01.
"Tại sao lại cần chăm sóc bạn giường ấy hả?"
"Là chuyện bất đắc dĩ thôi."
1.
Chính Kim Hyukkyu cũng không hiểu vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này.
Để mà kể một cách tóm gọn về tình trạng hiện tại, anh chỉ có thể bất lực thốt lên hai chữ "Đ*m*". Mọi chuyện phải quay về 3 tháng trước, sau trận thua bất lực trước đối thủ là T1, tâm trạng Kim Hyukkyu sầu não không thôi. Sau khi cùng đội xem xét lại trận đấu và nhận feedback, anh đã xin phép vào nhà vệ sinh của LoL Park để ổn định lại tinh thần. Táp từng đợt nước lạnh lên mặt, tự dưng anh muốn khóc quá. Tình trạng thi đấu của đội vẫn chẳng ổn định tí nào, các trận thua liên tiếp như giáng một đao vào thực trạng tàn khốc của anh cũng như cả đội. Anh buồn bã nghĩ, phải chăng mình nên lùi về sau, nhường lại ánh hào quang cho lớp trẻ đi thôi. Càng suy nghĩ, lòng anh càng rối như tơ vò, đến khi một giọt nước mắt chực trào ra khỏi khoé mi, anh bỗng ngửi thấy một mùi hương nồng đậm.
Phản ứng đầu tiên của Kim Hyukkyu là phải rời khỏi đây ngay lập tức, vì kỳ phát tình của một alpha trội có thể ức chế omega phát tình theo trong một phạm vi gần.
Tuy nhiên, khi đánh mắt xuống khe cửa của buồng vệ sinh được đóng chặt, anh thấy thấp thoáng màu áo đấu cùng logo màu đỏ quen thuộc của cái đội vừa khiến anh thua trắng 0-2.
Logo của T1.
Trong lòng Kim Hyukkyu trào dâng một nỗi bất an không tên. Alpha mang màu áo T1 đột nhiên phát tình tại nhà vệ sinh LoL Park, khả năng cao là vì không có thuốc ức chế nên mới phải trốn ở đây. Nhưng cứ ở đây mãi thì sẽ càng nguy hiểm hơn, anh biết rằng mình nên ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ của một beta, thay vào đó, chẳng hiểu lúc ấy anh nghĩ gì trong đầu mà cất tiếng hỏi, dù rằng anh nghĩ mình có thể ngất ra được vì mùi pheromone ấy.
"Này, cậu có cần giúp đỡ không?"
Người bên trong buồng nghe tiếng nói thì giật thót, tạo ra một vài tiếng động khe khẽ khiến lòng Kim Hyukkyu bồn chồn mãi không thôi. Cùng lúc đó, anh cảm thấy mật độ mùi hương trong không khí đã giảm bớt phần nào, phải chăng vị alpha này đang cố gắng thu hồi nó lại ư?
"Đừng...đừng lại gần đây. Xin cậu đó, tuyển thủ Deft."
Giọng nói run run cất lên khiến anh giật mình. Tuyển thủ Faker? Quỷ vương Bất tử? Người vừa dí anh chạy tám chục vòng trên Summoner's Rift ban nãy đó ư?
"Tuyển thủ Faker? Cậu..."
"Làm ơn đó, cậu hãy đi đi."
Lee Sanghyeok dùng toàn bộ sự tỉnh táo cuối cùng để thu lại chút ít ỏi pheromone, dù rằng nó có thể ào ra như gió lốc bất cứ lúc nào, hắn không cho phép tình trạng của bản thân làm hại đến bất kỳ ai bắt gặp mình ngay lúc này. Và "bất kỳ ai" ở đây lại là người bạn đồng niên của hắn.
Và bạn nghĩ Kim Hyukkyu sẽ nghe lời ư? Em bé Kim Hyukkyu nổi tiếng bướng bỉnh nhất nhì cái LCK này không những không rời đi, mà hai bước đã đến trước cửa buồng vệ sinh, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ gõ hai tiếng "cốc cốc" lên cánh cửa gỗ, nhẹ giọng cất lời:
"Sanghyeok, mở cửa cho mình được không?"
....
"Mình muốn giúp cậu."
Người bên trong im lặng hồi lâu, đến mức Kim Hyukkyu đã gần như bỏ cuộc mà chạy ra ngoài thì cánh cửa buồng vệ sinh bật mở. Khác với vẻ điềm tĩnh trên ghế đấu ban nãy, giờ đây Lee Sanghyeok vì chống lại kỳ phát tình đột ngột mà khổ sở vô cùng. Mồ hôi rịn đầy trên trán hắn khiến hàng tóc mái hơi bết lại; đôi mắt mèo sau cặp kính không còn sáng như mọi khi mà phủ một tầng sương mỏng. Hơi thở hắn gấp gáp trong không gian chật hẹp, càng khiến bầu không khí xung quanh như bị bóp nghẹt.
