Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Chiếc Bóng Chưa Kịp Lụi Tàn

Trung tá Hwang đứng trước màn hình lớn trong phòng giám sát, ánh mắt tập trung vào từng khung hình tua chậm. Bên cạnh ông là Choi Woo-je - đội trưởng đội giám định hóa học, và Wangho - pháp y chính, tay đang cầm hồ sơ giám định ADN chưa khép lại.

> "Tăng độ sáng đoạn góc ngã tư phía tây. Tua lại lúc 3 giờ sáng hôm xảy ra án mạng," trung tá Hwang ra lệnh.

Chuyên viên kỹ thuật lặng lẽ thao tác. Khung hình mờ nhòe do ánh đèn đường yếu, hạt nhiễu dày đặc như màn sương phủ. Nhưng chỉ vài giây sau, một cái bóng hiện lên - mảnh khảnh, bước đi chậm rãi, dáng người nhỏ nhắn quấn trong chiếc áo khoác dài màu đen.

Cả phòng bỗng im bặt.

"Phóng to... góc mặt," Choi Woo-je thì thầm.

Dù không rõ nét, nhưng từng đường nét đều quen thuộc đến khó tin. Sợi tóc dài ló ra khỏi nón. Đôi giày cao cổ. Cách bước chân hơi khập khiễng.

"So với hồ sơ ảnh ba năm trước... đây là... Song Mi Soo," Wangho buông lời xác nhận, cổ họng khô khốc.

Một bóng ma đã từng được tuyên bố là mất tích, thậm chí từng được giả định là đã chết. Vậy mà nay, xuất hiện ngay gần khu nhà của Park Do-hyeon.

Trung tá Hwang khoanh tay, giọng trầm xuống:

"Khung giờ đó là sau khi Park Do-hyeon khai bị đánh và tỉnh dậy tại nhà nạn nhân. Cô ấy đã quay lại?"

Kim Geon-woo bước vào sau, đưa thêm hai tờ báo cáo mới nhất.

"Camera phía hẻm nhỏ sau nhà Park cũng bắt được một bóng người nữ rời đi lúc rạng sáng. Cùng trang phục. Cùng dáng đi."

Căn phòng rơi vào yên lặng tuyệt đối.

Wangho siết chặt hồ sơ, mắt không rời khỏi bóng người mờ mịt trên màn hình.

"Cô ấy chưa chết."

*****

Sáng hôm sau, không khí trong phòng hội của đơn vị điều tra đặc biệt căng như dây đàn. Trên màn hình lớn, đoạn trích camera đã được làm rõ hiện lên từng khung hình. Bóng dáng người phụ nữ xuất hiện gần khu vực nhà Park Do-hyeon lúc 3 giờ 07 phút sáng, cách thời điểm phát hiện thi thể nạn nhân số 8 chỉ vài tiếng.

Wangho đứng thẳng người, giọng rõ ràng trong bản báo cáo trước toàn đội:

"Đây là bằng chứng xác thực cho thấy Song Mi Soo - người từng được cho là mất tích cách đây 5 năm - vẫn còn sống. Mặt khác, cô ta xuất hiện tại hiện trường vụ án mới nhất trong thời gian nghi vấn, và hiện tại không rõ tung tích. Với dữ kiện này, tôi đề xuất khởi động quy trình truy nã toàn quốc đối với Song Mi Soo."

Kim Geon-woo tiếp lời, ánh mắt lạnh lẽo:

"Chúng tôi cũng đã xác minh với hệ thống nhận diện khuôn mặt. Độ trùng khớp đạt 97,8%. Cùng với lời khai gián tiếp từ Park Do-hyeon về vật chứng bị giấu - một chiếc khuyên tai trùng với mẫu mà Song Mi Soo từng đeo - chúng tôi có đủ căn cứ để tin rằng cô ta liên quan đến chuỗi án mạng."

Ngay lập tức, tổ thư ký pháp chế được lệnh chuẩn bị hồ sơ truy nã. Trên bàn làm việc trong phòng pháp lý, ba bộ hồ sơ được xếp ngay ngắn:

Biên bản phân tích video giám sát

Kết quả đối chiếu nhận dạng khuôn mặt

Biên bản vật chứng bị che giấu

Wangho, với tư cách pháp y trực tiếp xử lý vụ án, đặt bút ký đầu tiên.
Kế đến là Kim Geon-woo - Đội trưởng đội pháp chứng.
Cuối cùng, trung úy Hwang - người đại diện cho đội điều tra hình sự đặc biệt - ký xác nhận kết luận điều tra sơ bộ.

Hồ sơ được chuyển cấp tốc tới viện kiểm sát địa phương. Đến chiều cùng ngày, công văn phê duyệt được trả về, mang dấu đỏ niêm phong:

"Chấp thuận truy nã toàn quốc đối tượng Song Mi Soo - nghi can liên quan đến chuỗi án giết người có tổ chức."

Phòng họp im phăng phắc, chỉ còn tiếng bút máy lạch cạch trên mặt bàn kính. Tấm ảnh của Song Mi Soo xuất hiện trên màn hình, bên cạnh là dòng chữ đỏ: "Yêu cầu truy nã toàn quốc."

Trung tá Hwang chậm rãi đọc qua hồ sơ trước mặt, giọng khàn đi:
"Sau khi Song Mi Soo mất tích vào năm năm trước, ba mẹ cô ấy... đã tự sát. Cả hai được phát hiện trong nhà riêng, không có dấu hiệu bị ép buộc. Cảnh sát kết luận là tự tử."

Kim Geon-woo nhíu mày, lật lại trang báo cáo điều tra cũ:
"Có ghi lại gì về nguyên nhân cụ thể không?"

