Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Ánh lửa không thể dập tắt



Lucy nhìn đốm lửa, trong lòng trống rỗng.

Lần cuối cùng cô phải từ bỏ thứ mình rất yêu quý là lúc nào ấy nhỉ?

Kì lạ thay, dù đốt đi những bản thảo kia, Lucy lại không thấy tiếc nuối hay gì cả.

Trái lại, một cảm giác trống rỗng đến lạ thường xen kẽ vào trái tim cô. Thì ra khi vứt bỏ thứ mình thích, con người ta sẽ cảm nhận được sự trống rỗng này sao.

Lucy nhìn đống lửa ấy ngày một lớn, tro tàn bay theo gió, len cả vào tóc cô. Lucy không thích mùi hương này...

- Lucy, tránh ra nào!

Lucy bị kéo lui lại, nhất thời không tự chủ được trọng lực mà chúi về phía sau. Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cái ngã thì bản thân lại lọt thỏm vào lồng ngực của ai đó. Lucy ngẩng đầu lên.

- Anh Hibiki?

Hibiki mỉm cười nhìn Lucy. Nhưng Lucy nhận ra người bảo cô lùi lại vừa rồi không phải Hibiki. Đó là giọng của người khác.

- Anh Jellal?

Lucy trố mắt nhìn Jellal dùng áo dập đi đống lửa cô vừa thắp lên. Đốm lửa nhanh chóng lụi tàn, nhưng chỗ bản thảo cũng bị cháy mất rất nhiều, may mắn thì còn nhìn được nửa trang.

Jellal đợi đống giấy tờ hết nhiệt, nhặt lên rồi cố thổi đi đống tro tàn. Anh quay sang hỏi Lucy.

- Em định làm gì vậy? Sao nửa đêm nửa hôm lại đi đốt hết giấy tờ thế này? Em không định học ở Nhạc Viện nữa hay gì?

Lucy nhìn gương mặt của Jellal lại có chút nực cười. Nếu không phải chính cô trải nghiệm được bộ mặt kia của anh ấy, thì cô cũng tin rằng anh ấy đang lo cho cô.

- Cũng được đó. Dù sao Nhạc Viện cũng có khoa thường, em có thể về đó học. Không phải đây là thứ anh muốn sao Jellal, việc em sẽ không theo đuổi âm nhạc nữa ấy?

- Anh không có ý đó! Không hề.

- Vậy sao? Bây giờ anh nói điều đó liệu em có nên tin không đây, Jellal Fernandes? Anh yên tâm. Em sẽ không ngán đường cảm trở Diamond Princes nữa đâu.

Jellal có chút nín họng. Anh không biết nên làm gì, vì quả thật anh đã làm Lucy tổn thương. Dù gì thì bây giờ anh nghĩ anh cũng không có quyền gì nói với Lucy nữa.

Hibiki nhận ra không khí căng thẳng, liền đứng ra giải vây.

- Thôi thôi. Lucy, anh thấy em có vẻ đang bực tức điều gì đó, ta đi khuây khoả một chút nhé?

Chưa kịp để Lucy phản ứng, anh liền bế cô lên kiểu công chúa làm Lucy hét toáng lên một cái. Anh quay ra nháy mắt với Jellal, nói:

- Anh nên chuẩn bị tinh thần đi Jellal. Dỗ Lucy xong chúng em sẽ quay ra tính sổ với anh.

Nói xong, Hibiki liền chạy vào gara, vứt Lucy lên chiếc xe máy phân khối lớn rồi biến khỏi nhà.

Jellal nhìn đống giấy đã cháy phân nửa trong tay, tâm tình phức tạp.

~•~

- Đến nới rồi Lucy. Em xuống đi.

Lucy bước xuống khỏi xe, trong lòng hơi muốn chửi thề. Cô bị bắt qua bắt lại 7749 nơi quá nhiều rồi.

- Em có muốn ăn hay uống gì không? Anh bao!

Lucy giật mình, nghiếc lên mới thấy mình đang ở một hàng ăn vặt 24/7. Lucy ngửi mùi đồ ăn mới nhớ bản thân hôm nay chưa ăn tối. Chợt, một âm thanh "kinh dị" vang lên.

"ỌC... ỌC..."

