7. Dưới Ánh Đèn Vàng, Lòng Người Chẳng Rõ Ràng Như Tưởng
Buổi chiều, trời xám như phủ một lớp bụi chì. Xe đội điều tra dừng lại trước căn nhà hai tầng nằm sâu trong con hẻm nhỏ phía Nam thành phố. Mái ngói cũ kỹ, cửa gỗ sơn nâu có vết tróc. Mọi thứ đều im lìm bất thường, tựa như chính ngôi nhà đang nín thở chờ người đến khui ra bí mật được chôn giấu bao năm.
Wangho đứng bên bậc tam cấp, mặc blouse trắng, tay cầm va li pháp y. Bên cạnh anh là Choi Woo-je - người trầm tĩnh, đã quen với việc lục tung những tầng sâu nhất của dữ liệu hoá học và sinh học. Kim Geon-woo dẫn đầu đội điều tra, trong tay là bản sao lệnh khám xét do Viện Kiểm sát vừa ký lúc 4 giờ chiều.
> "Thực hiện theo đúng quy trình. Bắt đầu từ phòng ngủ," Kim nói, mắt không rời cửa chính khi nhân viên pháp chứng phá ổ khoá theo lệnh tòa.
Cánh cửa bật mở, mùi ẩm mốc và thuốc tẩy tràn ra, lấn át cả mùi mưa ngoài hiên. Wangho bước vào đầu tiên, ánh mắt quét nhanh khắp phòng khách: gọn gàng đến mức vô cảm. Bức tranh trên tường, chén bát xếp thẳng tắp, thảm không có dấu chân mới. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài.
> "Phòng ngủ," anh nhắc lại, rồi cùng Choi Woo-je lên tầng hai.
Căn phòng nhỏ, tường xám, một giường đơn đặt sát cửa sổ. Laptop trên bàn vẫn sáng đèn chế độ ngủ. Tủ sách, một vali khoá kéo, ngăn kéo bàn làm việc - từng thứ một bị mở ra. Đến chiếc áo khoác dắt trên giá Kim Geon-woo tìm thấy 1 sợi tóc dài.
Trong ngăn kéo bàn, Wangho dừng lại. Một hộp nhựa nhỏ, bên trong là sợi tóc cuộn tròn trong túi nylon, được đánh dấu ngày tháng - ngày mất tích của Song Mi-Soo.
> "Woo-je."
Choi Woo-je lập tức lấy kẹp và túi đựng mẫu vật. Anh cẩn trọng đóng gói, rồi đưa mắt cho Wangho - họ đã tìm thấy thứ mình cần. Nhưng vẫn chưa phải tất cả.
Dưới gầm giường, Kim Geon-woo cúi người kiểm tra và kéo ra một hộp thiếc cũ. Bên trong là một quyển sổ tay - nét chữ xiêu vẹo, như được viết trong hoảng loạn hoặc đau đớn. Có những đoạn mô tả việc theo dõi, ghi chép thời gian di chuyển của nạn nhân. Cuối cùng là hai chữ: "Tôi không thể dừng lại."
> "Chứng cứ nhật ký tâm lý." Kim nói nhỏ, gấp sổ lại, bàn tay siết chặt.
Wangho không lên tiếng. Trong ánh mắt cậu, mọi cảm xúc đang dồn lại - thứ lờ mờ dần thành hình. Park Do-hyeon, người thực tập sinh ít nói, từng là cậu bé được cứu khỏi chết đuối bởi một cô gái tên Mi Soo. Và giờ, hắn đang giấu trong nhà mình dấu vết của cô - tóc, nhật ký, máu trên hiện trường.
Choi Woo-je thấp giọng:
> "Không còn là nghi ngờ nữa."
Wangho gật nhẹ. Mọi thứ đang dần xâu chuỗi. Nhưng còn quá nhiều điều chưa có lời giải. Nếu Park Do-hyeon là hung thủ, tại sao dấu vết lại mâu thuẫn với các vụ trước? Nếu hắn chỉ liên quan gián tiếp, thì ai là kẻ đứng sau thực sự?
*****
[Cảnh sát quận trung tâm - 21:15 PM]
Trong phòng thẩm vấn ánh sáng mờ, Park Do-hyeon ngồi im lặng, hai tay đặt trên đùi, cổ tay còn in hằn vết đỏ do còng số 8 vừa tháo ra. Không khí trong phòng như đông cứng lại bởi ánh mắt căng thẳng của những người có mặt - Kim Geon-woo đứng khoanh tay, mắt không rời khỏi gương mặt bình tĩnh đến bất thường của cậu thực tập sinh.
