Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh, em, chúng ta

Warning ⚠⚠: không áp dụng cho người thật.

---++---

1. Của?

"Doranie giờ là của mình rồi nhé."

Lee Sanghyeok cười cười khiến Lee Minhyung không khỏi ớn lạnh sống lưng.

Trời ơi, ai đã đào lại cái đoạn phỏng vấn đó dậy??????

"Doranie giờ là của mình rồi nhé~"

"..."

Ad tội nghiệp khóc ròng khi thấy mid nhà mình lặp lại câu đó lần thứ năm trong hai phút vừa qua. Gấu bự ôm đầu.

Hai đứa kia, mau đem Choi Hyeonjoon - huyng về đi, nhóc sắp không chịu nổi sự công kích này nữa rồi.

-------

2. Làm nũng

"Hyeonie mở giúp anh chai nước."

"Hyeonie mở cho anh lon nước này đi."

"Hyeonie giúp anh sửa dây cap với."

"Hyeonie, vô chơi với anh đi."

"Hyeonie~"

Choi Hyeonjoon nhanh chóng bịt miệng anh người yêu mình lại trước khi hắn tiếp tục thốt ra thêm một câu nhờ vả nào nữa. Ai đó có thể nói cho em biết tại sao hôm nay Lee Sanghyeok cứ lẽo đẽo theo em hết nhờ cái này đến nhờ cái nọ không vậy??

Lee Sanghyeok chớp mắt, hắn hơi đưa lưỡi, liếm nhẹ lên lòng bàn tay đang bịt miệng mình khiến em ré lên một tiếng rồi rụt tay lại.

"Hyeonie. Em không thương anh. "

"..."

Nếu Moon Hyeonjoon nói cái điệu bộ của hắn bây giờ rất giống với nhóc khi làm nũng ăn vạ anh hai hùa theo mình thì mọi người có tin không?

Hổ bông thầm khinh bỉ, hổ bông ngứa mắt lắm rồi, hổ bông quay trở lại với điện thoại đây.

"Anh đừng có mà làm nũng một cách quá đáng như vậy à nha."

"Vậy tại sao nhóc con đó." Hắn chỉ Moon Hyeonjoon đang nhồi gặm bánh xem điện thoại và chưa hiểu cái mô tê gì "Được làm nũng với em?"

Ủa ủa???

Thật luôn hả trời??

Ê ý là em không liên quan đến chuyện này luôn á. Em cố né đi rồi mà huyng ơi????

Choi Hyeonjoon khựng lại, tính phản bác vì hổ bông là em út, phải được nhường nhịn, mà nhìn thấy vẻ mặt bất mãn, lại thêm đôi mắt hơi phủ tầng sương mờ. Được rồi, em không nhịn được, em đầu hàng.

Moon Hyeonjoon nhìn anh hai nhà mình đang không ngừng hôn chóc chóc lên mặt anh cả cùng những lời dỗ dành sến súa không chịu được (nhóc nghĩ vậy), tự dưng thấy cái bánh này không ngon nữa rồi.

-----

3. Ăn

"Huyng, huyng phải ăn cả dưa chuột nữa, nó tốt cho da mà."

Ryu Minseok cằn nhằn khi thấy em lại bỏ dưa chuột qua một bên. Đáp lại những lời kia chỉ là cái bĩu môi đầy bất mãn, nhìn đống xanh xanh như nhìn kẻ thù. Minseok thở dài, với đứa thương anh hơn tất thảy, nhóc thật sự không nỡ mắng, chit đành ngậm ngùi vươn đũa, định bụng sẽ thay anh xử nốt đống xanh lè kia.

"?"

Chỉ là đũa chưa kịp vươn, một đôi đũa khác đã xí phần dưa chuột trước, rồi rất tự nhiên đưa lên miệng mình.

Minseok tặc lưỡi khinh bỉ nhìn đội trưởng nhà mình, Hyeonjoon bỏ ra cái gì, hắn sẽ rất tự nhiên gắp lấy đưa lên miệng chẳng kịp chờ nhóc động đũa lấy ăn như xưa.

Vẻ mặt viết rõ dòng chữ "của anh".

Ừ ừ, của anh, của anh tất.

Đừng chiều Choi con sỏ nữa! Tật kén ăn của ổng càng ngày càng kén hơn rồi kia kìa!

"Hyeonie. A~"

Choi Hyeonjoon nghe tiếng gọi thì rất tự nhiên há miệng, để anh người yêu mình đút cho miếng bánh ngọt yêu thích.

