Kẹo Sữa Mềm
1.
"Sanghoon thì lanh lợi, hoạt bát; Sanghyuk thì sức khoẻ không tốt, còn hay bệnh vặt, nó đi học chậm hơn hai năm so với các bạn bằng tuổi..."
"Ôi, thương con quá..."
Nhóc Sanghyuk vừa đi học trên trường mầm non về là đã nghe bà cằn nhằn thể chất của nó. Nó đeo cặp cánh cụt màu xám sau lưng, ngóng đầu qua cửa xem bà đang nói chuyện với ai.
Là một dì xinh đẹp.
"Wangho nhà cháu thì kén ăn, nghịch ngợm, lại hay mè nheo nữa"
"Bọn trẻ con tuổi này ham chơi khó chiều lắm"
Bà long lanh mắt cười, mỗi lần nói đến cháu trai Sanghyuk và Sanghoon, bà đều sẽ cười.
"Sanghyuk đi học về rồi à, vào đây chào dì đi con!"
Bà phát hiện cháu trai lấp ló ở cửa, nó ngại ngùng khi nhìn thấy người lạ trong nhà, không giống như mọi ngày mà nhào thẳng vào lòng chào bà đi học về. Sanghyuk đứng ngây người, tròn xoe mắt nhìn người nọ. Dì không vồn vã, dịu dàng bước chân đến gần nó, chìa bàn tay đưa nó một viên kẹo sữa mềm.
"Chào con, Sanghyuk, dì vừa mới chuyển đến sát ngay cạnh nhà con. Bé Wangho nhà dì cũng trạc tuổi con, sau này con và Sanghoon chơi với em nhé"
Bé Wangho?
Sanghyuk lẩm bẩm.
Hai ngón tay nhỏ xíu của Sanghyuk bóc vỏ kẹo, nó bỏ vào miệng, hai bên má phồng lên núng nính. Kẹo sữa của dì vừa ngọt vừa mềm, nụ cười của dì lại dịu dàng, ấm áp. Theo ánh mắt cổ vũ của bà, Sanghyuk thỏ thẻ đáp lại lời dì.
"Con và em trai sẽ chơi với bé Wangho ạ"
Có lẽ vì Sanghyuk quá mức dè dặt lễ phép, dì không nhịn được lại cho nó thật nhiều kẹo. Nó nhét tất cả vào ngăn ngoài của cặp cánh cụt, lại cầm riêng một chiếc trên tay, giọng điệu ông cụ non mà bảo rằng, kẹo trong cặp cho các bạn chung lớp mầm non, cái trên tay là để dành cho em trai Sanghoon đang làm nũng với ba ngoài xe. Sanghyuk vừa nói vừa nhóp nhép nhai kẹo, cố gắng lắm mới không để kẹo rơi ra ngoài.
"Sanghyuk ngoan quá! Bé Wangho thích kẹo lắm, bé mà thấy kẹo là lúc nào cũng mở hết ra tọng vào miệng, như con sóc ấy."
Sanghyuk ngây thơ hỏi: "Em không sợ sâu răng ạ?"
"Wangho bảo là chưa thấy con sâu răng bao giờ nên không sợ đâu, ở nhà lúc nào dì cũng chỉ cho Wangho ăn một chút xíu kẹo thôi. Sau này chơi với Wangho rồi, Sanghyuk nhớ đừng cho bé ăn kẹo nhiều nhé!"
Sanghyuk có một em trai nhỏ, thằng nhóc lúc nào cũng khóc quấy đòi bằng được thứ mình thích. Ba và bà phải kiên quyết lắm mới trị được nhóc Sanghoon, nó thì lại không giỏi đối phó với em trai.
"Lỡ bé Wangho cứ nằng nặc đòi thì sao ạ?"
"Thì bảo là, mẹ em bắt anh không cho em ăn kẹo, em còn đòi kẹo thì về anh méc mẹ em, mung em sẽ đỏ hết cho coi, vậy thôi, Wangho sợ sẽ không dám nữa"
Sanghyuk gật đầu, nghĩ thầm, thì ra Wangho sợ mẹ, dù rằng nó thấy dì dịu dàng lại bao dung.
Dì xoa đầu nó, lại cảm thán với bà.
"Sanghyuk ngoan quá đi thôi, chắc bà đỡ vất vả lắm..."
Vừa lúc này thằng em Sanghoon tông cửa chạy vào ôm chầm lấy bà, nhóc con vội đến chẳng chú ý có người lạ trong nhà, cứ thế khóc oà lên.
