tôi?”
“Theo họ anh?” Myung Sun nói lớn hơn.
Jiyeon cười: “Không theo họ anh, ba mẹ anh không phải sẽ ầm ĩ sao? Đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị lộ. Dù sao cũng có thể đổi tên, hiện tại họ nào cũng không sao hết.”
Myung Sun kích động gật đầu: “Vậy thì quyết định như thế, tôi khẳng định bọn họ sẽ đồng ý!”
“Anh nói nhỏ tiếng chút!” Jiyeon nói.
Myung Sun liếc mắt nhìn bên ngoài nói, xấu hổ cười: “Yên tâm đi, lỗ tai tôi rất tốt, có người tới sẽ biết liền.”
Jiyeob nhìn anh, đột nhiên cảm thấy chính mình rất xấu xa. Cùng anh giả kết hôn, chẳng những để cho con có hộ khẩu, lại còn để con mang họ mẹ, mà lại có gì trợ giúp với anh chứ? Chỉ có thể giúp trước mắt thôi, về sau ly hôn khi đó, con vẫn còn nhỏ như thế, chỉ sợ sẽ khiến anh mang tiếng không tốt.
Jiyeon nghĩ đến đây, còn muốn hỏi anh, anh đã ra ngoài tìm mẹ Myung rồi.
Mẹ Myung nghe nói là thai đôi, cao hứng đến không chịu được, lập tức gọi điện thoại về nhà. Jiyeon bị buộc phải nói mấy câu với cha Myung, cha Myung nói chuyện có khẩu âm, cô nghe không hiểu lắm, chỉ có thể đáp lời. Như vậy lại khiến cha mẹ Myung cảm thấy cô nhu thuận, vừa lòng với cô.
Ngày hôm sau, ba Myung và thân thích của Myung Sun lên đây, một đống lớn người, Jiyeon căn bản không chịu hết được. Mọi người cảm thấy sự việc đột ngột, mẹ Myung lén nói cho bọn họ, bọn họ thổn thức một phen, trước mặt Jiyeon và Myung Sun thì không hỏi gì, nhưng lại nói với cha mẹ Myung: “Tôi cảm thấy Jiyeon tốt hơn người Tiểu Yung kia, Tiểu Yung đều đã như thế, cái này có thể hay không...”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com