Em nhắm mắt ôm má nhâm nhi miếng bánh, vẻ thoả mãn hiện trên gương mặt làm em đáng yêu hội phần khiến Lee Sanghyeok không nhịn được phải moa moa lên má em mấy cái.

Ryu Minseok buông đũa khoanh tay. Nhóc thấy nhóc không cần ăn nữa đâu. No lắm rồi.

------

4. Mũ chùm đầu và trái tim

Lee Sanghyeok vô tình lướt lại được mấy bức ảnh thời em còn ở bên HLE, được fan tặng một chiếc khăn chụp đầu.

Khăn chụp đầu con thỏ

Theo từng cử động, đôi tai  cứ chốc chốc lại lắc lư, thêm cái nụ cười tít mắt khiến em càng thêm đáng yêu.

Tiếng fan hú hét, cả fanboy lẫn fangirl không ngừng cảm thán lẫn thích thú vì biểu cảm của em.

Đáng yêu chết đi được.

Ngày gặp mặt fan hôm đó, không biết có bao nhiêu bức ảnh được chụp.

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Sanghyeok  lướt thấy bức ảnh về em bé nhà mình trong buổi fanmeeting ngày hôm đó. Ừm, cũng chẳng có gì đặc biệt đâu.

Hắn thề.

Coi nãy giờ 30 phút rồi chẳng thấy đặc biệt ở chỗ nào cả.
.
"Hyeokie, anh nhìn nà."

Choi Hyeonjoon vô tình thấy lại chiếc mũ chụp đầu. Có vẻ em thích chiếc mũ chụp đó thật. Ngay khi bước vào căn hộ chung, chiếc thỏ kia đã vội chạy ra khoe với hắn món quà được fan tặng ngày đó.

Ừm, so với nhìn trong ảnh, ngoài đời thật em bé của Sanghyeok vẫn dễ thương hơn nhiều.

Sanghyeok không kìm được, Sanghyeok phải nhéo em mấy cái cho bõ.

"Sao nhéo em!!!"

"Đáng yêu."

"Ỏ~"

Ừm, em biết em đáng yêu mà. Quỷ vương của em cứ khen thừa.

Nhưng Sanghyeok bẹo má em. Giận luôn, em đi xem phim, giận dữ luôn, không thèm quan tâm anh nữa.

Sanghyeok nhìn em một lúc. Cuối cùng không nhịn được lấy điện thoại ra.

"Hyeonie."

"Dạ?"

Hyeonjoon dạ một tiếng nhưng không thèm quay lại. Hắn phụt cười.

"Bé con, thỏ nhỏ, quay lại đây nào."

Hắn hạ giọng nài nỉ, lòng em mềm xèo khi nghe hắn gọi rồi, nhưng vẫn phồng má nhăn mày mới quay lại.

Chiếc camera điện thoại hướng vào em khiến Hyeonjoon chớp chớp mắt, rồi bật cười.

"Em làm lại cái vừa rồi đi. Cái trái tim to đó."

"Nà~"

Hyeonjoon vòng tay qua đầu tạo lại trái tim vừa rồi, mái đầu đen hơi nghiêng nghiêng buff cho sự dễ thương một cách quá đáng lên mấy phần. Chờ đến khi Sanghyeok gật đầu hài lòng, em lại hạ chiếc trái tim xuống ở hai bên má.

"Hyeokie~"

Em gọi, đôi mắt tít lại vì cười. Sanghyeok thở ra một hơi cảm thán.

Thỏ nhà ai dễ thương chết đi được.

"Bắn tim nè."

Hyeonjoon nháy một bên mắt một tay tạo trái tim đặt trước ngực, một tay hướng về chỗ trái tim của hắn.

Sanghyeok tắt máy, dứt khoát kéo em lại cuồng nhiệt  hôn.

"Haha Hyeokie, nhột em."

Em bật cười thích thú khi hắn hôn lần lượt lên hai bên má mình. Em hơi vùng vẫy rồi moa lên khoé môi hắn lúc hắn không để ý. Đáp lại là tiếng cười từ người yêu của mình.
.
Em chớp mắt nhìn chiếc mũ thỏ giờ đã yên vị trên đầu Sanghyeok. Mặt anh vẫn nghiêm như vậy. Một bên là sự dễ thương, một bên là sự nghiêm nghị.

Cái sự đối lập này thật khiến Choi Hyeonjoon không nhịn được mà lăn ra cười.
.
SLH,F đã cập nhật ảnh đại diện của mình.

Đó là hình Choi Hyeonjoon đội chiếc mũ thỏ bắn tim về phía hắn.

