Chương 55 : Quá Khứ - Anh Trai
Trong phòng làm việc, một người đàn ông ngoài ba mươi đang làm việc với đống hồ sơ trên bàn. Chợt, ông Kim ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ. Đoạn, anh bắt đầu dọn dẹp những tập hồ sơ bày bừa khắp nơi, xếp gọn vào một chỗ rồi đứng dậy khỏi ghế xoay. Cánh cửa phòng làm việc đóng lại.
Ông Kim bước đến một căn phòng nằm cuối dãy hành lang. Anh đứng lại khi nhìn thấy người hầu gái đang đứng trước cửa phòng, một tay bưng cái khay đặt tô cháo và một ly sữa, thỉnh thoảng lại gõ cửa.
- Cô chủ à...
- Biến ngay!!!
Từ bên trong căn phòng vang lên một âm thanh giận dữ. Cô hầu gái sợ hãi lùi lại một bước. Chợt nhận thấy người đàn ông đang đi đến, cô gái kính cẩn cúi đầu rồi rời đi ngay.
Ông Kim nhìn vào căn phòng kia, đôi mắt đượm buồn. Đưa tay mở cánh cửa, anh bước vào, không quên đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng nhất.
Căn phòng với tông màu xanh nhạt, bừa bãi đến đáng thương. Những món đồ chơi bị hỏng, những con thú bông chẳng còn nguyên vẹn, những quyển sách rách trang, rất nhiều thứ bày bừa khắp sàn nhà. Ngồi trên chiếc giường đặt chính giữa phòng, là một cô bé. Mái tóc đen xoã thỏng bù xù, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, đôi mắt màu xanh thẫm ẩn dưới phần tóc mái dài qua mắt thẫn thờ. Cơ thể ốm yếu nhỏ nhắn, hai tay cô bé cầm một con thỏ bông màu xanh nhạt.
Nhìn cô con gái của mình như vậy, ông Kim không khỏi khổ sở. Mỗi lần nhìn TaeYeon, anh không khỏi nhớ về khoảng thời gian một năm trước.
Một năm trước, vụ tai nạn xảy ra đã cướp mất của người vợ yêu quý nhất. Không chỉ vậy, anh còn mém mất đi luôn cô con gái mà anh nhất mực yêu thương.
TaeYeom được đưa vào bệnh viện trong tình trạng rất nguy kịch. Chấn thương nặng ở đầu, cơ thể vô số những vết thương lớn nhỏ, tay và chân gãy, ngoài ra còn bị bỏng gần như khắp cơ thể. Phẫu thuật, đứa con gái này của anh đã phải phẫu thuật liên tục suốt hai mươi tiếng đồng hồ. Ông Kim lúc đó đã tự nhủ, dù tốn bao nhiêu tiền bạc, anh nhất định cũng phải cứu sống được cô bé.
Ca phẫu thuật đã thành công. Tuy nhiên, dù cứu được mạng sống, tâm hồn của cô bé đã hoàn toàn chết đi. Lúc TaeYeon tỉnh lại sau ca phẫu thuật của chính mình, cô bé hoàn toàn không nhận ra anh là ai, hay nói đúng hơn là ở trong tình trạng mất đi ý thức. Bác sĩ nói rằng, là do cô bé đã phải chịu quá nhiều cú sốc về cả thể chất lẫn tinh thần, khiến tâm hồn bị tổn thương nặng nề, dẫn đến trầm cảm nặng.
TaeYeon không nói chuyện với bất kì ai, không cho bất kì ai chạm vào mình. Mỗi ngày của cô bé trôi qua bằng việc nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh bằng đôi mắt vô hồn như búp bê.
Ông Kim đã rất đau khổ. Anh dự định sẽ đưa con gái sang Mĩ để dễ dàng điều trị, vì bên đó, y học tiến bộ hơn nhiều, khả năng TaeYeon được chữa khỏi sẽ có hi vọng hơn. Anh đã nhờ bác sĩ nói với những người khác rằng, cô con gái của anh đã chết vì ca phẫu thuật thất bại. Dù khó xử, nhưng vị bác sĩ vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Đứng ngoài phòng bệnh, chứng kiến hai đứa con trai nuôi đau khổ vì "cái chết" của TaeYeon, ông Kim không khỏi thương cảm. Nhưng, điều anh muốn là con gái sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Tuy nhiên, dù đã đưa TaeYeon sang Mĩ, cô bé vẫn cứ như vậy, không có bất kì dấu hiệu phục hồi nào. Hằng ngày, cô bé chỉ giam mình trong phòng, cự tuyệt tất cả mọi người đến gần mình. Cô bé sống bằng việc ăn những chiếc bánh mà những người hầu trong nhà lén mang vào lúc đêm, khi cô chủ nhỏ đã ngủ. Những đồ đạc, những vật dụng trong phòng TaeYeon bị cô bé đập đến hỏng hết. Chỉ duy nhất một thứ, cô bé không bao giờ phá hỏng, chính là con thỏ bông màu xanh nhạt - món quà sinh nhật mà BaekHyun và ChanYeol đã tặng năm cô bé được năm tuổi. Dù không rõ con thỏ bông ấy từ đâu ra, cô bé vẫn rất quý nó và hằng ngày chỉ luôn ôm khư khư nó không rời.
