Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Anh sẽ quên em chứ?

"Tuyển thủ Peanut, dường như trong 5 năm qua anh đã luyện tập rất nhiều để quay trở lại thi đấu cho SKT có phải hay không?"

Peanut nhìn xuống khán đài, có rất nhiều người khán giả đang ngồi đó cổ vũ cho cậu, thật hạnh phúc biết mấy.

"Đương nhiên rồi, để có thể vào SKT tôi đã phải tập luyện vô cùng gian nan và cũng rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho tôi."

SKT mỉm cười nhìn Peanut ngoài kia, cuối cùng cũng có ngày mà Peanut có thể mỉm cười thật hạnh phúc không một chút đau khổ và vương vấn, quá khứ đã cướp đi của họ quá nhiều và bây giờ đã đến lúc SKT đòi lại hạnh phúc.

"Em ấy nói gì thế, cho dù em ấy không biết chơi LOL cũng có thể vào nhóm được?"

Nghe có vẻ vô lý nhưng sự thật chính là vậy, cho dù Peanut không biết chơi LOL thì cậu cũng sẽ được mời về SKT, chỉ cần ở bên cổ vũ cho họ cũng được, ai biểu Peanut đáng yêu như thế khiến ai cũng yêu quý.

"Bây giờ nghĩ lại thật muốn đánh cho tên mất trí nhớ kia một phen, anh ấy làm sao có thể quên đi Peanut chứ? Nghĩ đến là muốn đánh người mà!"

Huni tức giận thay cho cậu, cũng phải mọi người trong SKT mỗi lúc khi nhớ lại đều tức giận, có lẽ vì sự việc của 5 năm trước đã để lại quá nhiều tiếc nuối. Mặc dù bây giờ đây, cậu và anh lại lần nữa yêu nhau nhưng kí ức về 5 năm trước đều không thể tìm lại.

"Đừng nhắc nữa, tốt nhất là như bây giờ. Còn cái tên tội đồ kia cứ ghi thù rồi một ngày nào đó phục thù sau."

Mọi người mỉm cười nhìn về cậu con trai đang ngồi ngoài kia, họ biết Peanut đã mạnh mẽ như thế nào, trải qua 5 năm kiên cường chống chọi với nỗi cô đơn, đây chính là lúc mọi người sẽ bảo bọc cậu.

✮ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°✩

"Anh không buồn sao?"

Deft đứng phía sau nhìn ánh mắt vui mừng của Smeb nhìn cậu, hóa ra tình yêu có thể đau, cũng có thể xa xôi như thế này.

"Tại sao phải buồn? Vì tình cảm của anh không được đáp lại hay tại vì nhìn Peanut vui vẻ bên Faker?"

"Là vì 5 năm chờ đợi trong vô vọng."

5 năm đúng thật đối với Smeb là vô vọng, chờ đợi một ai đó quay về bên cạnh mình đúng thật là không hề đơn giản, là vì gì mà chờ đợi? Là vì một lời hứa sẽ quay lại, là vì muốn làm tình yêu của mình thật trọn vẹn nhưng khi người đó quay lại mới nhận ra buông tay cũng là một loại hạnh phúc.

"Đừng nói như vậy, anh đang rất vui vẻ, ít nhất là bây giờ."

Deft nhìn Peanut tới gần, nụ cười vui vẻ trên môi luôn làm cậu thật tỏa sáng, thật ghen tị!

"Smeb, hôm nay anh chơi rất tốt."

"Em cũng vậy."

Đây là người Smeb yêu, là người anh chẳng thể nào ngừng nhớ mong, cũng là người mà anh bắt buộc phải chăm sóc thật tốt. Nhiều năm qua bào mòn trong tâm trí anh cũng chỉ có hình bóng người con trai này.

"Peanut mau lại đây."

Cậu quay đầu nhìn thấy anh ở đó với đôi mắt hừng hực lửa nóng, con người tỏa ra sát khí mạnh mẽ, không phải cậu đã làm gì chọc anh tức giận chứ?

"Thôi thế nhé, em phải đi trước."

"Ừ."

Smeb nhìn thấy Faker lôi nhanh cậu đi, cảm thấy lòng nặng nề hơn bao giờ hết. Sau tất cả anh vẫn mong Peanut có thể sống thật hạnh phúc. Thời gian trôi qua thật nhanh, quay đầu lại bây giờ đã không còn là Smeb của ROX hay Peanut của ROX nữa, quãng thời gian tốt đẹp đó bây giờ đó cũng chỉ còn lại trong kí ức.

"Alpaca đi thôi, anh dẫn em đi ăn kem?"

