Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24.

Warning: OOC.
CÁC TÌNH TIẾT TRONG TRUYỆN HOÀN TOÀN LÀ TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ
VUI LÒNG KHÔNG ÁP DỤNG LÊN ĐỜI THẬT.

cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc fic.
chill chill ná.

๑⋅⋯ ୨˚୧ ⋯⋅๑

"Cậu đi theo tôi làm gì?"

Thấy Dunk nheo mắt bước về phía mình, còn thẳng thừng đặt câu hỏi, Joong sượng trân mở miệng định bụng trả lời thì chợt nhiên nhớ ra bản thân đang dỗi ai đó. Thế nên nhóc cún giả bộ xoay người đi vào con ngõ ngay phía tay phải, tỏ ý rằng mình chẳng lén lút làm gì hết.

Rõ ràng như vậy, Dunk lẽ nào không nhìn ra là cún đần đang giả bộ?

Anh nén cười, sau đó giở giọng than vãn bắt đầu một tiểu phẩm: "Ôi trời, đau đầu thật đấy." Lời nói còn dính vào nhau đầy mệt mỏi, lọt vào tai Joong lại ngọt nị như mật đường.

Gã khựng lại một chốc, có chút lưỡng lự không biết nên quay lại hay không. Ấy vậy, vì sợ giấu đầu lòi đuôi nên lại chậm rãi bước từng bước, đôi tai thính còn giơ cao hòng nghe ngóng âm thanh phía đằng kia.

"Xui xẻo thật, điện thoại còn hết pin ngay lúc này chứ." Dunk Natachai xuýt xoa cho cái số đen đủi của mình sau khi nhấn nút tắt nguồn của máy.

Đã diễn là diễn tới cùng.

Anh thở một hơi dài, còn cố ý thở thật mạnh để ai kia nghe thấy. Nhác thấy bóng dáng của đối phương di chuyển chậm lại, Dunk Natachai biết đằng kia bắt được 'tín hiệu' của mình rồi.

Thế mà, con cún nọ lì lợm ghê gớm.

Dỗi cũng dai dữ ha.

Cuối cùng, Natachai quyết định xuống nước. Anh chủ động mềm giọng, nghe hệt như đang làm nũng đối phương: "Chen đưa tôi về được chứ?"

Thoáng chốc hai tai Joong Archen đỏ bừng, gò má được dịp sĩ nhô cao lên tận trời. Vừa lúc gã quay người lại, duy nhất đôi mắt không bị che lấp bởi khẩu trang đã ngay lập tức quay về biểu cảm ban đầu, chuyên nghiệp như diễn viên hạng A.

Archen không đáp lời ngay, gã nhìn anh một thoáng, ra vẻ đang do dự và dường như phải cân nhắc dữ lắm mới đưa ra quyết định cuối cùng.

"Vậy để tôi đưa anh về."

Dunk cười gượng đầy rệu rã, nhiệt tình hợp tác cùng Joong Archen diễn tiểu phẩm cho mình hai người coi: "Cảm ơn."

Sau lớp khẩu trang, Joong Archen khẽ thở dài. Gã đương nhiên biết Dunk đang giở trò mèo, chỉ là mỗi người đều có cái cớ của riêng mình nên gã không vạch trần mà còn hoan hỉ diễn theo.

Nghiễm nhiên, gã biết, là Dunk đau đầu thật.

Gã 'bám đuôi' từ nãy cơ mà.

Chỉ mất vài bước là Archen đã quay trở lại vị trí cũ, trước khi lướt qua người Dunk, gã không quên nắm lấy cổ tay anh cùng đi ra nơi con cưng Audi của mình dừng đỗ.

Trên đường về, không ai mở miệng nói chuyện với ai.

Cún đần vẫn đang dỗi.

Ngắm nhìn cảnh vật lướt qua thật mau ngoài cửa sổ, một cửa hàng gấu bông nhanh chóng tuột dần về phía sau. Trước khi nó kịp trượt khỏi tầm mắt, Dunk bỗng nảy ra một ý, anh liền phá tan bầu không khí lặng thinh nãy giờ: "Mình đi siêu thị đi."

"Anh muốn mua gì?" Joong vẫn giữ nguyên thái độ cũ, chỉ có đôi tay là thuần thục điều khiển vô lăng.

Thấy Joong vẫn bướng bỉnh, chưa chịu mềm lòng với mình, Dunk chỉ biết cách tiếp tục kì kèo: "Đi mà, nhà hết đồ ăn rồi... Mua cho Phuwin với Fourth nữa."

Dứt lời, Dunk thấy Joong quay đầu xe.

Gã vẫn chiều anh, tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra không quan tâm.