Lúc này, ông Kim mới bắt đầu nghĩ, có phải anh đã sai trong việc tách con gái khỏi cuộc sống trước đây và mang cô bé sang Mĩ không. Hay lẽ ra, anh nên để cô con gái ở lại Hàn, nơi mà BaekHyun và ChanYeol có thể giúp chữa lành vết thương tâm hồn quá lớn này. Ông Kim thật sự không biết, anh chỉ muốn tốt cho TaeYeon mà thôi...
Nhận thấy có người bước vào phòng mình, TaeYeon ngẩng đầu lên nhìn. Đoạn, cô bé túm lấy một chiếc gối ở gần đó, thẳng tay quăng mạnh. Chiếc gối đập vào cánh cửa phía sau ông Kin, rơi xuống.
- Đi ra ngoài, mau!! Đừng có mà đến gần tôi!!! Biến hết đi!!!!!
Ông Kim thực muốn chạy đến ôm chầm lấy cô con gái của mình, nhưng lại sợ cô bé sẽ cự tuyệt. Nghĩ một lúc, anh mở cửa đi ra ngoài. Đã một năm trôi qua, vết thương tâm hồn của TaeYeon chỉ càng lớn hơn...
Nghĩ một lúc, Kim HeeChul lấy điện thoại, bấm số gọi cho ai đó.
- Ngày mai anh sẽ về Hàn, chúng ta có thể nói chuyện không?
oOo
Jung Ah tắt điện thoại, khẽ nhếch môi tạo thành nụ cười nửa miệng. Cô quay sang cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đang ngồi trên ghế sofa, mắt không rời một giây khỏi quyển sách đang cầm. Dường như nhận thấy ánh mắt nhìn mình, cậu ngẩng đầu. Bình thản đến lạnh lùng, cậu bé nhìn người phụ nữ đứng trước mắt bằng đôi mắt màu xanh thẫm kì lạ, khẽ nghiêng đầu.
Jung Ah nhìn con trai, hơi cười. Cô bước tới, từ tốn ngồi xuống cạnh cậu bé với đôi mắt xanh thẫm. Cậu bé nhìn mẹ, một cách lãnh đạm chờ mẹ lên tiếng.
Đưa tay vuốt mái tóc màu đen tuyền của cậu bé, Jung Ah cười tươi.
- Mai mẹ sẽ đi gặp một người quan trọng!
Cậu bé thắc mắc, nhưng thay vì hỏi, cậu lại nghiêng đầu lần nữa. Cái vẻ điềm đạm ít nói đến lạnh lùng này của con trai luôn khiến Jung Ah cảm thấy khó chịu. Dù vậy, cô vẫn nở nụ cười mà nói tiếp.
- Là ba của con đấy!
Cậu bé nhìn mẹ bằng đôi mắt thoáng sự ngạc nhiên. Cậu nhìn Jung Ah, dò xét lại lần nữa. Nhận thấy điều đó, cô gật đầu một cách vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ ấy lại rất giả tạo.
Ba sao, cậu từ trước đến giờ chưa từng nghe đến chuyện này. Cậu bé thậm chí còn không biết, mình có ba. Đó giờ, cậu luôn chỉ sống với người phụ nữ này. Jung Ah chưa từng đề cập đến, với bản tính lãnh đạm của mình, cậu bé cũng chẳng có ý muốn hỏi.
Thú thật một điều, có lẽ hơi kì lạ nhưng đối với cậu bé, chưa một lần quan tâm đến người phụ nữ mà cậu gọi là mẹ. Jung Ah chưa từng một lần thực sự đối đãi với cậu như con trai ruột thịt. Tình cảm mà cô ta luôn dành cho cậu, không phải tình mẫu tử, đó chỉ đơn giản như một cách xả bực tức cho Jung Ah. Thậm chí, cô còn không cho con trai gọi mình bằng mẹ. Trên người cậu bé, chẳng biết có bao nhiêu vết sẹo nữa.
