4. Những Vết Cắt Không Khép Lại
Căn nhà cũ nằm sâu trong con hẻm ở quận Mapo, bị bỏ hoang từ hơn năm năm trước. Đó từng là nơi cư trú tạm thời của Song Kyung-ho, trước khi hắn được tuyên bố đã chết - một cái chết đến giờ vẫn không ai xác nhận tận mắt.
Kim Geon-woo đứng trước cánh cửa gỗ mục, ánh đèn pin quét một vòng, chỉ thấy mạng nhện, vết sơn tróc và bụi đất lẫn lộn với mùi ẩm mốc.
"Tầng hầm ở đâu?" anh hỏi người dân báo tin.
"Sau bếp. Có cửa sập. Nhưng mà... bọn tôi không ai dám xuống. Tối qua có tiếng động lạ, như tiếng kim loại kéo lê dưới đất."
"Lúc tôi gọi cảnh sát thì cửa tự động khoá lại. Đến sáng mới mở ra."
Geon-woo gật đầu, ra hiệu cho tổ kỹ thuật theo sau. Họ mở cửa bếp, dọn sạch đống gạch đá đổ nát, và phát hiện một cửa sập nhỏ nằm dưới tấm thảm cũ. Khóa đã gỉ sét, nhưng dấu vết cho thấy có người mới cạy mở gần đây.
"Có ai biết ngôi nhà này liên quan tới vụ của Kyung-ho không?" Geon-woo hỏi.
Một cảnh sát trẻ đáp khẽ: "Không ai ghi nhận. Nhưng từ hôm qua, có người để lại một xấp hồ sơ photo cũ trước cổng nhà đội trưởng Han. Trong đó có tấm ảnh chụp Kyung-ho ở trước chính ngôi nhà này... cùng ai đó đã bị che mặt."
Geon-woo cau mày. "Mang hết hồ sơ về phòng phân tích. Tôi sẽ xuống trước."
*
Tầng hầm mờ tối, mùi gỗ ẩm trộn lẫn mùi clo và máu cũ. Ánh đèn pin quét qua những bức tường được vẽ nguệch ngoạc bằng mực đỏ, trông như ký hiệu mật mã hoặc thứ gì đó được lặp lại ám ảnh:
> "Tôi đã thấy. Tôi đã biết. Nhưng tôi sẽ không nói."
Một căn phòng nhỏ hiện ra phía cuối hành lang tầng hầm. Cửa không khoá. Trong phòng chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế và... một tấm ảnh.
Tấm ảnh trắng đen, chụp từ phía sau:
Một người đàn ông mặc sơ mi sẫm màu.
Bên cạnh hắn là Song Kyung-ho, gầy gò và mệt mỏi.
Dưới góc ảnh là ngày tháng: 03:17 AM, 4/11 - ngày Kyung-ho mất tích.
Kim Geon-woo nắm chặt tấm ảnh. Anh biết bóng lưng kia là ai.
Lee Sang-hyeok.
*
Kết thúc điều tra hiện trường.
Kim Geon-woo rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn chằm chằm vào gương nhà vệ sinh tầng ba. Mắt anh đỏ ngầu, không vì thiếu ngủ, mà vì quá khứ đang quay lại cắn xé.
"Đội trưởng Kim," một giọng nói vang lên sau cánh cửa. "Đội trưởng Han đang chờ."
"Ừ, tôi xuống ngay."
*
Phòng họp yên ắng khi anh bước vào. Wangho đứng đó, hai tay đút túi quần, ánh mắt như lưỡi dao lạnh lùng quét qua từng người trong phòng. Dáng vẻ của người từng bước ra khỏi các vụ án rối ren, từng đối đầu với tội phạm và cả chính quyền, vẫn nguyên vẹn như trước.
"Chúng ta sẽ mở lại toàn bộ vụ Song Kyung-ho," Wangho lên tiếng. "Với tư cách một vụ án giết người chưa được giải quyết."
Không ai nói gì.
"Tôi đã xin lệnh khám xét lại kho vật chứng cũ." Cậu nhìn Geon-woo một thoáng. "Và ai từng có mặt ở hiện trường bốn năm trước... cần báo cáo chi tiết những gì đã thấy. Từng centimet."
Ánh mắt họ chạm nhau.
"Anh còn nhớ rõ hôm đó chứ, Kim Geon-woo?"
"Rõ," anh đáp, giọng khàn đi. "Tôi là người trực ca cuối. Tôi cũng là người đầu tiên tới hiện trường sau khi nhận được tin báo."
