Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Cái đó đâu phải là thân mật, cái đó gọi là văn hóa chào hỏi




Trời chiều khô khóc giữa lòng thành phố Sydney xa xôi, Peanut ngồi trong phòng tập nhìn màn hình đang ở giữa trận cảm thấy trong người đang nóng lên từng đợt. Ở thành phố lớn nhất của nước Úc này, cái gì cậu cũng thích cho dù là cảnh đẹp, đồ ăn hay nơi ở, tất cả đều hoàn hảo. Chỉ có điều tại sao thời tiết lại giống như một cái lò vi sóng như vậy chứ.

- Này, hết đồ ăn rồi. Ai đó đi mua đi?

Lời phàn nàn của Huni cũng không khiến ai mất tập trung về trận đấu của mình, chỉ có Peanut chơi xong trận đang ngồi nhìn anh chơi kế bên.

- Jun Sik, anh đi mua đi.

- Tại sao lại là anh, em không thấy Wang Ho đang rảnh rang sao?

Vừa nhắc đến tên Peanut liền nhanh chóng phản xạ, nghĩ sao mà bắt cậu giữa cái thời tiết này mà bước ra khỏi phòng, chắc chắn ánh nắng mặt trời sẽ thiêu đốt cậu cho coi. Bây giờ cậu chưa muốn trở thành món nướng.

- Em đâu có ngồi không đâu,  Anh không thấy em đang đợi trận hay sao?

- Thôi đi ông tướng, em nhìn lên màn hình xem, nảy giờ đã quá 15 phút rồi mà em vẫn chưa có trận nào. Bây giờ mà em đi mua đồ ăn chưa chắc khi quay về đã có trận, vì vậy em là người thích hợp nhất.

Peanut bị nói trúng tim đen, mặt phụng phịu nhìn Bang đang chăm chú vào game. Tại sao lúc nào cậu cũng là đứa sai vặt của nhóm vậy, ở Hàn thì không nói nhưng ngay cả ở thành phố xa xôi như Sydney thì thật là số khổ đi.

- Em không đi đâu? Dù sao em cũng mù đường như thế, nếu lỡ lạc đường thì sao?

Thật ra mù đường đã là chuyện quá khứ từ lâu rồi, qua Mỹ sinh sống hơn 5 năm cậu cũng đã học được cách nhớ đường rồi, cho dù có lạc xuống địa ngục thì cậu vẫn có thể quay lại trần gian được.

- Em làm sao mà lạc được? bên cạnh em còn có cái bản đồ di động mà, yên tâm đi dù em có đi lên sao hỏa thì cái bản đồ này cũng có thể dùng phi thuyền lên đón em mà.

Peanut mặt nóng ran quay đầu nhìn anh bên cạnh đang tập trung vào trận đấu một cách nghiêm túc. Tên sâu lười chết tiệt ! Tại anh mà lúc nào cậu bị trêu như vậy.

- Nhưng bên ngoài nóng như vậy em không muốn đi ra ngoài. Anh thử đưa chân xuống đường mà xem, thế nào cũng bị thiêu thành tro mà xem

Lời nói đáng yêu của cậu khiến anh nở nụ cười nhẹ trên môi, người anh yêu không phải rất đáng yêu sao? Làm ngay cả anh vốn chẳng mẫn cảm gì với sự đáng yêu cũng phải nuông chiều một cách không có kháng cự.

- Chẳng phải buổi tối em là người ăn nhiều nhất sao? Vì vậy em phải trách nhiệm đi mua đồ ăn cho cả nhóm chứ.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị nữa, em mau đi mua đi

Cậu không phục đứng dậy khỏi ghế, tắt đi máy tính Peanut lấy đại một cái áo khoác mặc vào.

- Anh đi với em.

Mọi người không bất ngờ lắm, dù sao họ vốn đã chai lì những cảnh thân mật này từ lâu rồi, cho dù là trời nắng hay trời mưa vốn những cảnh vẫn sẽ xảy ra như một điều hiển nhiên, cũng đâu trách anh và cậu được dù sao anh và cậu cũng đã là cặp đôi lâu năm của SKT rồi. Vì vậy Huni mới nói rằng nếu muốn sống sót ở SKT thì bạn phải có một con tim thép cùng một cái đầu lạnh. Chống chọi với những cú thính của Peanut cũng là rèn luyện bản thân, mặc dù độ nguy hiểm của nó là vô cùng cao.

- Nhưng ngoài trời nóng lắm, anh cứ đây đi không cần lo cho em.

- Anh nói là anh lo cho em sao? Chỉ là cảm thấy sự mù đường của anh và em vừa bằng nhau nên cùng đi tập luyện thôi.

-...

Lo lắng thì cứ nói đại đi, còn ra vẻ ngầu làm gì dù sao ai mà không biết Faker nuông chiều cậu như thế nào, cái gì cũng có thể cho cậu chỉ sợ Peanut không cần, nâng cậu như nâng trứng, hứng cậu như hứng hoa.