Cũng vì đây là acc clone có cái danh fan số 1 của bé Hyeonjoon nên lượng người theo dõi cũng nhiều vô kể, vì anh có những khoảnh khắc mà fan chẳng thấy được.

Nên khi ảnh đại diện cập nhật, không biết bao bình luận xin ảnh hiện hữu.

Mà Sanghyeok tắt thông báo về bài viết rồi, không quan tâm đâu. Có những thứ mà chỉ hắn thấy được thôi.

Ví dụ như khoảnh khắc em đang cuộn trong chăn ngủ như bây giờ chẳng hạn.

------
5. Sau ánh hào quang

Rốt cuộc có bao nhiêu áp lực đè lên đôi vai nhỏ gầy đó?

Căn phòng tối om chỉ le lói vài tia sáng từ dàn máy vi tính cùng những chiếc ổ điện đầy rẫy trên sàn nhà. Tiếng thút thít nhỏ cứ chốc chốc lại vang lên cùng vài tiếng nấc nghẹn. Nhìn căn phòng tối om đó, Sanghyeok  lại bất giác thở dài.

Làm người của công chúng, chưa bao giờ là dễ dàng.

Đằng sau ánh hào quang đó, có mấy ai hay.

"Hyeonie."

Sanghyeok  khẽ gọi, tay lần mò tới chiếc công tắc trên bờ tường. Ngay khi chạm tới nó, hắn định bật lên, nhưng tiếng nói từ người kia đã ngăn hắn lại.

"Đừng mà..."

"Đừng bật nó lên..."

"Em... Em không muốn anh thấy em trong cái bộ dạng này..."

"Không muốn một chút nào cả..."

Nói rồi, lại phát ra một vài tiếng sụt sịt nhỏ cùng tiếng nấc. Sanghyeok bất giác thở dài.

"Được rồi. Không bật."

"Anh vẫn ở đó chứ?"

"Vẫn ở ngay đây mà."

Hyeonjoon không đáp, chỉ phát ra vài tiếng loạt soạt nhỏ. Sanghyeok nghĩ có lẽ em đã thay tư thế nằm thông qua cái bóng mờ mờ từ đèn máy tính. Hắn nheo mắt, cố nhìn rõ vật nhỏ của mình đang muốn làm gì.

"T... Tay..."

"Hử?"

"Nắm tay em được không? Một chút thôi cũng được. Em biết anh bận cơ mà chỉ một chút thôi. Em hứa không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu mà."

"Em chỉ muốn... Ở cạnh anh một chút..."

Càng nói, giọng em càng nhỏ dần. Hắn bật ra tiếng cười trầm thấp làm Hyeonjoon  kêu lên một tiếng bất mãn. Nhưng hắn cũng rất chiều chuộng mà nắm lấy bàn tay đang vươn ra kia.

"Tay anh lạnh quá."

"Ừ. Vừa từ ngoài vào mà. Ngoài trời tuyết đang rơi đấy."

"Chắc đẹp lắm ha. Em cũng muốn xem."

"Ừ, nhưng lạnh lắm. Hơn nữa em đang bị cảm mà. Lại thêm dị ứng nữa."

Nghe vậy Hyeonjoon  lại lầm bầm thêm mấy tiếng. Sanghyeok  vẫn chỉ ngồi yên đó mân mê từng ngón tay em.

"Hyeokie..."

Qua một hồi lâu, Choi Hyeonjoon cuối cùng cũng mở lời. Em ôm theo chăn rúc vào lòng hắn chỉ chừa lấy bàn tay đang được hắn siết chặt. Hắn lại nghe thấy vài tiếng nấc, chỉ đành xoa nhẹ tấm chăn mong em sẽ bớt buồn một chút.

"Có phải. Ngay từ đầu em đã sai không?"

Tay hắn dừng lại, nhìn cục bông đang vùi sâu hơn vào lòng như đang muốn hắn an ủi nhiều hơn nữa.

"Sao lại nghĩ vậy?"

"Em... Em không làm tốt được công việc của mình... Em không chiều lòng tất cả mọi người được. Theo ý người này lại phật ý người kia. Em không biết em nên làm gì nữa."

"Em mệt..."

Lần này không chỉ còn là tiếng thút thít nhỏ, Hyeonjoon òa khóc như muốn trút hết mọi điều làm em buồn lòng.

Em là con người mà. Em cũng biết mệt chứ. Em cũng buồn ngủ. Em cũng bị ốm hay dị ứng như bao người thôi.