"Mấy bạn con đều có thú cưng trong nhà, có mèo, có cún, có vẹt, có chuột lang, con xin nuôi thì ba không chịu. Bà ơi, có phải ba không thương con không?"
"Bà ơi... con hứa với ba sẽ cho nó ăn, dắt nó đi chơi, mang nó đi giặt, nhưng mà ba bảo rằng con có phải bị ngốc hay không?"
"Bà ơi, bà nói với ba đi, nếu không sau này lớn lên con sẽ bỏ nhà đi đó..."
"Bà bảo ba mua gấu trúc về cho con nuôi đi mà"
Sanghyuk nhìn Sanghoon nước mắt nước mũi tèm lem, lại nhìn nụ cười gượng gạo của dì xinh đẹp.
Nó phiền thằng nhóc ồn ào Sanghoon lại thấy không còn ai chú ý đến nó nữa, thế là nó chuồn lẹ vào phòng.
Phòng của Sanghyuk nhỏ, có hai giường, hai tủ, hai bộ bàn ghế y hệt nhau đặt ở hai góc riêng biệt, một nửa cho nó, một nửa cho Sanghoon. Nó đặt kẹo sữa lên bàn em trai, cất cặp vở, lấy bộ lego mà nó đang ráp dở dang ra tiếp tục.
Phòng hơi nóng. Sanghyuk đứng lên ghế mở cánh cửa sổ trước bàn của mình, nó có chút tần ngần nhìn ra vườn cây mà ba nó chăm chút.
Đột nhiên nó nhác thấy bóng của dì xinh đẹp bước ra khỏi nhà nó. Dì đi vào ngôi nhà sát bên cạnh. Một thằng nhóc nhỏ xíu lao ra, bám lên đùi dì, được dì bế bổng lên cao.
"Bé Wangho"
Sanghyuk lẩm bẩm.
Dì và bé trò chuyện gì đó, nó thấy bé chìa ra mười ngón tay chút xíu, cười nắc nẻ, vùi vào bả vai dì. Dì bế Wangho vào trong, thoáng chốc biến mất sau cửa nhà.
Sanghyuk nhảy xuống khỏi ghế, lôi cặp cánh cụt của mình lên bàn. Nó kéo khoá, đổ hết kẹo mà nó tính sẽ cho bạn cùng lớp mầm non ra ngoài.
Bé Wangho thích kẹo lắm!
Nó nhớ lại lời dì.
Vậy nếu nó muốn chơi với Wangho hẳn là phải có kẹo cho bé chứ, dù rằng dĩ nhiên, nó sẽ không cho bé thật nhiều, vì bé mà bị sâu răng thì sẽ đau lắm.
2.
Hôm sau, Sanghyuk và Sanghoon trở về nhà vào buổi chiều sau khi học ở trường mầm non.
Dì xinh đẹp lại tới nhà nó chơi.
Sanghoon chào dì rồi chạy đến ôm chầm lấy bà.
Sanghyuk loay hoay ở cửa, hôm nay nó mang giày mới, miếng dán dính rịn, nó phải bám vào tường dùng lực gỡ ra.
"Bạn là Wangho hả?"
Nó nghe giọng của Sanghoon hớn hở kêu lên.
Sanghoon hoạt bát hơn nó, tính cách hòa đồng vui vẻ, lại thích pha trò, vì vậy nhóc kết thân với bạn bè rất nhanh.
"Sao tóc của Wangho màu nâu thế, bạn là người ngoại quốc hả?"
"Hông, tóc là... mẹ nhuộm cho"
Giọng Wangho nhỏ xíu, nó nhớ dì kể rằng, Wangho nghịch ngợm lại hay mè nheo, nhưng mà lần đầu gặp thì bé lại bẽn lẽn núp sau lưng mẹ.
Sanghoon tò mò sờ vào tóc nó.
"Wangho bao nhiêu tuổi rồi?"
Wangho không trả lời. Sanghyuk thấy bé giơ ba ngón tay nhỏ xíu.
"Ba tuổi? Vậy là bằng tuổi mình. Anh Sanghyuk thì năm tuổi"
Đột nhiên được gọi tên khiến Sanghyuk giật mình. Nó bước chân vào nhà, đi về phía Wangho và dì.
Mắt Wangho tròn, sáng lấp lánh, mũi bé hếch lên, miệng giấu sau bàn tay nắm chặt với mẹ.