Có thể cậu chỉ là một thằng nhóc mới sáu tuổi, nhưng cậu bé suy nghĩ chín chắn hơn tuổi của mình rất nhiều. Từ nhỏ, cậu nhóc đã rất thông minh, nhưng người làm mẹ có bao giờ quan tâm đến điều đó. Cậu bé thậm chí còn biết, Jung Ah là một người như thế nào.
Jung Ah đứng dậy, toan đi lên lầu. Cậu bé nhìn theo mẹ, rồi lại nhìn vào quyển sách, tiếp tục đọc. Vừa chăm chăm vào mấy dòng chữ trên trang sách, cậu vừa hỏi một cách bâng quơ.
- Tối nay có ra ngoài không vậy?
Bước chân Jung Ah dừng lại. Ngoảnh mặt ra sau, cô nhếch môi.
- Không đâu, mẹ còn phải chuẩn bị cho ngày mai nữa chứ~ Con nên vui lên, vì sắp gặp được ba chứ, Jong Hyun à
~Nói rồi, Jung Ah đi lên lầu. Chẳng thèm nhìn theo, trong đầu Jong Hyun có một suy nghĩ. Cậu thật sự thắc mắc, ai lại đi yêu một người đàn bà như Jung Ah chứ. Chỉ mỗi sự dịu dàng giả tạo kia, rồi cái lúc xưng mẹ như đó là điều hiển nhiên đó, đã khiến Jong Hyun thấy khinh bỉ rồi. Sống với một người như vậy, chỉ toàn tự dạy dỗ bản thân, chẳng trách Jong Hyun lại biến thành một cậu bé lạnh lùng không quan tâm mọi thứ xung quanh như vậy.
oOo
Bước xuống chiếc taxi cùng Jung Ah, Jong Hyun thoáng choáng ngộp trước nơi mà mình đi đến. Cậu bé đang đứng trước một toà dinh thự sang trọng và rộng lớn. Chỉ mỗi cái cổng chính thôi cũng đã cao ít nhất là gần mười mét.
Điều chỉnh lại phản ứng của mình, Jong Hyun quay sang, ngẩng đầu nhìn Jung Ah. Không cầu kì như mọi ngày, chỉ đơn giản, lại toát ra cái vẻ thuỳ mị, Jung Ah hẳn đã đầu tư rất kĩ về ngoại hình. Nhưng cái vẻ giả tạo dù thế nào cũng không thể che lấp được, nhất là nụ cười nửa miệng đầy gian xảo kia.
Theo chân một gia nhân trong nhà, Jung Ah và Jong Hyun bước vào bên trong toà dinh thự. Kiến trúc bên trong thật lộng lẫy và tràn ngập ánh sáng. Đây là lần đầu tiên, Jong Hyun nhìn thấy một nơi sang trọng với những món đồ đắt tiền ở khắp nơi như thế này.
Một người đàn ông trung niên bước xuống từ cái cầu thang được trải thảm đỏ ở đại sảnh. Trông người đó còn khá trẻ, có lẽ chỉ mới ngoài ba mươi.
Người đó bước về phía hai mẹ con Jong Hyun . Đứng đối diện với Jung Ah , người đó nói bằng giọng trầm.
- Xin lỗi, anh biết mình thật ích kỉ, nhưng mà...
Người đó còn chưa nói hết câu, Jung Ah đã nắm lấy đôi tay của anh. Với đôi mắt ngấn nước và sự dịu dàng lộ rõ, cô khẽ lắc đầu rồi nói.
- Anh đừng lo về việc đó. Em yêu anh, chỉ cần được ở bên anh, em đã hạnh phúc lắm rồi. Cho nên HeeChul à, anh không cần phải cảm thấy có lỗi.
Người đàn ông mang tên Kim HeeChul có vẻ hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự giả tạo của Jung Ah, khẽ gật đầu. Đoạn, anh chợt quay sang Jong Hyun , người nãy giờ đóng vai trò chứng kiến. Ngồi khuỵu gối cho bằng với tầm nhìn của cậu bé, Kim HeeChul dịu dàng.
- Chào con, chắc hẳn con là Jong Hyun nhỉ?
Jong Hyun gật đầu.
- Ta là Kim HeeChul, là ba của con. Từ giờ, tên của con sẽ là Kim Jong Hyun. Jong Hyun à, hãy là một gia đình hoà thuận nhé.
Jong Hyun không nói không rằng, chỉ chớp mắt một cái rồi gật đầu. Gia đình sao, cậu không quan tâm đến điều đó cho lắm.
Sau đó, Kim HeeChul dẫn Jung Ah và Jong Hyun đến một căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang tầng một. Anh đưa tay gõ cửa đôi ba cái. Không thấy có tiếng động, Kim HeeChul hơi chần chừ rồi đưa tay mở cửa.