"Chúng tôi phát hiện một sợi tóc của nạn nhân vụ án thứ 8 trên áo khoác trong phòng ngủ của cậu." Geon-woo lên tiếng, giọng trầm đều, không mang chút cảm xúc. "Cậu có gì muốn giải thích không?"
Park Do-hyeon hoảng hốt
"...Em không giết cô ấy," Do-hyeon thì thào. "Em cũng không biết chuyện gì xảy ra..."
Ánh mắt Kim Geon-woo sắc lạnh: "Cậu có mặt ở hiện trường, trên móng tay cô ấy có máu và da của cậu. Cậu tính giải thích sao?"
Do-hyeon hít một hơi sâu, giọng bắt đầu run:
"Đêm hôm đó..." Giọng Do-hyeon run rẩy, "...Em có ra khỏi ký túc xá. Em đi tìm ai đó... em nghĩ mình đã nhìn thấy Mi-soo."
Cả phòng im lặng.
"Cô ấy đi ngang qua ngõ hẻm phía sau tòa nhà. Em chạy theo... nhưng bị ai đó đánh vào sau gáy. Khi tỉnh dậy... em đã nằm trong một căn phòng xa lạ... rồi phát hiện đó là nhà của cô ấy..." "
"Cô ấy - nạn nhân số 8?" Wangho hỏi.
Do-hyeon gật đầu, mắt dại đi như nhớ lại điều gì đó rất mơ hồ.
"Cô ấy vẫn còn sống khi em tỉnh dậy. Nhìn thấy em trong nhà, cô ấy hoảng loạn. Em cũng hoảng. Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chúng tôi cãi nhau. Em hỏi vì sao em lại ở đó. Cô ấy hét lên, bảo em biến đi... rồi... rồi cô ấy cào em... rất mạnh..."
Wangho lặng lẽ nhìn cậu ta, giọng bình thản:
"Và sau đó?"
Do-hyeon rướn người, lắc đầu:
"Sau đó em bỏ chạy. Em không quay lại. Em không giết cô ấy. Em chỉ biết khi nghe tin cô ấy đã chết, em... Em sợ. Sợ mọi người không tin."
Wangho hỏi: "Cậu chắc là người đó là Mi-soo?"
Do-hyeon gật đầu chậm rãi. "Là cô ấy. Em không thể quên dáng đi đó. Dù chỉ là thoáng qua."
Geon-woo thở dài. Anh đứng dậy, nhìn qua gương một chiều nơi phía sau là ban giám sát và công tố viên.
"Cậu vẫn bị giữ lại. Nhưng nếu lời cậu đúng... thì Mi-soo chưa chết."
*
Wangho cùng Geon-woo Woo-je quay lại căn hộ nạn nhân. Đội giám định hóa học và pháp chứng đã chờ sẵn. Choi Woo-je kiểm tra kỹ dưới thảm, dưới chân bàn, và các vết lau máu.
"Có dấu vết lau máu vi mô," Choi báo cáo. "Không nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng khi chiếu tia ánh sáng cực tím bước sóng ngắn, vẫn còn phản quang. Máu từng vương trên sàn, bị lau đi rất kỹ."
"Chứng minh được hiện trường bị dọn dẹp," Wangho gật đầu. "Như vậy..."
Kim Geon-woo đứng sau lưng cậu, tay khoanh lại, trầm giọng:
"Không có dấu hiệu giằng co tại hiện trường. Không vật bị xô lệch. Không vết máu lạ ngoài lượng máu chảy từ vết thương chí mạng. Hiện trường quá sạch sẽ, chỉ có máu từ động mạch cổ nạn nhân. Hoặc là vụ cào xảy ra nơi khác. Hoặc là có người dọn dẹp."
Woo-je kết luận:
"Park Do-hyeon có mặt trước khi nạn nhân chết. Nhưng không phải là hung thủ. Hung thủ giết người ở nơi khác hoặc sau đó, rồi quay về dọn sạch mọi dấu vết tranh cãi."
Wangho đứng dậy:
- " Có thể Park Do-hyeon đến hiện trường tranh cải xô xát với nạn nhân sau đó sát hại nạn nhân, trước khi rời khỏi đã dọn dẹp hiện trường"
*
[Ba tiếng sau.]
