Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. 100 bông hồng không dành cho em


1.

Hôm nay là thứ Hai đầu tuần, như thường lệ thì Kim Hyukkyu sẽ bắt đầu ngày mới đầu tuần bằng một bản nhạc nhẹ nhàng trong danh sách nhạc mà cậu yêu.

Nhưng hôm nay thì không, khi chàng trai trẻ mở mắt ra đã là 7 giờ hơn. Và thế là một câu "Vãi thật, muộn mẹ nó rồi!" được thốt ra từ khuôn miệng nhỏ xinh theo sau đó là một thân thể trắng trẻo nhanh chóng chạy tót vào nhà vệ sinh để tút tát lại ngoại hình để chuẩn bị đi làm.

Hyukkyu không phải là một con người thiếu tính kỉ luật, cậu rất ít khi đi làm muộn, nhấn mạnh lại là hầu như những lần cậu đến cửa hàng muộn là có lý do chính đáng chứ không phải do cậu ngủ dậy muộn rồi phải cuống cuồng lên như sáng nay. Vậy có lý nào mà Kim Hyukkyu lại dậy muộn vào hôm nay cơ chứ?  Đồng hồ sinh hoạt trong cơ thể cậu hoạt động rất chuẩn, cậu phải tự tin khẳng định điều ấy. Việc cứ 5 giờ 30 phút là đôi đồng tử của cậu tự động hé mở, nhắc nhở đại não của Hyukkyu rằng đã đến giờ đi làm là việc quá đỗi quen thuộc diễn ra hàng ngày, thế mà giờ đây cậu lại đi làm muộn. Sống 25 năm trên đời, kể từ năm ba Đại học kết thúc thì cái lý do "đi muộn vì ngủ quên" cũng tưởng chừng như biến mất khỏi cuộc đời của cậu trai họ Kim, thế mà giờ đây nó lại xuất hiện một cách chẳng thể nào ngờ đến. Cậu rất thắc mắc tại sao mà bản thân có thể trải nghiệm được điều này thêm lần nữa, không lẽ đây là điềm báo cho điều gì xấu sắp xảy ra?

Việc đi muộn một chút như thế này quả thật là không ảnh hưởng tới Kim Hyukkyu nhiều lắm bởi cửa hàng của cậu chỉ có mình cậu làm, và còn là làm chủ nữa, do vậy giờ giấc đóng mở cửa cùng là do cậu toàn quyền quyết định. Nhưng nếu có ai đó chơi với Hyukkyu đủ lâu, hay chỉ đơn giản là tiếp xúc với cậu trong một khoảng thời gian ngắn thì đều sẽ biết được rằng con người này có tính kỉ luật cao vô cùng. Đối với người bình thường, thức dậy lúc 7 giờ 30 phút sáng có thể là chuyện hàng ngày, nhưng đối với Hyukkyu, theo góc nhìn của cậu thì tỉnh giấc vào khung giờ ấy chính là đồng nghĩa với việc cậu muộn giờ đi làm tận 2 tiếng đồng hồ. Và điều đó thật sự làm cho chàng trai trở nên bồn chồn trong lòng.

2.

Reng... reng... Tiếng chuông mở cửa vang lên, tiếp theo đó là một người đàn ông mặc một bộ com-lê màu đen tuyền bước vào khiến Kim Hyukkyu đang bận cắm hoa phải dừng động tác của mình lại. Cậu ngước lên nhìn người trước mặt mình, câu "Xin chào quý khách" đang chực chờ nơi đầu môi cũng phải ngay lập tức nuốt xuống dưới cổ họng.

Ban nãy hình như Kim Hyukkyu cậu mới vừa nghĩa rằng liệu việc bản thân sáng nay đột ngột dậy muộn sẽ là một điềm gì đó không lành phải không? Coi như trực giác của cậu tốt đi, người đang nhìn chằm chằm cậu như muốn ăn tươi nuốt sống lúc này chính là điềm chẳng lành của ngày hôm nay.

Kim Hyukkyu tự mở một tiệm hoa cách đây khoảng hơn nửa năm, cậu yêu những bông hoa và hứng thú với ý nghĩa ẩn sâu trong từng loài hoa ngát hương là điều mà ai cũng biết được. Việc một thằng con trai yêu thích hoa và muốn sống chung với chúng mỗi ngày sẽ chẳng gây tác hại gì cho ai cả, sở thích này của Hyukkyu được tất cả mọi người xung quanh tôn trọng, và họ thậm chí còn ủng hộ mạnh mẽ khi cậu quyết định mở tiệm hoa nhỏ xinh này. Ngoại trừ một người, người này lại còn là người là Hyukkyu yêu thích vô cùng, hơn tất cả mọi loại hoa - Lee Sanghyeok.

"Cậu làm gì ở đây vậy?" Hyukkyu lên tiếng. Việc Lee Sanghyeok đột nhiên xuất hiện ở đây thật sự là điều mà cậu chẳng bao giờ ngờ đến.