Dunk cũng chịu cái tính khí thất thường của gã. Nhưng thôi, bỗng dưng có cái đuôi đi theo nuông chiều mình như thế, anh bỗng muốn xấu tính tham lam tận hưởng.

Siêu thị còn sáng đèn, Joong mặc dù chưa hết giận dỗi nhưng vẫn xuống xe trước để mở cửa cho Dunk.

Hai người vẫn cứ im lặng như thế.

Dunk đi qua bao gian hàng, giả bộ nghĩ xem có những món gì nằm trong danh sách cần mua. Đơn giản là vì anh vốn chỉ có hứng thú với mấy máy gắp thú ở ngoài cửa siêu thị mà thôi. Và ấy là ý tưởng thoáng vụt qua tâm trí anh lúc nãy khi tiệm gấu bông lướt qua tấm kính cửa sổ xe.

Vào siêu thị cũng chỉ là cái cớ để tạm thời đánh lạc hướng cái đuôi đang ỉu xìu kia.

"Joong, tìm hộ tôi mấy gói mì với." Sau khi tính toán kĩ lưỡng, gian mì là nơi xa máy gắp thú nhất, vì nó nằm ở góc siêu thị, đứng khuất cửa. "Nhiều đồ cần mua quá, chia nhau mỗi người một nửa cho nhanh ha."

Joong gật đầu như hiểu ý, rồi quay đầu đi tìm mì trong khi Dunk nhanh chân chạy vọt ra ngoài cửa siêu thị. Tiện trong túi còn vài tờ tiền lẻ, Dunk nguyện ý dốc hết vào trò chơi may rủi này.

Khác với Dunk đang hừng hực quyết tâm để gắp được em thú bông xinh xắn (để ai đó mau mau hết giận dỗi), Joong lại khá đắn đo giữa các loại mì. Gã chẳng biết Dunk thích, hay đang cần loại nào cả.

Mặc dù có thể những gói mì này sẽ không chui vào bụng Dunk, nhưng gã vẫn muốn chọn loại ngon nhất cho hồ ly chảnh.

Tuy vẫn đang tập trung cao độ vào trò gắp gấu, đôi lúc Dunk vẫn ngẩng lên để ngó Joong, anh không muốn gã thấy mình đang chăm chú lọ mọ với trò trẻ con này. (Chưa kể vốn dĩ anh định lén dùng nó để dỗ dành ai kia.)

Sau một lúc hì hục với cái máy, Dunk ngỡ như số tiền lẻ mà mình bỏ ra sắp phải nhân lên gấp bội để bồi thường một chiếc máy khác, thì em gấu tưởng chừng như sắp rớt ra khỏi móc câu, diệu kỳ kịp thời rơi tọt xuống. Con tim treo lơ lửng và ngọn lửa đang cháy bùng trong Dunk cuối cùng cũng xuôi. Anh thò tay đón lấy em gấu dễ thương nọ, xoa xoa em nó mấy cái tự thưởng cho chính mình rồi thong dong tới quầy bán quần áo giả bộ chọn lựa.

Không mất quá lâu để cún bự tìm thấy người đẹp chân dài của mình trong chiếc siêu thị đông tệp người.

"Tôi không biết anh thường ăn mỳ gì, ban nãy cũng quên không hỏi nên lựa đại. Anh xem loại này có được không?" Joong đưa giỏ hàng tới trước mặt Dunk để anh xem xét.

Nhưng ngay từ ban đầu, Dunk đâu có ý định mua chúng.

"Chứ không phải vì cậu vẫn đang dỗi tôi à?"

Chỉ một lời của đối phương thôi, Joong ngay lập tức cứng họng. Gã đảo mắt, tay chỉ vào quầy thu ngân, đánh trống lảng: "Tôi đi thanh toán nhé." Trước khi quay người rời đi còn tiện tay nhấc lấy vài chiếc áo nằm lấy lệ trên tay Dunk.

Hồ ly chảnh bật cười. Cún bự ngốc không để ý thấy cánh tay đang giấu sau lưng mình của anh.



Bước lên xe, Joong khởi động máy. Ngay lúc gã định lên số, đạp ga, hồ ly chảnh ngồi ở ghế bên cạnh đột nhiên chìa ra một em gấu nâu nhỏ xinh, đưa cho gã.

"Của cậu đấy."

Joong không nói gì, mà ngồi nghệt mặt, hàng vạn dấu hỏi thay miệng gã bay vòng vòng trên đầu.

"Không lấy à? Tôi vứt ra ngoài cửa xe nhé."