"Anh thấy gì?"
"Cửa tầng hầm bị khóa ngoài. Bụi bám đầy. Không có dấu hiệu xô xát. Nhưng có vết bẩn loang dưới nền." Anh dừng lại, rồi tiếp. "Tôi cho rằng là rỉ nước từ ống cũ."
"Và anh không thấy vật gì khả nghi?"
Một cái lắc đầu.
Trong đầu anh, chiếc nhẫn bạc nằm trong túi như thiêu đốt. Anh không thể thở nổi.
*
Sau cuộc họp, Wangho không rời khỏi văn phòng. Cậu đứng một mình, ngón tay lần theo tấm ảnh cũ trong hồ sơ: Song Kyung-ho và Han Wangho - chụp lúc cả hai còn là điều tra viên tập sự.
Ảnh chụp thân mật. Rất thân.
> Tôi đã điều tra anh ta. Nhưng tôi không muốn người khác biết vì sao.
Tiếng bước chân từ hành lang vọng vào, rồi dừng lại. Kim Geon-woo đứng ở cửa, im lặng. Wangho không ngẩng lên.
"Anh còn giữ thứ gì của Kyung-ho không?" Wangho hỏi, giọng nhẹ như gió.
Geon-woo siết tay. "Không."
"Không à?"
Wangho ngẩng lên. Nụ cười của cậu mỏng và nguy hiểm.
"Tôi cũng nói dối như vậy suốt ba năm đầu sau khi cậu ấy 'biến mất'. Nhưng rồi tôi tự hỏi... tại sao mình phải giữ bí mật, khi chẳng còn ai để bảo vệ?"
Geon-woo không đáp. Mồ hôi rịn trên thái dương anh.
Wangho khẽ quay đi, nhưng giọng vẫn vang lên, không chút cảm xúc:
> "Người chết không nói dối. Nhưng người sống thì luôn có lý do để làm vậy."
Kim Geon-woo siết chặt tay đầu nghĩ về chiếc nhẫn bạc đã anh giữ bấy lâu - không nằm trong bất kỳ biên bản nào, không thuộc về nạn nhân, cũng không khớp với bất kỳ hồ sơ tài sản cá nhân nào. Nhưng trên vòng tròn mặt trong, khắc một cái tên quen thuộc:
> L.S.H
Geon-woo chưa bao giờ dám xác nhận. Nhưng anh biết, chỉ có một người phù hợp: Lee Sang-hyeok.
*
Anh rời khỏi đồn cảnh sát đến hầm đỗ xe. Ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào thứ vừa được gửi đến điện thoại.
Nó là một chuỗi ảnh chụp lại từ camera cũ, ngày 21 tháng 7, bốn năm trước.
Ảnh 1: Han Wangho đứng trước tầng hầm.
Ảnh 2: Lee Sang-hyeok bước ra từ hành lang tối, lúc 3 giờ sáng.
Ảnh 3: Một bóng lưng - rất giống chính anh.
Geon-woo ngồi ngã người ra ghế.
Không ai vô tội. Nhưng cũng không ai có đủ bằng chứng để kết tội.
*****
Bốn năm trước_hai tháng trước khi Song Kyung-ho bị giết.
Trong bóng tối lặng thinh của văn phòng đã tắt đèn, tiếng bật lửa vang lên khẽ khàng. Song Kyung-ho tựa người vào khung cửa sổ, khói thuốc lững lờ len qua làn sáng yếu ớt hắt từ hành lang.
Wangho không bật đèn. Cậu đứng sau lưng Kyung-ho, không tiến vào, không lên tiếng. Gió đêm lạnh lẽo lùa vào cổ áo anh, nhưng lòng còn lạnh hơn.
> "Cậu đến để hỏi gì đây?" - Kyung-ho lên tiếng trước, giọng đều đều, không quay đầu.
> "Tôi cần xác nhận lại thời gian anh trực hôm xảy ra vụ mất tích tháng 2." - Wangho đáp, cố giữ giọng bình thản.
> "Lại là vụ đó. Tôi tưởng người ta đã khép hồ sơ rồi?" - Kyung-ho cười nhạt, dập điếu thuốc, quay lại. Đôi mắt dưới kính phản chiếu bóng hình Wangho, sâu không thấy đáy.
Wangho không nói gì, chỉ nhìn. Một cái nhìn mà Kyung-ho đọc được nhiều hơn lời nói.