Hai người chia tay được gần hai năm, lý do thì luôn luôn là vì những bông hoa, vì thứ mà cậu thích nhất. Lee Sanghyeok không thích hoa, chẳng vì bất cứ lý do gì, hoặc có nhưng lại chẳng chịu chia sẻ cho Kim Hyukkyu nghe. Đã rất nhiều lần cậu nhẫn nhịn sự cằn nhằn trong cơn hằn học của Lee Sanghyeok, hắn ta bày tỏ rõ thái độ chán ghét chỉ bởi vì cậu cắm một bình hoa trong ngôi nhà chung của cả hai, hay đơn giản là vì cậu say mê ngắm nghía những đoá hoa tươi bên vệ đường trong lúc cả hai đang đi dạo. Đối với Hyukkyu, Lee Sanghyeok chính là loại người yêu cũ không ra gì trong truyền thuyết mà mọi người hay nhắc tới mỗi khi mà so sánh với một thứ gì đó tệ hại. Nhưng cậu thì không như vậy, Hyukkyu chọn cách không nhắc đến hắn ta nữa kể từ lúc chia tay. Cậu cũng không muốn kể lể cho bạn bè hay những người xung quanh lý do mà cả hai chia tay, chỉ đơn giản là vì người này không ưa việc sẽ có ai đó chỉ trỏ nói này nói nọ người mà mình từng yêu. Điều đó đồng nghĩa với việc cũng sẽ chẳng một ai biết việc Lee Sanghyeok có một sự ác cảm cho những bông hoa mà Kim Hyukkyu sẵn sàng dành cả tâm huyết vào chúng.

Kim Hyukkyu và Lee Sanghyeok, một người nhẹ nhàng như nước, chịu đựng và yêu chiều người kia hết mực nhưng chẳng thể chịu được ai kia năm lần bảy lượt dùng những lời lẽ không hay với thứ mà mình thương; người còn lại thì có một trái tim nóng rực nhất quyết dùng hết tất cả những thứ bản thân có để níu kéo em ở lại, nhưng lời nói thốt ra đầu môi trong lúc nóng nảy thì khó mà thu lại. Mối quan hệ của hai người cứ thế mà đổ vỡ, 'tình' vẫn sẽ còn nhưng 'cảm' trong cảm thông cho nhau thì tan tành chẳng còn sót lại dù chỉ là một mảnh vụn để chắp vá.

"Chỉ là tình cờ thôi, mình đến để mua hoa. Dạo này cậu có khoẻ không, Hyukkyu?" Lee Sanghyeok đáp lại câu hỏi 'tại sao lại ở đây?' của người kia bằng tông giọng trầm bình ổn, không chút gợn sóng. Ánh mắt của hắn đánh thẳng vào khuôn mặt đang dần trở nên khó hiểu của cậu trai trước mặt, sau đó vài giây thì Sanghyeok đành phải bật cười như tự giễu mình.

Đúng như Lee Sanghyeok đã dự đoán, chỉ cần được nhìn người này trong vòng vài giây thôi thì quãng thời gian hai năm qua hắn miệt mài mài dũa con tim mình trở nên lạnh giá đều trở thành công cốc. Cả trái tim lẫn tâm trí của hắn trong phút chốc sẽ lại tan chảy thành làn nước mát và ngay lập tức nóng hừng hực thêm một lần nữa tựa như thời mà cả hai còn yêu nhau.

3.

Kim Hyukkyu vô cùng khó hiểu mà nhìn người vừa mới bước vào cửa hàng nhỏ của mình. Thế quái nào mà cậu ta lại ở đây được vậy nhỉ. Không đùa đâu, Lee Sanghyeok thật sự đang đứng trong cửa hàng hoa của cậu.

Hít một hơi thật sâu, Hyukkyu thầm tự nhủ rằng bản thân mình cũng chẳng cần quan tâm người làm gì cả. Cậu và hắn bây giờ cũng chỉ như hai người xa lạ mà thôi, dù sao cũng chia tay được tận hai năm rồi cơ mà.

"Ừm... Vậy cậu muốn mua loại hoa gì? Tôi sẽ tư vấn cho cậu."

"Ngày mai mình cần cậu gói giúp mình một bó có 100 bông hoa hồng, giấy gói dùng màu đen với trắng. Có được không?"

"Ngày mai thì hơi gấp... Có thể tôi sẽ không làm kịp đâu... Cậu đi ra mấy tiệm hoa to để đặt thì sẽ có luôn đấy. Cần thì để tôi giới thiệu cho."

Kim Hyukkyu đáp, bởi cửa hàng nhỏ này chỉ có mình cậu quản lý, mà khách hàng đặt hoa sẵn cho ngày mai cũng có vài người. Cậu sẽ phải dậy sớm để làm nên nếu nhận thêm đơn này thì có lẽ sẽ hơi vất vả cho ngày mai. Ở đây cậu luôn ưu tiên chất lượng hơn số lượng nên đơn của người yêu cũ cậu đành phải từ chối.