Kim Hyukkyu thấy khó thở vô cùng
Nhưng vì đó là Lee Sanghyeok, nên anh chấp nhận.
Anh cúi người xuống, nắm lấy đôi bàn tay gân guốc không một vết xước, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên các khớp xương như an ủi, đồng thời cố toả ra một ít pheromone nhằm xoa dịu người trước mặt. Anh thận trọng hỏi:
"Cậu có muốn đánh dấu tạm thời mình không?"
Lee Sanghyeok rất muốn cất lời từ chối, hắn biết rằng mình không nên lợi dụng người trước mặt để làm ra những việc mà hắn biết là sẽ không còn đường lui. Nhưng hỡi ôi, Kim Hyukkyu, mặt trăng của LCK, một người xinh đẹp, dịu dàng như cậu ấy ngay lúc này đây, dùng chất giọng nhẹ nhàng dinh dính đầy mị lực mà thường ngày cậu ấy hay dùng trò chuyện để mấy đứa em, cất lời đề nghị với mình.
Liệu cậu ấy có hối hận hay không, hắn đã nghĩ như vậy.
Nhưng mọi suy nghĩ sau đó đều bị hắn ném ra sau đầu, khi hắn ghim răng nanh của mình vào tuyến thể của anh.
2.
"Đáng lẽ lúc ấy mình không nên quẹo vào cái nhà vệ sinh đó mà về quách ký túc xá cho rồi" - Kim Hyukkyu ôm đầu đau khổ thầm nghĩ.
Và tác giả của nỗi đau âm ỉ trên cổ anh đây thì đang nhắm mắt ngủ ngon lành, cánh tay không yên phận mà vắt vẻo trên cái eo nhỏ xíu không chút mỡ thừa của anh. Có lẽ vì cảm giác động đậy bên cạnh, con mèo gắt ngủ nào đấy dứt khoát kéo anh sát vào ngực mình. Chỉ khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, con mèo ấy mới từ từ giãn đôi chân mày ra, tiếp tục chìm sâu vào giấc mộng.
Kim Hyukkyu dành chút thời gian ít ỏi để ngắm nghía gương mặt điển trai của người nọ. Đường đường là Quỷ Vương Bất Tử của Liên Minh Huyền Thoại, hình mẫu lý tưởng của biết bao nhiêu con người, người mà mỗi lần xuất hiện đều toả ra ánh hào quang rực rỡ khiến bao kẻ trầm trồ ngưỡng mộ; ấy vậy mà trong lúc ngủ, trông hắn bình yên đến lạ. Trên đôi mắt đã không còn treo cặp kính dày cộm, hàng mi dày của hắn khẽ rung rinh. Chiếc má bầu bĩnh vì nằm nghiêng nên độn lên một ít, khiến anh không nhịn được mà đưa tay chọc nhẹ vào, cảm giác sao mà mềm quá đi.
Sau khi nhìn chán chê, Kim Hyukkyu khẽ trút tiếng thở dài trong lòng. Anh hơi cựa mình, với tay sang tủ đầu giường để lấy điện thoại. Màn hình hiển thị con số mười giờ ba mươi phút tròn trĩnh cùng vài tin nhắn hỏi thăm của Cho Geonhee. Kim Hyukkyu suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời toàn bộ tin nhắn nhằm xoa dịu đám em nhỏ đang lo sốt vó của mình. Kỳ phát tình của người bên cạnh cũng vừa vặn kết thúc vào hôm nay, chiều nay anh sẽ có buổi họp quan trọng với đội cùng việc luyện tập đến tối muộn. Như vậy, chẳng còn lý do gì để ở lại chỗ này nữa nhỉ?
Nghĩ là làm, sau khi đã sửa soạn xong xuôi, anh rời khỏi căng phòng quen thuộc khi Lee Sanghyeok vẫn còn say giấc, không ngoái đầu lại lấy một lần.
Dù rằng, trái tim anh cảm thấy thật trống rỗng biết bao.
3.
Kim Hyukkyu nghĩ rằng, mình biết được một bí mật của Lee Sanghyeok. Nói chính xác hơn, anh là người đầu tiên vinh hạnh được chứng kiến một bộ dạng khác xa hoàn toàn một tuyển thủ Faker luôn lý trí, tập trung tuyệt đối trong mỗi ván thi đấu; một tuyển thủ Faker luôn treo lên vẻ điềm tĩnh, trưởng thành mỗi khi xuất hiện trước ống kính máy quay.
Hắn là một kẻ cực kỳ mít ướt khi tới kỳ phát tình.
Bạn không tin ư? Kim Hyukkyu cũng từng như thế đấy.