"Chào em, Wangho. Anh là Sanghyuk"
Dì cười dịu dàng xoa đầu Wangho, hỏi rằng, anh chào thì bé phải đáp lại làm sao.
"Chào anh, Sanghyuk"
Wangho ngoan hơn Sanghoon nhiều lắm, Sanghyuk nghĩ, bé thẹn thùng ngồi bên cạnh đợi mẹ nói chuyện với bà nó.
Sanghyuk về phòng tắm rửa thay đồ, khi nó trở ra thì Sanghoon đã kéo được bé ra khỏi mẹ, vào phòng nó, ngồi trên sàn nhà chơi rô bốt.
"Wangho thích cái nào?"
"Cái này"
Trong một tủ toàn đồ chơi bắt mắt của hai anh em họ Lee, bé chỉ vào gói kẹo nằm trơ trọi trên bàn.
"Cho mình đi..."
Là cái kẹo hôm qua Sanghyuk cho Sanghoon.
"Wangho lấy đi!"
Sanghoon hào phóng, rồi nhóc lại tập trung biến hình con rô bốt.
Wangho mở gói kẹo, cho vào miệng, hai mắt lại ngóng qua bàn có một nhúm kẹo phía bên kia.
"Mấy cái này cũng cho mình đi!"
Vì được Sanghoon cho một viên kẹo, Wangho nhận định nhóc là bạn tốt, bắt đầu trở nên dạn dĩ hơn.
"Bàn của anh Sanghyuk... a, anh ơi, Wangho xin kẹo của anh kìa"
Đôi mắt mong đợi của Wangho khiến Sanghyuk khó xử.
Rõ ràng Wangho vừa ăn một cái, giờ nó mà cho thêm lỡ bé sâu răng thì làm sao.
Sanghyuk nhớ lời hôm qua dì nói, nó lặp lại.
"Mẹ em không cho anh đưa kẹo cho em, em mà còn đòi..."
Mắt long lanh rạng rỡ của bé đột nhiên nhăn lại rồi rưng rưng. Sanghyuk cảm giác, nó mà nói tiếp về cái mung đỏ Wangho thật sự sẽ khóc lớn mất.
"..."
"Anh cho Wangho một cái, ngày mai Wangho sang nhà, anh lại cho em tiếp"
Wangho ngọ nguậy bàn tay trước mặt nó.
"Năm cái"
Hình như đụng tới kẹo, bé con trở nên lanh lợi hơn, bé mở to mắt nhìn Sanghyuk, thái độ cương quyết, miệng vẫn không quên nhai chẹp chẹp kẹo sữa.
Sanghyuk lắc đầu: "Hai cái"
Wangho thụt lại một ngón tay: "Bốn cái"
"Ba..."
Nó chưa nói xong, bé đã bắt đầu mếu.
"Ba cái, bé không giảm bớt được nữa đâu, ba cái, cho bé ba cái đi"
Wangho hình như đếm số chưa thuần thục cho lắm, Sanghyuk nghĩ.
Nó chạy đến bàn mình, với lên chỗ để kẹo, lựa ra ba cái tròn trịa nhìn có vẻ nhiều nhặn nhất đặt vào tay Wangho. Bé nhìn ba gói kẹo trong tay, mặt mày hớn hở hẳn ra.
"Cảm ơn anh Sanghyuk!"
Hai mắt bé cong tít một đường, khoé môi đắc ý nhếch cao. Ngoan hơn Sanghoon, còn dễ thương hơn Sanghoon nữa, Sanghyuk cười rộ lại với bé.
Rồi đột nhiên, bé xé vỏ cả ba gói kẹo, nhét hết cả vào miệng, hai má ụ lên căng phồng.
"Mung em sẽ đỏ đó!" - Sanghyuk hốt hoảng.
Wangho nghiêng đầu thắc mắc nhìn nó, miệng nhồm nhoàm nhai kẹo, lại liếc về phía sau của mình.
"Mung bé màu đen mà, vì bé mặc quần đen..."
Sanghyuk đưa mắt nhìn bốn vỏ kẹo rơi tá lả trên sàn nhà, và bé con Wangho cực khổ cúi đầu nhặt từng cái một, bé đứng không vững, còn suýt chút nữa chúi đầu té xuống dưới.
Đúng là sau này Sanghyuk nó không được yếu lòng với Wangho nữa, nếu không mung bé thì đỏ, răng bé thì sẽ đen thui luôn mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com