2
LCK mùa xuân bắt đầu, tài nguyên của SKT tốt hơn rất nhiều so với ROX, nhưng điều khiến Han Wangho không thể chịu nổi chính là lịch trình luyện tập khắc nghiệt. Vì là đội tuyển danh tiếng nên khối lượng và áp lực luyện tập đều lớn hơn các đội khác. Ban đầu, em không thể thích nghi, thường xuyên trốn vào một góc để khóc, và chính Lee Sanghyeok là người đã vỗ về em mỗi khi em buồn tủi.
Khi kết thúc luyện tập và trở về ký túc xá thì đã là nửa đêm, các đồng đội khác đã về phòng nghỉ ngơi từ lâu, chỉ còn lại Han Wangho ngồi trên sàn bếp nhưng không bật đèn, tự ôm lấy mình âm thầm rơi nước mắt trong góc tối.
Lee Sanghyeok hơi khát, ra khỏi phòng để lấy nước uống, nhưng lại tình cờ thấy một mái tóc vàng đang run rẩy trong bếp.
"Wangho, là em à?"_ Anh nhẹ nhàng gọi, ngồi xuống ngang tầm mắt với em.
"Sao em chưa ngủ?"
Han Wangho ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Em cảm thấy may mắn vì đèn đang không bật, nếu không thì bộ dạng tệ hại nhất của mình sẽ bị thần tượng nhìn thấy một cách rõ ràng.
"Anh Sanghyeok, luyện tập luôn mệt mỏi như thế này sao?"
Giọng em nghèn nghẹn đặc sệt, không thể giấu được rằng mình đã khóc. Lee Sanghyeok nhanh chóng hiểu được người trước mặt đang như thế nào và lý do vì sao em lại như thế, nhưng anh không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể vụng về vỗ nhẹ vào lưng em.
"Wangho cảm thấy rất khổ sở sao?"
"Chẳng lẽ anh Sanghyeok không cảm thấy như vậy ạ?"
"Anh đã quen rồi, vì chiến thắng nên anh phải trả cái giá rất đắt."_ Anh xoa đầu Han Wangho.
"Anh tin là em cũng có thể làm được."
"Anh Sanghyeok, anh không giống em, anh là thần, còn em chỉ là người bình thường thôi."
Dường như vì khóc nhiều mà ý thức trở nên mơ hồ, Han Wangho không tự chủ nói ra lòng mình.
"Anh Sanghyeok luôn xuất sắc, nên không cần lo lắng bị trách móc, nhưng còn em, dù đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể theo kịp anh Sanghyeok."
Lee Sanghyeok sững sờ, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chọn cách im lặng và nhẹ nhàng ôm lấy em.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Han Wangho mới uất nghẹn vang lên từ trong lòng anh.
"Anh Sanghyeok có ghét em không? Có cảm thấy em không xứng làm người đi rừng của anh không?"
"Sao lại thế được? Wangho là đồng đội của anh mà."
Lee Sanghyeok dùng giọng như dỗ trẻ con để an ủi em nhỏ.
"Anh rất khâm phục em, vừa đi rừng rất giỏi vừa hòa đồng với mọi người, anh rất vui khi được cùng đội với em."
Nói xong, Han Wangho ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lee Sanghyeok, những lời nói của anh trong khoảnh khắc đó như một ánh sáng cứu rỗi, xua tan bóng tối trong lòng em nhỏ vốn đầy tự ti.
Giống như một vị thần, Lee Sanghyeok vô điều kiện bao dung sự không hoàn hảo của Han Wangho, ban cho em sự quan tâm và tin tưởng, ánh sáng từ bi chiếu rọi trong lòng em. Lee Sanghyeok không phải là thần thật sự, nhưng lại là tín ngưỡng mà Han Wangho tôn thờ.
"Anh Sanghyeok, em là fan của anh."
"Anh biết."
"Em đến SKT là để cùng anh giành chức vô địch."
"Chúng ta nhất định sẽ làm được, Wangho à."
Sau đêm đó, tình cảm của hai người tiến triển nhanh hơn cả hai tưởng tượng, sự hòa hợp giữa người đi rừng và đường giữa tăng lên nhanh chóng. Trong suốt mùa giải xuân, họ thường dùng thời gian sau trận đấu để tâm sự, hỗ trợ lẫn nhau trở thành chỗ dựa cho nhau.
Họ đã giành chức vô địch mùa xuân và cũng đoạt được cả chức vô địch MSI. Hai người trong trang phục đội tuyển trắng đen ôm nhau reo hò dưới cơn mưa vàng, nụ cười của tuổi trẻ luôn thuần khiết và tràn đầy sức sống. Họ đã dùng thực lực để đánh bại mọi tin đồn và lời mắng chửi, nâng cao chiếc cúp vô địch.