Act cool, đứng hình mất 5 giây.

Lucy đỏ mặt, lập tức ôm bụng. Hibiki nghe tiếng bụng réo của Lucy mà không nhịn được cười.

- Vậy anh sẽ gọi thật nhiều thứ nhé. Em ra bàn ngồi đi!

Lucy ngượng ngùng kiếm một cái bàn trống rồi tiện thể ngó luôn menu. Menu không quá nhiều thứ nhưng có cả đồ mặn và đồ ngọt. Lucy liếc nhìn đồng hồ để trong quán. 1 giờ đêm. Lucy khẽ rên rỉ. Thôi xong, lại tăng cân là chắc kèo.

- Anh có gọi món rồi đó. Nếu em muốn gọi gì thì cứ gọi thêm nhé. Anh bao. Đồ ở đây ngon lắm đó!

Lucy gật đầu. Chỉ một lúc sau đồ ăn đã được đem ra. Lucy cảm thấy mắt mình sáng lên.

Thôi thì ăn đêm 1 hôm thôi. Cô sẽ giảm cân sau.

Lucy vui vẻ lấy một miếng bánh kem cho vào miệng, không ngừng cảm thán.

- Cuối cùng thì em cũng có vẻ thoải mái hơn rồi.

Lucy giờ mới nhớ ra người anh ngồi đối diện mình.

- Em có lúc nào không thoải mái vậy?

- Dạo gần đây. Em không còn cười nhiều như lúc em mới vào ở trong Sunrise nữa.

Lucy lúc này mới ngẫm lại. Phải công nhận cô càng ngày càng phải nâng cao đề phòng, nhất là từ khi phòng cô bị phóng hoả. Bản thân cô cũng không thấy vui vẻ như trước nữa.

- Thì cũng không còn cách nào nữa. Em không biết đối diện với chuyện em gặp như thế nào. Em không thể mỉm cười khi gặp chuyện tồi tệ như này được...

Lucy mới ăn vài miếng bánh, bản thân lại trùng xuống không muốn ăn nữa.

Hibiki kiếm vài món ăn khác để trước mặt Lucy, anh nói:

- Trong lúc em ở trong phòng, bọn anh có nói chuyện với nhau.

- Vậy sao?

Kì thực, Lucy cũng không còn quan tâm chuyện của họ nữa. Dù sao cũng không liên quan đến cô nữa.

- Lucy, em nghĩ sao về việc du học Anh?

Lucy giật mình. Ở Anh tuy không có Nhạc Viện nổi tiếng như Fiore. Nhưng xét về đào tạo thì cũng không kém.

- Bọn anh biết em gặp nhiều khó khăn gần đây. Tuy có lỗi của bọn anh trong đó, nhưng có một điều bọn anh luôn đảm bảo với em rằng : Em chính là ngôi sao sáng nhất. Lucy, tài năng của em không kém gì cô Layla. Bọn anh hi vọng em sẽ không vì áp lực mà từ bỏ. Nếu như để em đi là cách tốt nhất, bọn anh sẽ ủng hộ hết mình.

- Thật sao ạ?

Hibiki mỉm cười gật đầu.

- Thật chứ. Bọn anh có bao giờ lừa em không?

- ... Có anh. Rất nhiều.

Hibiki cứng họng, cũng không phản bác lại được.

- Học Viện Fiore có chương trình trao đổi du học sinh. Với khả năng của em thì đạt được học bổng đó cũng không phải khó khăn gì. Chuyện ở trong nhà với ở trường, bọn anh sẽ giải quyết. Nhưng hãy nhớ phải trở thành idol tuyệt vời nhất đó. Nếu không thì coi như công cốc đó.

- Hmmmm. Còn phải xem đã. Lỡ em nổi tiếng rồi quen được các idol ngon hơn các anh thì sao?

- Em dám ư? Mà cũng có idol nào giỏi hơn bọn anh đâu.

Lucy bật cười. Cũng đúng. Dù cho họ có tệ hại thế nào đi chăng nữa thì âm nhạc của họ vẫn luôn làm rung động trái tim cô.

Dù sau này có xuất hiện những thần tượng đẹp hơn họ, trẻ hơn họ, thì Diamond Prices vẫn là tượng đài bất tử trong Lucy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com