✮ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°✩

- Anh uống nước cam hay chanh?

- Em uống gì anh uống nấy.

- Anh hamburger hay gà?

- Em ăn gì anh ăn nấy.

-...-

Cậu nhìn người bán hàng đang cười thầm, cậu thật sự hết thuốc chữa với anh rồi. Cậu hờn giọng quở trách, anh có thể nói một câu không cần lộ liễu như thế được không? Ngay cả người ngoại quốc cũng thấy ngại nữa là

- Sao anh chẳng có chính kiến gì thế?

- Từ ngày có em thì em đã là chính kiến của anh rồi.

-...-

Từ bây giờ cậu quyết định rồi sẽ không bao giờ hỏi anh vấn đề gì nữa cứ thế mà tự quyết định thôi. Cuối cùng sau vài phút chọn Peanut cũng cầm được hai bịch đồ ăn ra khỏi cửa hàng, nhiêu đây chắc là đủ để cho cả nhóm ăn rồi.

- Wang Ho.

Peanut quay đầu nhìn chàng trai Mỹ đang đứng cách cậu không xa, anh ta đang đi lại gần cậu, là người bạn cũ Henry ở Mỹ.

- Henry sao?

- Đúng là cậu rồi, mấy đó mà đã mấy năm không gặp rồi, cậu đã cao như thế này rồi sao? Wow bây giờ cậu đã trở thành người đi rừng của SKT rồi, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu nha.

Do sự phóng khoáng của người Tây mà anh ta không ngần ôm lấy cậu, mà Peanut sống ở Mỹ cũng không cảm thấy ngại ngùng lắm mà còn vô tình đắp lại cái ôm của người bạn Mỹ này.

- Henry cậu đến Sydney làm gì thế?

- Đương nhiên là hoàn thành ước mơ du lịch của mình .

Thật sự mà nói vào những năm tháng đầu ở Mỹ người mà Peanut biết ơn nhất là Henry chính anh là người giúp đỡ cậu khi cậu gặp vấn đề về ngôn ngữ, mặc dù sau này cậu không còn gặp Henry nữa nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ ràng những hành động giúp đỡ của Henry.

- Wang Ho càng ngày càng dễ thương, nhất là đôi má này nha.

Henry vừa nói vừa đưa hai tay nhéo đôi má vốn đã ửng hồng vì trời nắng của cậu, Faker đương nhiên biết mình đã trở thành không khí nên không nói nhưng trên mặt vẫn in hai chữ tức giận.

- Bây giờ tớ không thể nói chuyện với cậu được hay là cậu cho tớ số điện thoại nhé

- Được.

Peanut không thể từ chối được, đó vốn là điều có thể vì Henry vốn là bạn của cậu mà.

- Vậy nhé ! tớ đi đây

Peanut nhìn Henry chạy đi xa trong lòng vui vẻ không ngần chẳng để ý gì đến cảm giác của Faker đứng kế bên.

- Wang Ho sao em có thể thân mật với người khác trước mặt anh chứ?

Peanut tặc lưỡi nhìn khuôn mặt nổi giận của anh, cậu quên mất anh rồi.

- Cái đó đâu phải là thân mật, cái đó gọi là văn hóa chào hỏi.

Ở phương Tây đương nhiên suy nghĩ sẽ thoáng hơn ở phương Đông, những hành động ôm hôn cũng trở nên bình thường khi gặp mặt. Lúc mới đầu cậu cũng chẳng quen lắm nhưng từ từ cũng tập làm quen với những cái ôm như thế.

- Văn hóa chào hỏi cái gì chứ, làm gì có ai mà vừa gặp mà đã ôm nhau thắm thiết như thế chứ. Em không thấy điều đó rất phi lý sao?

Cái gì mà văn hóa chào hỏi? cái đó rõ ràng là một hành động vượt quá hành động cho phép làm gì có chuyện vừa gặp đã ôm chứ.

- Có gì đâu mà phi lí? Ở nước ngoài những cái ôm thể hiện tình cảm thân thiết mà, anh thật cổ hủ mà !

Faker cũng câm nín, anh không thể phản bác được nhất là với những lời nói của cậu, đặc biệt là Peanut anh càng không thể. Peanut nhìn khuôn mặt anh đang tức giận liền hạ giọng xuống, cậu giang hai tay cầm hai bịch đồ ăn luồng qua eo Faker áp mặt khuôn ngực rộng của anh.

- Sang Hyeok, anh biết là em yêu anh mà.

Một câu nói như thế như hàng ngàn viên đá đè xuống tim anh, làm con người anh mềm nhũn. Đậu nhỏ rất biết cách làm anh hết giận. Faker nhanh chóng đáp lại cái ôm của cậu, nói vào tai cậu

- Đồ ngốc, em thật biết cách mua chuộc anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com