Phòng thẩm vấn lạnh lẽo, ánh đèn chiếu thẳng xuống bàn inox khiến khuôn mặt Park Do-hyeon hiện lên những đường nét căng thẳng và mệt mỏi. Tay anh ta đan chặt vào nhau, móng tay gần như in hằn lên mu bàn tay.
Wangho bước vào, không mang theo hồ sơ, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt và giọng nói đều đều như gió lướt qua rìa dao.
"Cậu nói... cậu bị ngất rồi tỉnh dậy trong nhà nạn nhân. Hai người tranh cãi, rồi bị cào xước. Sau đó cậu rời đi?"
Park Do-hyeon gật đầu, giọng khàn khàn:
"Đúng vậy... Em không giết người."
Wangho kéo ghế ngồi xuống, tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Cũng có khả năng cậu nói dối."
Không khí căng lên như sợi dây cung sắp đứt. Park Do-hyeon không phản kháng, nhưng mắt chớp nhanh.
"Cậu đến đó. Hai người cãi nhau. Cô ấy cào cậu, có máu, có da. Cậu mất kiểm soát, siết cổ hoặc đâm một nhát, rồi hoảng loạn dọn sạch hiện trường. Lau máu, sắp xếp lại tư thế. Rồi rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Có phải không?"
"Không phải!" Do-hyeon hét lên, ghế xô ra sau, mắt đỏ hoe. "Em không... em không làm vậy! Em không giết người!"
Wangho không động đậy, ánh mắt không lay chuyển.
"Vậy hãy giúp tôi chứng minh điều đó. Cậu phải nhớ kỹ - mọi chi tiết nhỏ nhất. Ai đưa cậu đến đó, có gì lạ thường trong phòng, bất cứ thứ gì. Bởi vì nếu không có gì khác ngoài lời cậu nói... thì tôi buộc phải xem cậu là nghi phạm giết người."
Park Do-hyeon run lên. Đôi mắt trống rỗng trong giây lát, rồi thì thầm như nói với chính mình:
"Em không muốn quay lại... căn nhà đó có mùi thuốc sát trùng... ai đó đã chạm vào người em khi em còn bất tỉnh..."
*
Cuộc họp khẩn được triệu tập tại phòng phân tích của đội điều tra hình sự. Trên màn hình lớn là một loạt hình ảnh tĩnh từ camera giao thông và camera dân cư quanh khu vực hiện trường vụ án thứ 8. Không khí im lặng đến căng thẳng khi từng đoạn clip được phát chậm lại.
Trung tá Hwang - đội trưởng đội điều tra hình sự đặc biệt - đứng dậy, chỉ vào một khung hình:
"Đây, 21 giờ 18 phút, ngày xảy ra án mạng. Một người mặc áo khoác đen, dáng người phù hợp với Park Do-hyeon, bước vào con hẻm dẫn tới căn nhà của nạn nhân. Camera góc ngã tư phía sau ghi lại cảnh cậu ta lảo đảo bước ra sau đó khoảng 37 phút. Có dấu hiệu mất thăng bằng, như vừa bị đánh vào đầu."
Kim Geon-woo - đội trưởng đội pháp chứng - lật hồ sơ, chỉ vào ảnh vết thương:
"Vết tụ máu sau gáy Park Do-hyeon dài khoảng 3,1cm, sưng bầm. Phù hợp với vật tác động tù đầu tùy lực - có thể là đập mạnh vào tường hoặc bị đánh. Thời điểm tụ máu được ước đoán trùng khớp với thời gian camera ghi nhận cậu ấy rời hiện trường."
Choi Woo-je - đội trưởng đội giám định hóa học - chen vào:
"Chúng tôi đã kiểm tra mẫu máu khô còn sót lại trên tấm áo của Park Do-hyeon. Trùng khớp với mẫu ADN dưới móng tay của nạn nhân. Tuy nhiên, không có vết máu văng hay dấu vết va chạm lớn tại hiện trường. Có thể đã có sự dọn dẹp hiện trường sau khi gây án - hoặc hung thủ là một người khác."
Wangho - bác sĩ pháp y - ngồi im lặng suốt cuộc họp, giờ mới chậm rãi lên tiếng:
"Không có dấu vết vật lộn, không xáo trộn đồ đạc. Chỉ có một vết cào nhẹ và một vết bầm mới mờ trên cổ tay nạn nhân. Nếu có tranh cãi, nó rất ngắn. Và nếu Park Do-hyeon bị đánh đến ngất... cậu ấy không thể là người dọn hiện trường. Điều đó chỉ ra một khả năng: có kẻ thứ ba."