Vào cái đêm định mệnh khiến cuộc sống của hai tuyển thủ với tuổi đời lớn nhất nhì LCK đảo lộn một trăm tám mươi độ, Kim Hyukkyu đã mường tượng ra đủ thứ viễn cảnh khi chấp nhận trở thành người đánh dấu tạm thời của Lee Sanghyeok. Trái ngược với sự lo âu đang cuồn cuộn dâng trào như sóng thần trong lòng anh, Lee Sanghyeok khi thật sự bước vào kỳ phát tình như biến thành một người hoàn toàn khác vậy (đến mức mà Kim Hyukkyu đã tự hỏi, liệu hắn có thêm một người anh trai song sinh nào khác hay không).
Sau sự việc xảy ra tại buồng vệ sinh, anh đã gọi xe đưa cả hai về nhà mình (đương nhiên là một ngôi nhà khác ở ngoại ô, anh không thể đem hắn về nhà của gia đình và bịa ra một lý do ngớ ngẩn nào đấy về việc tại sao tuyển thủ Faker lại xuất hiện ở đây). Đường đến phòng ngủ phải nói là vất vả vô cùng. Dù dáng người cả hai xêm xêm nhau (đấy là anh chưa nói rằng mình cao hơn hắn những không phẩy tám xen-ti-mét đấy), nhưng với thân hình gầy tong teo suốt ngày làm bạn với Gongcha và takoyaki, anh cảm tưởng như mình đang vác một cục tạ nặng hơn sáu mươi ký lô mà bước đi vậy. Đến khi cả hai đã yên vị trên giường, Lee Sanghyeok nhào cả thân mình vào lòng anh, ra sức mà dụi dụi như mèo nhỏ. Hắn ôm anh chặt cứng như sợ anh chạy đi mất, cả người run lẩy bẩy như mèo con mắc mưa. Kim Hyukkyu kinh ngạc tới mức mắt mở to lần đầu tiên trong hai mươi tám năm cuộc đời, và rồi anh nghe thấy hắn cất giọng đứt quãng:
"Hyukkyu... khó chịu quá...Mình...giúp mình với..."
Trong lúc anh còn đang bận ghép nối từng chữ một trong lời hắn nói, thì trên vai áo anh lại truyền đến cảm giác ướt ướt ấm nóng. Kim Hyukkyu giật mình, giữ hai vai hắn hòng đẩy ra thì thấy gương mặt mà thường ngày chẳng để lộ một tí cảm xúc nào giờ đây đầm đìa nước mắt.
"Này, cậu...khóc đấy à?"
Kim Hyukkyu hai phút trước còn lo lắng đến mức tim phổi muốn vọt cả ra ngoài giờ phải tìm cách dỗ con mèo mít ướt cao một mét bảy bảy ngồi trước mặt mình đây. Dường như vì cảm xúc quá hỗn loạn mà pheromone của hắn trong không khí càng lúc càng nồng hơn, đến mức suýt đánh ngất một Kim Hyukkyu không có một tí giáp thủ nào trên người. Anh thở dài, giải phóng pheromone của mình ra nhằm xoa dịu ngược lại Lee Sanghyeok, còn vị Quỷ Vương nào đấy thì cất lời trong tiếng nấc:
"Khóc...hức...xấu lắm...à? Cậu sẽ...hức...bỏ mình đi hả Hyukkyu? Đừng mà, mình sẽ không...hức...khóc nữa...Hyukkyu à..."
Dù lời nói thốt ra là thế, nhưng Kim Hyukkyu cảm giác chỉ vài giây nữa thôi, hai hốc mắt của hắn sẽ lại ào ào như thác đổ. Hết cách, anh đành vòng tay ôm hắn vào lòng mà vỗ về, ai bảo anh lại dễ mềm lòng trước những thứ đáng thương như vậy chứ.
"Mình sẽ không đi đâu hết, mình sẽ ở lại cùng cậu. Vậy nên đừng khóc nữa nha."
Lời nói đầy dịu dàng cùng mùi hương thơm nhẹ toát ra từ người Kim Hyukkyu đã thành công xoa dịu quý ngài alpha mít ướt. Cho đến khi hắn đè ngửa anh xuống giường, tận tâm cày cuốc trên người anh, cho đến khi hắn (lại) cắn ngập răng nanh vào tuyến thể mềm yếu, bên tai anh vẫn văng vẳng tiếng sụt sùi của người nọ, như chiếc lông vũ gãi nhẹ vào đáy lòng làm anh ngứa ngáy không thôi. Từ góc độ này nhìn lên, anh thấy hai hốc mắt ướt nước và chiếc mũi đỏ ửng của hắn, bỗng cảm thấy buồn cười ghê. Ai mà có ngờ, Quỷ Vương Faker trên vạn người lại vô cùng nhõng nhẽo dính người trong kỳ phát tình như vậy chứ. Thú thật, anh thích bộ dạng của hắn như thế này hơn nhiều.
Và Kim Hyukkyu đã phát hiện ra bí mật đó như thế đấy.
Author's notes: Hố đào nhưng không biết ngày lấp. Cảm ơn mọi người đã ghé qua nhen~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com