Dù biết Dunk sẽ không làm vậy đâu, nhưng gã không đành lòng để món quà đằng ấy tặng bị vứt bỏ một cách đáng thương như thế. Cánh tay lực lưỡng do chăm chỉ tập gym của Joong vội vàng túm lấy em gấu nâu, đặt vào trong lòng. Gã ngồi ngay ngắn, nhìn em nó vỏn vẹn vài giây rồi đặt phần lớn thời gian và sự chú ý còn lại lên hồ ly chảnh.

"Hết giận rồi chứ?" Dunk thẳng thắn đáp lại cái nhìn của Joong.

Joong vẫn không nói gì, gã trân trân nhìn anh như pho tượng; nhưng anh đâu thấy ngón tay gã đang vân vê phần lông bông xù của em gấu, cứ như đang dồn can đảm nhưng vẫn không dám làm điều gì.

Thời gian trôi lặng, ngỡ như bị bỏ phí, ấy thế mà ngay giây phút Dunk định mở lời thúc giục Joong lái xe về nhà vì không đợi được sự nhút nhát ấy nữa,
thì cún bự mạnh dạn rướn người, thoáng trên môi hồng ngọt ngào của Dunk chợt đọng lại chút hương vị vương vấn.

Không dám nấn ná lại lâu, Joong dứt ra ngay rồi lần lượt làm một loạt động tác khởi động xe, phóng đi cái vèo; cứ như sợ ai kia kịp chối từ gã.

Ừ gã sợ thật. Nên phóng một mạch tới nhà bằng tốc độ sánh với xe đua.



Sau khi đưa người đẹp về nhà an toàn, con cưng Audi của Joong cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau một chặng đường đầy căng thẳng (đối với gã). Joong thả mình rơi tự do xuống giường, hai tay cầm em gấu bông giơ ra trước mặt, ngắm nhìn một lúc lâu.

Rõ ràng là đang dòm em gấu nâu, vậy mà gã lại nhìn thấy hồ ly chảnh với đôi môi quyến rũ chết người.

Chết mất.

Gã lật người lại, lật đật bật điện thoại, em gấu xinh xinh bỗng nhiên thành người mẫu chụp hình rồi được đăng tải lên mạng xã hội, cụ thể là tài khoản X của người dùng @archen.aydin.


๑⋅⋯ ୨˚୧ ⋯⋅๑

Tắt máy điện thoại, Joong vắt tay lên trán tự hỏi mối quan hệ của họ sao có thể biến hoá diệu kì thành như bây giờ.

Hai người ban đầu vốn dĩ chẳng mấy ưa nhau, nếu không muốn nói thẳng ra là ghét. Nhất là Joong, gã không tài nào hiểu được chính mình khi con tim lại rung rinh sau khi được người-nào-đó chúc gã ngủ ngon theo cách ẩn dụ (Joong cho là thế) với người đã khiến bộ loa chục củ của gã biến cái vèo lên trụ sở công an.

Dĩ nhiên gã cũng đâu biết, thật ra hồ ly chảnh của gã chẳng phải là người báo chính quyền.

Trong khi bên này đang rối não với cục cảm xúc và dòng suy nghĩ rối tung rối mù, thì bên kia lại thư giãn tủm tỉm cười; bởi Dunk biết, cái điệu ghẹo gan len lỏi trong những dòng tin nhắn ấy đã chứng minh rằng cún bự hết dỗi rồi.

Chốc lát sau, chợt nhớ ra chuyện gì đó, Dunk lại lục đục truy cập ô cửa sổ chat của hai người lần nữa, gõ vài dòng giải thích để lấy lại sự trong trắng của bản thân ban đầu. Sau đó chẳng đợi đối phương có đọc tin nhắn hay chưa, anh bật chế độ máy bay, thong dong tắt đèn, nhắm mắt, ngủ.

Nghe thấy tiếng thông báo có tin nhắn mới từ người dùng @ntch_. mới mấy giây trước còn gửi câu "khò", Joong Archen hậu đậu bấm vào xem. Rồi như có dòng điện lan từ sau sống lưng tới khắp tứ chi cơ thể, Joong hoài nghi, có khi nào hồ ly chảnh có thần giao cách cảm với gã hay không?

Ừ, còn giờ gã cần dẹp hình ảnh của anh trong tâm trí gã đi đây này.

Joong nghi ngờ Dunk còn có khả năng tiên tri nữa,

Bởi bây giờ dù chưa mơ, hình bóng anh đã tràn ngập trong từng tế bào não của gã rồi.





_____________
họ dễ thương 🤌

chưa đầy một tuần nhưng up trước cho cả nhà, bù cho những hôm delay lịch đăng do bị dl dí TvT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com