Đập vào mắt Nhật Nam là một căn phòng bừa bộn đến khó tin. Đồ chơi, thú bông, sách vở, vật dụng... nằm lung tung trên sàn nhà. Tất cả, đều không còn nguyên vẹn.
Đôi mắt Jong Hyun chuyển sang cái giường đặt giữa phòng. Từ đây, cậu có thể nhìn thấy, có ai đó đang nằm trên giường
Chẳng hiểu tại sao, chân Jong Hyun lại tự động muốn bước tới. Kim HeeChul và Jung Ah nhận thấy, hơi ngạc nhiên nhưng không có ý ngăn lại. Jong Hyun cẩn thận bước vào những chỗ sàn không có đồ đạc bừa ra, từ từ tiến đến bên chiếc giường.
Đôi mắt cậu bé nhìn chằm chằm vào cái người đang nằm trên giường. Đó là một cô bé xinh xắn với mái tóc đen tuyền hơi bù xù, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, hai mắt nhắm nghiền đang ngủ. Cô bé này, chẳng hiểu sao có vẻ ngoài y hệt cậu!
- Cô bé này, là ai vậy...?
- Đó là... con gái ta... con bé tên TaeYeon...
Jung Ah nhìn sang Kim HeeChul, đôi mắt ngấn nước.
- Cô bé, thật đáng thương...!
Jong Hyun không thắc mắc cho lắm, càng không để tâm đến chuyện Jung Ah đang khóc
Cậu đã nghe từ Jung Ah ngày hôm qua. Rằng cô ta là người tình của Kim HeeHul trước đây, vì chủ nhân nhà họ Kim muốn cho con, nhưng vợ anh ta lại mắc chứng hiếm muộn. Vào cái lúc mà Jung Ah sinh Jong Hyun, cũng là lúc người vợ chính thức của Kim HeeChul, sinh con gái đầu lòng của họ. Cậu và cô bé ấy, sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cùng cả giờ giấc, không những vậy, còn có khuôn mặt giống nhau đến lạ dù được sinh ra từ hai người mẹ khác nhau.
Dù đã nghe kể từ Jung Ah, Jong Hyun vẫn không khỏi bất ngờ. Họ thật sự qua giống nhau!
Cậu còn nghe, một năm trước, chiếc xe chở cô bé và mẹ gặp tai nạn. Vụ tai nạn khiến người mẹ chết, còn bản thân thì bị thương nặng đến mức tưởng chừng như không qua khỏi. Dù cho đã cứu được mạng sống, cô bé lại bị trầm cảm nặng vì đón nhận cú sốc quá lớn. Đó cũng là lí do, Kim HeeChul tìm đến Jung Ah, với hi vọng cô có thể chữa lành vết thương lòng quá lớn của cô bé...
Vô thức, Jong Hyun đưa tay vén mấy sợi tóc loà xoà trước trán của Sư Tử ra. Đúng lúc đó, cô bé mở mắt tỉnh dậy. TaeYeon lồm cộm bò dậy nhìn cậu bé trước mặt mình. Phản chiếu trong hai đôi đồng tử có cùng màu xanh thẫm là hai khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước.
Đây là lần đầu tiên, TaeYeon không hét lên hay hoảng loạn vì nhìn thấy người lạ. Cô bé cứ nhìn Jong Hyun bằng đôi mắt bị che bởi phần tóc mái dài. Bất giác, TaeYeon bỏ một tay khỏi con thỏ bông, dùng bàn tay đó áp vào một bên má của Jong Hyun. Cô bé chớp mắt một cái.
Jong Hyun dùng một tay nắm lấy bàn tay đặt trên má mình. Vẫn nhìn TaeYeon, cậu chợt nói.
- Cô bé này, là em gái của con, nhỉ?
Kim HeeChul và Jung Ah vẫn còn kinh ngạc trước biểu hiện gần gũi đến lạ dù chỉ mới gặp nhau lần đầu của hai đứa trẻ. Jong Hyun hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, kể cả việc cậu bé vẫn chưa nhận được câu trả lời nào.
TaeYeon vẫn nhìn Jong Hyun bằng đôi mắt lạnh lùng, cô bé nói bằng giọng ngắt quãng.
- Cậu... là... ai...?
Jong Hyun cười. Lần đầu tiên trong đời, cậu cười nụ cười chân thật xuất phát từ trái tim. Cậu bé dịu dàng.
- Anh là anh trai của em, và là người bạn của em. Rất vui được gặp em, Taengoo, anh là Jong Hyun.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com