Trung tá Hwang gật đầu, rồi đưa ra yêu cầu:
"Lập tức xin lệnh trích xuất thêm camera từ tuyến đường phía sau. Đặc biệt là đoạn giáp ranh giữa nhà Park Do-hyeon và hiện trường. Kiểm tra camera trong khu vực nhà riêng của cậu ta để đối chiếu thời gian trở về. Và đồng thời... giám định kỹ lại vết thương sau gáy. Tôi muốn chắc chắn rằng cậu ta không tự tạo ra."
Kim Geon-woo đứng dậy, mắt nghiêm lạnh:
"Tôi sẽ phối hợp cùng Wangho tiến hành tái phân tích mô tụ máu và vết thương dưới góc nhìn tấn công."
Sau khi đoạn camera được xác nhận, cùng với báo cáo khám nghiệm vết thương sau gáy phù hợp với dấu hiệu bị đánh bằng vật cùn, lệnh tạm giam Park Do-hyeon bị hủy bỏ ngay trong chiều hôm đó.
Anh rời khỏi phòng giam, ánh sáng ngoài trời chiếu xuống khiến cậu hơi nheo mắt. Wangho đứng đợi ở hành lang, gương mặt lạnh hơn thường lệ.
"Cậu giấu cái gì?" - Wangho hỏi, không vòng vo.
Park Do-hyeon ngập ngừng, né tránh ánh mắt của Wangho. Tay anh xiết chặt quai túi đeo bên vai, một sự phòng vệ tự nhiên.
"Em không giết ai cả," - anh lặp lại, giọng khàn.
"Tôi biết." - Wangho ngắt lời, tiến lại gần. "Nhưng cậu đã lấy khuyên tai của Song Mi Soo tại hiện trường. Và giấu nó."
Im lặng vài giây. Park Do-hyeon không trả lời. Gương mặt trẻ tuổi bỗng tái đi.
Wangho hạ giọng, nhưng sắc như dao:
"Đó là vật chứng. Cậu có biết nếu chúng tôi không phát hiện được đoạn camera kia thì cậu sẽ thành nghi phạm giết người không?"
Park Do-hyeon cúi đầu, giọng nhỏ như gió:
"Em... thấy nó nằm bên cạnh. Là của chị ấy. Em chỉ... em không muốn người khác chạm vào. Chỉ vậy thôi."
"Chỉ vậy thôi?" - Wangho nhìn thẳng, ánh mắt tối sầm lại. "Cậu nghĩ cậu là ai mà được quyết định cái gì là 'nên' hay 'không nên' thu thập về? Luật không sinh ra để ai tuỳ tiện lách, kể cả người trong ngành."
Park Do-hyeon không cãi lại. Anh chỉ lặng thinh, rồi nói khẽ:
"Chị ấy từng cứu em."
Wangho thở dài:
" Chuyện này tôi không giúp được câụ."
*
Phòng điều tra nội bộ - Sở cảnh sát trung ương.
Tiếng bút ký trên hồ sơ vang lên đầy trọng lượng. Trung tá Hwang ngồi đầu bàn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng người trong phòng. Bên cạnh là Kim Geon-woo - đội trưởng đội pháp chứng, và đại diện thanh tra nội bộ.
"Cậu Park Do-hyeon, với tư cách là thực tập sinh thuộc đội pháp y, cậu đã không khai báo một vật chứng tìm thấy tại hiện trường án mạng số 8 - một đôi khuyên tai được xác nhận là của Song Mi Soo."
Park Do-hyeon cúi đầu, tay nắm chặt quần. Không ai lên tiếng thay anh.
"Chúng tôi xác định rằng hành vi này, dù không cấu thành tội danh hình sự, đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc bảo vệ hiện trường và nguyên tắc báo cáo."
Kim Geon-woo đột ngột lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự thất vọng:
"Cậu không phải tội phạm, nhưng cậu không còn là đứa trẻ. Cậu hiểu rõ cái gì là chứng cứ."
"Hình thức kỷ luật: tạm đình chỉ thực tập một tháng, kiểm điểm công khai và xóa khỏi mọi ca trực hiện trường cho đến khi hội đồng đánh giá lại tư cách."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com