Smeb nhanh chóng nhìn lại cậu, quàng tay qua vai như một người anh em thật thụ.

"Nè! Em không phải Alpaca đâu đấy."

"Ah..ha..ha"

Tiếng cười giòn tan đi, Deft ước gì có thể duy trì tình trạng này mãi, không tiến tới tình yêu cũng được, chỉ mong mình có thể bên Smeb mãi như thế này.

✮ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°✩

Peanut khó khăn đi theo từng bước đi nhanh của anh, dù biết là đang giận nhưng có cần đi nhanh vậy không?

"Ai ya"

Lúc này Faker mới từ từ quay đầu, thấy Peanut đang ngồi bịch xuống đất, sờ lấy đôi chân, có vẻ đau đớn. Cậu nhóc sao đi đứng có thể không cẩn thận như thế?

"Sao lại hậu đậu như thế? Đi cũng có thể ngã."

Peanut rươm rướm nước mắt nhìn anh, chẳng phải tại anh hết sao? Người gì mà có thể đi nhanh như vậy làm cậu không thể bước theo kịp. Faker mềm lòng khi nhìn thấy đôi mắt kia, Peanut luôn biết nước mắt của cậu chính là thứ vũ khí có thể tiêu diệt trong phút chốc.

"Đừng như vậy, anh biết mình sai rồi được chưa?"

"Vậy phải chuộc lỗi như thế nào?"

Cậu rất biết cách làm Faker nhận lỗi, có ai mà ngờ có ngày "Quỷ vương" có thể bị khuất phục trước mấy giọt nước mắt cỏn con của Peanut chứ, nhưng có lẽ khi yêu mọi thứ sẽ thay đổi vì vậy mà mỗi lần anh xin lỗi là cậu sẽ được chuộc lỗi.

"Hôm nay dẫn em đi xem hoa đào nở nhé."

"Và mua đồ ăn nữa."

"Được mua thêm đồ ăn nữa."

Faker đành mỉm cười với cậu, anh nghĩ bây giờ Peanut như nắm hết mọi thứ trong cuộc sống của anh vậy, cậu bảo cái gì cũng nghe theo, nuông chiều cậu mọi thứ cho dù có vô lý đến đâu nhưng anh cũng không phiền đâu chỉ cần cậu luôn nở nụ cười là được.

Mùa xuân, hoa đào nở rực cả một bầu trời Seoul một mảng hồng rực rỡ, bây giờ mà đi ngắm hoa với người mình yêu thì còn gì hạnh phúc hơn, và đương nhiên Peanut đang là người hạnh phúc nhất rồi còn gì.

Trên tay cầm cây kem không ngừng ăn, đầu dựa vào vai anh nhìn về phía những cánh hoa đang rơi lơ lửng trên không, trong lòng không ngừng biểu thị sự vui vẻ.

"Sang Hyeok, sau này anh sẽ không quên em có phải không?"

Faker không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy, nó giống như một câu từ biệt rất mơ hồ.

"Sau này anh sẽ mãi mãi không quên em."

"Em không tin đâu."

Trên môi vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng cậu đang dâng lên một cảm giác nào đó khó nói, cậu sẽ không tin vào lời nói của anh, bây giờ chẳng phải anh vẫn đang quên cậu đó thôi, quên mất thời điểm ban đầu hai người đã phải cố gắng như thế nào để có được tình yêu đó, quên giữa hai người đã đánh quên những gì, chỉ để lại một dấu chấm hỏi mơ hồ trong chuyện tình dang dở đó.

"Sang Hyeok, em đã từng rất sợ sẽ mãi chẳng tìm thấy anh..."

Sợ mất anh, cậu lục tìm anh trong những năm tháng cũ mơ hồ, trong những kí ức chỉ mình Peanut nhớ đến, trong từng giấc mơ mộng mị nhiều nước mắt, cậu lục tìm trong từng lỗ hổng trong mùa yêu cũ. Đôi khi chỉ mong có thể nhìn thấy anh, ôm anh vào lòng để tin rằng anh chưa hề tan biến trong hiện thực.

"Wang Ho, hứa với anh sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa thì em cũng không được bỏ đi."

Peanut cũng chỉ mong có vậy, tương lai ước sao đừng nghiệt ngã để anh và cậu có thể như bây giờ, bình yên và hạnh phúc.

"Em biết rồi."

Faker mỉm cười, ôm cậu thật chặt, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi Peanut, tận hưởng giây phút yên bình bên người anh yêu. Vào lúc này đây, mong sao thời gian đừng làm phiền, tương lai như thế nào xin đừng gõ cửa để tình yêu của hai ta có thể trọn vẹn như ngày đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com