> "Cậu nghi tôi?" - anh ta hỏi thẳng, giọng trầm xuống.
Wangho không phủ nhận.
> "Có dấu vết bị can thiệp trong hồ sơ. Vết cắt trên nạn nhân sạch sẽ, một nhát chí mạng. Không phải tay của nghiệp dư."
Kyung-ho nhìn cậu rất lâu, sau đó gật đầu, chậm rãi bước về phía bàn.
> "Vậy thì sao cậu vẫn còn đứng đây? Sao không báo cấp trên? Lục soát nhà tôi?"
Wangho khẽ đáp:
> "Tôi muốn biết tại sao."
Bầu không khí nén lại. Im lặng đến nghẹt thở.
Cuối cùng, Kyung-ho ngồi xuống mép bàn, chắp tay, nói chậm rãi:
> "Tôi từng làm ở đơn vị xử lý hiện trường đặc biệt, lúc cậu còn chưa ra trường. Nhiều vụ quá. Có lúc tôi nghĩ: giết một người... đơn giản lắm."
> "Nhưng tôi chưa từng muốn giết ai. Cho đến khi... tôi biết mình chỉ là một quân cờ."
> "Một ngày nào đó, Wangho, cậu cũng sẽ bị đẩy vào lựa chọn ấy. Giết hoặc bị giết. Lúc đó, hãy nhớ: ai là người đã im lặng đứng nhìn cậu bị chôn sống."
Anh ta dừng lại. Gương mặt tối đi, như chìm sâu vào ký ức nào đó không ai chạm tới được.
> "Nếu tôi chết, đừng tin bất kỳ lời khai nào. Và đừng tin cả người đang ngủ bên cạnh cậu mỗi đêm."
Wangho sững người.
> "Ý anh là ai?"
Nhưng Kyung-ho không đáp. Anh ta chỉ cười - một nụ cười đầy ẩn ý, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Đó là lần cuối cùng Wangho thấy Kyung-ho còn sống.
****
Vẫn là bốn năm trước_ Sau khi Song Kyung-ho được phát hiện chết trong tầng hầm.
Han Wangho khi đó mới bước chân vào Tổ Điều tra số 5. Anh vẫn chưa quen môi trường mới, nhưng với kinh nghiệm từ Phòng phân tích, cậu nhanh chóng phát hiện những điểm bất thường trong các báo cáo của Kyung-ho - người được xem là "đồng nghiệp dẫn dắt" cậu thời điểm đó.
> "Lúc đó tôi không muốn tin. Người đầu tiên đưa tôi cà phê mỗi sáng, cũng là người có chữ ký trong hồ sơ xử lý tang chứng chết..."
Một lọ thuốc gây tê hiếm, được rút từ kho bằng mã truy cập của Kyung-ho. Một bộ hồ sơ điều tra bị chỉnh sửa - xóa sạch lời khai một nhân chứng. Một lần xử lý tang vật không có bản ghi camera.
Và sau đó là sự mất tích đột ngột của Kyung-ho trước khi chết.
Cảnh sát cho rằng Kyung-ho trốn đi. Chỉ có Wangho, người âm thầm quay lại tầng hầm cũ - nơi trước đây Kyung-ho hay ở lại một mình sau giờ làm - nhận ra: trong đó có mùi hóa chất tẩy rửa cực mạnh, và một vết máu loang dính sát chân tường.
Wangho đã báo cáo nhưng vụ án rơi vào bế tắc. Không có hung khí. Không có động cơ.
Sau đó, Lee Sang-hyeok người yêu của Wangho, lúc đó là chuyên viên phân tích tâm lý cấp cao (hơn Wangho khoảng 4 tuổi), được điều tới hỗ trợ đội tạm thời.
> "Anh nghĩ hắn bị giết?"
Wangho hỏi khi cả hai đang đọc hồ sơ tại phòng nghỉ.
Lee Sang-hyeok không trả lời.
"Hay anh nghĩ mình giết hắn mà không nhớ ra?" Wangho lạnh nhạt hỏi không phải vì không tin anh mà là vì câu nói cuối cùng của Song Kyung-ho
Câu nói ấy không phải đùa. Là một người kĩ lưỡng, Wangho luôn soi vào phần tối nhất trong suy nghĩ người khác - kể cả khi người đó là...anh.
Sau vụ đó, hai người vẫn tiếp tục mối quan hệ yêu đương- đồng nghiệp- công sở. Nhưng khi vụ án moi tim đầu tiên sảy ra- đúng một tuần sau khi Wangho từ chức rời đội điều tra, cả hai đã không còn liên lạc nữa.