Sao họ cứ muốn em theo một khuôn mẫu hoàn hảo vậy?

Sanghyeok chỉ biết thở dài mà vỗ về để em bình tĩnh trở lại. Cậu bé của anh vốn kiên cường là thế. Cứ mỗi ngày, lại thêm chút ít bất mãn. Rồi đến hôm nay, nó đã đến giới hạn chịu đựng của em rồi.

Em không muốn nhịn nữa.

"Em đã làm sai đúng không? Em tệ lắm đúng không? Em kéo chân mọi người làm cả team thua rồi. Chúng ta đã có hi vọng mà. Ấy vậy mà em lại đạp đổ nó. Họ nói đúng, khi em đến đây đã là một sai lầm."

"Hôm qua họ còn tìm tới nhà em nữa. Nhiều người còn mắng chửi em nữa. Em sợ lắm."

"Em không muốn như vậy."

Tiếng khóc ngày một lớn hơn nhưng Sanghyeok vẫn chỉ im lặng vỗ về người trong lòng.

Em đứng trên đỉnh cao với biết bao kì vọng.

Em chăm chỉ, em nghĩ nhiều, em khắt khe với bản thân hơn ai hết.

Em ơi, em chẳng làm gì sai cả, cái sai, là họ đã đặt quá nhiều kì vọng lên em, để khi em không trở thành thứ hoàn hảo như họ muốn, họ lại nhẫn tâm chửi bới em như là một nơi để xả uất thôi.

Nhưng em à, có kẻ ghét, thì cũng có người yêu mà phải không?

"Ngoan nào. Không khóc nữa nhé. Em chẳng làm gì sai cả."

Nhẹ vén tấm chăn dày, tìm đến rồi hôn nhẹ lên khóe mắt nay đã ửng đỏ vì khóc. Rồi lại hôn lên đôi môi mềm ngọt kia.

"Em là em, không phải một con búp bê mặc họ muốn làm càn."

"Họ cứ vậy buông lời dèm pha mà chẳng hay đoái hoài gì tới những điều em trải qua."

"Những người đó không tôn trọng em, thì em cũng chẳng có lí do gì phải vì họ mà làm tổn thương bản thân như vậy."

"Hơn nữa... Đâu phải ai cũng ghét em?"

Sanghyeok nhẹ cười đưa điện thoại cho Hyeonjoon. Bên cạnh những lời đay nghiến vì hành động lỗ mãng thiếu tôn trọng, phần nhiều, lại là lời hỏi thăm lẫn lo lắng của những người thật lòng yêu thương hâm mộ em, có cả những người đã đồng hành cùng em ngay khi em chỉ là một viên ngọc thô chưa được mài dũa. Thậm chí có cả những màn combat để bênh vực em nữa.

"Đừng quá áp đặt bản thân theo khuôn mẫu của họ mà quên mất em là người như thế nào. Họ yêu quý em vì em là chính em. Chỉ đơn giản là vậy thôi."

Hyeonjoon cảm thấy sống mũi mình hơi cay cay.

Thì ra, có những người yêu chính con người thật của em như vậy.

"Đâu phải chỉ có họ thôi đâu, nhỉ?"

Đôi mắt em hơi chớp, hướng về người kia, qua ánh sáng le lói của chiếc điện thoại, tim em lại bất giác đập mạnh.

"Ừm..."

"Vậy giờ ngủ được rồi chứ? Em thức mấy hôm nay rồi."

"Em muốn ngủ với anh, được không?"

Hyeonjoon lại dụi đầu vào lòng hắn. Hắn cũng đành chiều ý em cùng ngả người xuống chiếc đệm êm. Em chỉ chờ có thế mà vòng tay qua siết chặt lấy người thương, vùi mình vào trong hơi ấm quen thuộc.

"Hyeokie, anh ơi..."

"Hử?"

"Em biết... Em biết khi dấn thân vào con đường này. Em sẽ phải đánh mất nhiều thứ. Thậm chí nhiều lúc em còn cảm thấy bản thân không còn là chính mình."

"Nhưng... May sao... Em không đánh mất anh..."

"Cám ơn... Vì đã xuất hiện..."

"Cám ơn vì đã ở bên em."

"Cám ơn rất nhiều."

Lời nói dần nhỏ lại rồi tắt hẳn, thay vào đó là những tiếng thở đều đều. Có lẽ em đã quá mệt, nhỉ?

Đã có quá nhiều dồn nén đè lên em rồi. Cậu bé của tôi.

Nhưng đừng lo nhé. Vì tôi luôn luôn ở đây mà.