Mà thật ra nếu cậu rảnh thì cậu cũng sẽ từ chối.

"Vậy bao giờ thì cậu rảnh? Mình đẩy lùi ngày lại cũng được." Sanghyeok đáp.

Hyukkyu nghe xong lại bắt đầu được một phen cau mày tiếp. Nếu Lee Sanghyeok đặt 100 bông hoa hồng thì chỉ có thể là một dịp nào đó quan trọng, mà dịp quan trọng cũng có thể lùi lịch lại hay sao? Hay là cậu ta định tỏ tình ai? Mà tỏ tình ai đó thì sao lại phải nhất quyết là hoa của cậu gói mới chịu? Trêu ngươi nhau à. Hàng loạt câu hỏi cứ tự động chạy qua đầu của Kim Hyukkyu một cách khó hiểu, đa phần là về người trước đứng trước mặt mình.

"Tuần này và cả tuần sau tôi đều kín lịch đặt sẵn rồi, cậu thông cảm nha." Hyukkyu vừa nói vừa nở một nụ cười xã giao.

"Vậy tuần sau nữa thì sao?"

"???"

Tên này bị cái gì vậy, nghĩ là như thế nhưng Hyukkyu vẫn bất đắc dĩ gật đầu đồng ý người kia. Bằng không cậu sợ hắn vẫn sẽ cứ đứng đây để đôi co mãi với cậu về chuyện cỏn con thế này. Lee Sanghyeok ngoài Kim Hyukkyu này ra ra thì còn ai hiểu bằng.

"Ừm... Vậy được, cậu ghi lại số điện thoại vào đây nha." Hyukkyu vừa nói vừa đưa một quyển sổ nhỏ cho Sanghyeok, "Cậu muốn nhận hoa vào thứ mấy?"

Lee Sanghyeok ở bên này nhận lấy cuốn sổ, vừa viết số điện thoại của bản thân vào vừa nói, "Thứ Ba, tối thứ Ba đi. Có được không?" Vừa dứt lời, hắn ngẩng đầu mình lên rồi nhìn vào mắt của Hyukkyu, chờ đợi sự chấp thuận của cậu.

"Được, vậy hẹn cậu hôm đó. Xong xuôi tôi sẽ gọi điện." 

"Có cần đặt cọc trước tiền hoa hay gì không?"

"Không cần, cậu thì không cần."

Sanghyeok gật gù tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn nói thêm, "Vậy cho mình lại số điện thoại của cậu được không? Để tiện hơn cho việc trao đổi thôi. Nếu có thể thì mình muốn cậu vừa gói vừa gọi video cho mình để cậu tiện luôn trong việc chỉnh sửa theo yêu cầu của mình."

"Nếu mà cần sự tỉ mỉ đến vậy thì tôi không nghĩ là tiệm hoa này sẽ phù hợp với yêu cầu của cậu đâu Sanghyeok." Đồng thời Hyukkyu lấy ra một vài tờ danh thiếp bóng loáng của những cửa tiệm hoa khác đưa cho người ở đối diện, "Cậu đến mấy cửa hàng này và bảo họ như vậy rồi trả thêm tiền thì chắc họ sẽ làm đấy. Còn tôi thì không được. Xin lỗi quý khách nhiều."

Lee Sanghyeok đứng bên này trầm ngâm một hồi, hắn không định nhận những tờ danh thiếp kia của Kim Hyukkyu đưa mà thò tay vào túi áo trong rồi lấy ra một tờ danh thiếp khác đưa cho cậu.

"Vậy thì thôi, không được thì cũng không sao. Cứ làm theo ý của cậu, đẹp nhất có thể là được." Nói rồi  chỉ vào tờ danh thiếp mà mình vừa đưa, "Đây là danh thiếp của mình, hôm đó gọi báo mình một câu rồi cậu thuê người đem hoa tới cho mình theo địa chỉ được ghi ở trong này là được. Đỡ phải làm phiền mất thời gian của nhau."

"Ừm được." Kim Hyukkyu gật đầu chắc nịch rồi nhìn người kia không nói thêm gì và ra về.

Tâm trạng đầu tuần mới của cậu cũng vì vậy mà bị phá hỏng. Có lẽ giấc ngủ quên hồi sáng không phải là điềm xấu, mà chính nó đã thông báo cho cậu rằng sắp có điều không vui xảy ra. Rằng ngày hôm nay cậu phải nghỉ làm đi thôi, làm ăn cái quái gì nữa, cậu sẽ gặp phải người yêu cũ đến đặt tận 100 bông hoa hồng để đi tỏ tình người khác nếu mà hôm nay cậu đi làm đấy. Chắc chắn đó chính là lý do mà ngày hôm nay cậu lại ngủ quên! Chắc chắn là như vậy rồi...

Thở dài một hơi, Lee Sanghyeok vẫn là một điều gì đó thực lòng quá sức với Kim Hyukkyu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com