Nhưng nữ thần may mắn không phải lúc nào cũng mỉm cười với họ ở. Mùa hè là điểm khởi đầu của thất bại, đến giải đấu thế giới họ đã thất bại nhiều lần, cả đội chật vật tiến vào chung kết, cuối cùng để thua trắng 0-3 trước SSG.
Trong trận thứ ba, Han Wangho ngồi trong phòng chờ dự bị. Em đã thua hai trận đầu nên huấn luyện viên quyết định thay Blank vào để xoay chuyển tình thế. Và khi nhà chính của họ bị đối phương phá hủy, em đột nhiên cảm thấy giấc mơ ở SKT của mình hình như kết thúc rồi.
Thông qua màn hình lớn, em nhìn thấy Lee Sanghyeok ngồi trên ghế gục mặt khóc. Đây có lẽ là lần đầu tiên em thấy anh ấy khóc, em rất muốn đi đến ôm lấy anh ấy, như anh ấy đã ôm lấy em khi em gục ngã. Nhưng em không thể, em thậm chí còn không có tư cách để cùng anh ấy đánh trận thứ ba.
Han Wangho chỉ có thể đứng lặng bên cạnh, nhìn Lee Sanghyeok mắt đỏ hoe bước vào phòng chờ để thu dọn đồ đạc. Cả không gian yên tĩnh chết lặng, không ai dám mở miệng ra nói câu gì.
Trên đường về, Han Wangho nghèn nghẹn muốn khóc, nhưng nước mắt treo ở khóe mắt không tài nào rơi xuống. Em biết mình không phải người cảm thấy bất lực nhất, cũng không phải người ở lại đến cuối cùng trên sân. Faker, Bang và Wolf chịu áp lực lớn hơn nhiều, ba người sinh năm 1996 mới là những người được kỳ vọng nhất.
Em bắt đầu hồi tưởng lại cuộc sống một năm qua ở SKT, em nhận ra mình đã đến một môi trường không phù hợp với Peanut. SKT chủ yếu chơi an toàn và ổn định, nhưng Peanut là người đi rừng táo bạo, quá trình trở nên hòa hợp với đội khiến em rất khổ sở. Nhưng mỗi khi em đau khổ, luôn có Lee Sanghyeok bên cạnh che chở, vì thế em chưa từng hối hận khi đến SKT.
Càng lục tìm những ký ức vui vẻ ở SKT, em càng cảm thấy buồn. Vì thế, em cúi đầu nhìn chiếc áo khoác đội tuyển của mình, những ngôi sao thêu trên đó có phần chói mắt, chúng đều là những câu chuyện không liên quan đến em, và chính em cũng không thể để lại dấu ấn của mình trên đó.
Khi trở lại khách sạn, mọi người đều về phòng. Han Wangho nằm trên giường trằn trọc mãi, em phân vân liệu có nên tìm Lee Sanghyeok hay không. Cầm điện thoại mở trang trò chuyện của hai người, cuối cùng em quyết định rời phòng đi gõ cửa phòng anh.
"Anh Sanghyeok, anh có ở đó không?"
Không có tiếng đáp lại, nhưng em không bỏ cuộc và gõ cửa lần nữa. Cuối cùng Lee Sanghyeok cũng mở cửa, nhưng không định cho em vào.
"Wangho, anh xin lỗi."
Lee Sanghyeok cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ áy náy.
"Là anh chưa đủ mạnh, anh không thể dẫn dắt em đến chức vô địch."
Han Wangho vẫn đang suy nghĩ cách an ủi anh, nhưng cánh cửa đã đóng lại trước khi em lên tiếng. Em ngây người nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, cảm giác bất lực trào dâng. Em muốn gõ cửa lần nữa, nhưng nghĩ đến việc đối sẽ phương không mở cửa, em đành thu tay lại và trở về phòng.
Em cảm thấy rất đau lòng, dù cho Lee Sanghyeok có trách móc hay khóc lóc cũng được, ít nhất điều đó thể hiện anh ấy cần em. Nhưng anh lại chọn gánh hết lỗi lầm về mình. Trong mắt Han Wangho, đây là hành động Lee Sanghyeok không đặt niềm tin ở nơi em.
Nước mắt đã dồn nén từ lâu bỗng chốc rơi xuống, em ngồi dựa vào cửa mà khóc, giấc mộng thuở ban đầu khi bước vào eSports lặng lẽ tan vỡ, xuyên vào tâm can bé nhỏ của em.
Em từng nghĩ mình có thể trở thành người đặc biệt của Lee Sanghyeok, nghĩ mình có thể trở thành người đi rừng phù hợp với Faker. Nhưng sự thật là, thần và người thường sẽ không bao giờ có kết quả, em chỉ có thể theo sau Faker và sẽ không bao giờ có được Lee Sanghyeok.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com