*****
Hiện tại.
Trong căn phòng hồ sơ tầng ba của Cục điều tra Quốc gia cũ kỹ, mùi giấy ẩm và hồ sơ cũ xen lẫn khói thuốc lá trong trí nhớ. Han Wangho ngồi trước đống tài liệu phủ bụi, ánh đèn vàng chiếu lên vết bút đỏ cậu mới gạch qua một cái tên:
Nạn nhân số 1: Lee Ji-eun - 27 tuổi - mất tích tháng 5, phát hiện thi thể sau 11 ngày, tim bị khoét.
Ngay bên dưới, từng dòng chữ run rẩy nguệch ngoạc ghi lại nhận xét của tổ điều tra ban đầu:
> "Không có dấu hiệu cưỡng bức. Không có ADN lạ. Không có manh mối. Tim bị lấy ra bằng dao sắc - kỹ thuật rất cao."
Wangho lật thêm một tệp khác.
Nạn nhân số 2: Han Yuri - 25 tuổi - tìm thấy trong công viên bỏ hoang, tim bị khoét. Vẫn không có dấu vết xô xát.
Cậu lướt qua từng hồ sơ. Sáu nạn nhân. Tất cả đều là phụ nữ trong độ tuổi 24-30, không mối quan hệ rõ ràng với nhau. Nhưng... có một điểm chung rất lạ:
Tất cả đều từng có người thân làm trong ngành y - pháp y - hoặc hình sự.
Wangho dừng lại. Tay cậu siết lại trên giấy.
> "Giống như... ai đó đang nhắm vào những người có liên quan đến hệ thống điều tra?" - cậu thì thầm.
Cậu quay lại với hồ sơ Song Kyung-ho, vụ án bị đóng lại bốn năm trước vì thiếu bằng chứng. Nhưng giờ nhìn lại - Song Kyung-ho từng có em gái, tên Song Mi-soo - pháp y - mất tích bí ẩn trước khi anh ta chết một năm. Vụ mất tích đó... không bao giờ được báo cáo công khai.
Wangho lục tung ngăn hồ sơ đặc biệt, tìm được bản sao biên bản nội bộ:
> "Vụ mất tích của Song Mi-soo - không rõ nguyên nhân. Không tìm thấy thi thể. Đóng hồ sơ theo yêu cầu nội bộ."
Cậu ngả người ra ghế, thở dài.
> "Tức là... vụ đầu tiên không phải Lee Ji-eun. Mà là Song Mi-soo."
Và nếu tính cả cô ta, đây không phải chuỗi 6 vụ, mà đã là 7 vụ.
Tiếng cửa mở khẽ. Kim Geon-woo bước vào, tay cầm cốc cà phê, nhìn chằm chằm vào đống hồ sơ trải trên bàn.
> "Cậu đang làm gì một mình ở đây?"
Wangho ngẩng lên, khẽ cười:
> "Lật lại lịch sử ma quái."
Geon-woo tiến lại gần, lướt mắt qua tên các nạn nhân.
> "Chẳng lẽ cậu nghĩ... đây là cùng một hung thủ?"
Wangho gật đầu.
> "Và bắt đầu từ trước cả khi Song Kyung-ho chết. Có thể... anh ta không phải kẻ giết người. Mà là người biết được điều gì đó."
Cả hai chìm vào im lặng. Một chuỗi sát nhân kéo dài, xuyên suốt nhiều năm, không hề để lại dấu vết rõ ràng. Người ta tưởng mỗi vụ là đơn lẻ. Nhưng giờ, có vẻ tất cả đang xoáy về cùng một trung tâm - ai đó liên quan đến hệ thống điều tra, và rất giỏi giấu tay.
Wangho nhìn Geon-woo một lúc lâu.
> "Anh từng tham gia tổ điều tra ban đầu vụ Song Kyung-ho, đúng không?"
Geon-woo nhếch môi.
> "Ừ, sao?"
> "Có gì lúc đó anh không nói ra?"
Wangho nói tiếp:
> " Anh cũng là người thu dọn hiện trường đầu tiên"
Kim Geon-woo không trả lời
Một đoạn ký ức nhỏ vụt qua trong đầu wangho:
Geon-woo lúc ấy đã lén nhét thứ gì đó vào túi áo khoác, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn khi bắt gặp ánh nhìn của Wangho.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com