---------

6. Ngủ

Trông vậy thôi chứ cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, hai người sẽ cãi nhau một bữa.

"Đến em!!!"

"Đến anh mà!!!"

Cả hai thở phì phò, một tay ôm gối, một tay cầm chăn. Ba mái đầu lú lú hóng hớt. Đến nhà Gen bên cạnh cũng sang hóng ké rồi.

"Có chuyện gì vậy?"

Jeong Jinhoon thắc mắc hỏi, lay lay Ryu Minseok đang chán nản ở gần đó, vẻ mặt bộ ba nhà T như kiểu: quen quá rồi nhưng hóng vẫn hóng.

"Thì, hai người họ ấy, ai cũng muốn nằm trong lòng người kia ngủ."

Lee Minhyung đảo mắt.

"Nhưng cũng vì vậy mà cứ mỗi tối cả hai lại đánh nhau xem lần này ai sẽ được chui vô lòng người kia."

Moon Hyeonjoon thản nhiên bốc thêm một miếng snack cho miệng.

"Dù hai người đó thống nhất là theo thứ tự, nhưng mà nhiều lúc một trong hai làm nũng thì sẽ đảo thứ tự loạn xì ngậu lên. Nên sang hôm sau cả hai sẽ cãi nhau á."

Ryu Minseok chốt lại. Hội nhà Gen gật gù như đã hiểu.

"Anh! Đồ già dơ không biết nhường con nít!"

"Em! Thứ nít con không biết kính trọng người già!"

"Hình như mọi chuyện tệ hơn rồi kìa."

"Kệ đi anh. Hai người họ mới cãi nhau đến đoạn đó thôi mà."

"Bộ còn chia đoạn nữa hả?"

"Phải, đến đoạn này còn dễ làm lành chán."

"Ủa? Vậy đến đoạn nào thì mọi chuyện nghiêm trọng thật sự?"

"Là đoạn Doranie huyng sẽ xách chăn gối sang phòng em gọi điện cho Hyukkyu huyng. Mà lâu lắm rồi Sanghyeokie huyng không để chuyện đó xảy ra nên mọi người cứ yên tâm đi."

"..."

Được rồi, đám yêu nhau ấy mà. Không ai hiểu được đâu.

Tám con người nhanh chóng lủi đi, chứ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Lỡ một trong hai giận cá chém thớt lên họ thì mệt.

Choi Hyeonjoon xù lông tức giận, vất chăn gối bộp lên giường phát ra một tiếng bộp. Em trèo lên guồng, chui vô chăn, dứt khoát không thèm quan tâm hắn nữa.

Lee Sanghyeok cũng chẳng vừa. Hắn đặt gối lên bên cạnh, trèo lên giường chùm chăn quay mặt lại, không thèm nhìn em nữa.

Cả hai người quay lưng vào nhau mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
.
Tiếng sột soạt từ bên cạnh làm Sanghyeok mở một bên mắt. Hắn cảm nhận được chăn mình được vén lên, cánh tay dần vươn vào, luồn qua bên cạnh sườn của hắn mà ôm lấy. Mặt người kia dụi dụi vào tóc hắn.

Sanghyeok bật cười, đưa tay đan tay mình vào tay người kia. Hắn hơi ngả người về phía sau, nhắm mắt im lặng nghe tiếng tim đập từ người còn lại.

Yên bình thật.

Hai người hay đánh nhau về việc ai sẽ là người nằm trong lòng người kia, cũng là vì chuyện này.

Nhịp tim.

Được áp tai vào ngực trái người kia, cảm nhận tiếng trái tim đang loạn nhịp.

Là của em, của anh, của chúng ta.

Sanghyeok xoay người, đổi lại vị trí, ôm gọn em vào lòng mình. Choi Hyeonjoon lầm bầm mấy tiếng, nhưng cũng rất ngoan ngoãn vùi mặt vào lòng hắn mà dụi dụi.

Rốt cuộc cãi nhau ỏm tỏi vậy, mà ngủ không ôm nhau thì chẳng ngủ nổi.

------

7. Lời yêu

Thú thật, cả Lee Sanghyeok và Choi Hyeonjoon đều rất hiếm nói lời như kiểu "Anh/Em yêu em/anh" vì cả hai đều cảm thấy nói lời đó thật sến.

Hơn nữa...

Tay đan tay, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống.

Nâng niu, trân trọng, yêu thương.

Có lẽ so với những lời nói, những hành động không tên, những lần hiện hữu vừa kịp lúc.

Nó còn đáng giá hơn những lời yêu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com