"Không." Hwang lắc đầu. "Chỉ là mất tích kéo dài, áp lực tâm lý nặng. Gia đình khi đó không để lại di thư rõ ràng."

Wangho đứng bên cửa sổ, ánh mắt trầm xuống:

"Vậy là không ai biết vì sao họ lại tự sát. Không ai nghi ngờ gì về Song Kyung-ho... hay chuyện gì đã thực sự xảy ra trong gia đình đó."

Geon-woo quay sang:

"Giờ truy nã Song Mi Soo, mọi dữ liệu, liên hệ, tài khoản ngân hàng, hồ sơ học tập, bệnh án - tất cả phải được rà lại. Dù chỉ là một cái tên mới đăng ký ở một quận nhỏ nào đó, cũng phải kiểm tra."

Wangho gật đầu, giọng trầm như kim khâu vào từng chữ:

"Cô ấy đã sống dưới bóng tối suốt năm năm. Giờ là lúc kéo cô ta ra ánh sáng."

*

Chiều muộn, sau khi lệnh truy nã chính thức được công bố, Wangho đứng trước bảng thông báo trung tâm. Trên tấm màn LED là bức ảnh căn cước cũ của Song Mi Soo - đôi mắt đen sâu thẳm, mái tóc buông dài, gương mặt không cảm xúc. Phía dưới in rõ dòng chữ: "TRUY NÃ TOÀN QUỐC - SONG MI SOO (27 tuổi)."

Không lâu sau, trung úy Hwang bước vào, trên tay là hồ sơ vụ mất tích của Song Mi Soo từ 5 năm trước. Giọng ông trầm thấp:

"Lúc đó, tôi là người phụ trách vụ mất tích của cô ấy... tìm suốt ba tháng trời, chẳng có manh mối. Giờ nhìn lại, hóa ra chỉ là một vở kịch."

Kim Geon-woo cũng tiến đến, cau mày khi nhìn ảnh truy nã:

"Chúng ta đều nghĩ cô ấy là nạn nhân... Không ai ngờ cô ấy sẽ trở thành nghi phạm chính."

Wangho im lặng một lúc lâu. Trong ánh mắt cậu, không có sự kinh ngạc - chỉ có nỗi mệt mỏi pha lẫn cay đắng.

"Tôi đã khám nghiệm thi thể suốt bao nhiêu vụ án. Nạn nhân thứ 8...à không bây giờ là thứ 7... tôi nhớ rõ từng vết bầm, từng vết cào, từng mẫu tóc rụng. Nhưng lúc bị moi tim...nạn nhân thật sự...vẫn còn sống."

Geon-woo nghiêng đầu quan sát cậu bạn:
"Cậu không bất ngờ chút nào?"

Wangho ngước nhìn, mắt lạnh đi vài phần.

"Không phải. Tôi... đã từng thấy bóng cô ấy. Trong một đoạn camera cũ, nhưng không ai tin. Khi tôi hỏi Park Do-hyeon về khuyên tai, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi."

Một lát sau, Choi Woo-je từ hành lang bước vào. Anh gỡ kính, lặng lẽ lên tiếng:

"Ba mẹ của Song Mi Soo tự sát, anh trai thì bị giết giờ đến cô ấy cũng thành nghi phạm. Cũng là một cô gái đáng thương"

Không khí trong phòng lặng đi.

Wangho chậm rãi đáp:
"Có đáng thương hay không cũng không nên trở thành kẻ giết người."

****

Ngày hôm đó, trời vừa tạnh mưa. Không khí còn âm ẩm hơi nước, tràn ngập mùi đất và lá mục. Wangho đứng lặng trước khu phố cũ, nơi Song Kyung-ho từng sống cùng em gái mình - Song Mi-soo.

Cậu không đến đây để tìm hung thủ. Thú thực là chính cậu cũng chẳng còn hy vọng. Vụ án đã trôi qua bốn năm, hồ sơ cũ kỹ, chứng cứ rời rạc, người làm chứng im lặng hoặc biến mất. Nhưng hôm nay, một cuộc gặp tình cờ đã thay đổi tất cả.

Ông lão bán cá ngày xưa từng ở sát nhà họ Song - người đã mất liên lạc từ lâu - nay quay lại, dọn về căn nhà cũ vì sức khỏe yếu, muốn sống nốt quãng đời còn lại ở nơi quen thuộc. Wangho nhìn thấy ông đang loay hoay treo mấy cái lồng chim nhỏ ngoài hiên, liền bước tới, chỉ định chào hỏi qua loa. Nào ngờ, câu chuyện lại dần chuyển sang ký ức của ông lão về đêm định mệnh ấy.

"Cái đêm đó... Tôi nhớ chứ. Tôi không ngủ được, ra ngoài ngồi hóng gió. Căn nhà bên kia mở đèn suốt... Tôi thấy thằng bé Song Kyung-ho đi về, loạng choạng say. Mà lạ, rõ ràng tôi nghe nó gọi một cái tên con gái nào đó... 'Soo-jin' thì phải... Giọng gào thét, rồi sau đó, là tiếng đập phá... Rồi yên lặng như chết."

Wangho ngẩn người.

Soo-jin? Tên bạn gái cũ của Song Kyung-ho từng tự tử ba năm trước khi vụ án xảy ra.

"Cậu biết không," - ông lão nói, đôi mắt đục ngầu lấp lánh vẻ ái ngại - "Tôi thấy cô Mi-soo hôm sau có vết bầm ở tay. Nhưng nó không nói gì. Tôi hỏi, nó bảo té. Cậu tin không? Một đứa con gái hiền như thế mà ánh mắt trống rỗng như... như có gì đó bị bẻ gãy bên trong."

*****

Wangho trở về sở cảnh sát với tâm trạng nặng trĩu. Cậu mở lại hồ sơ cũ. Bức ảnh hiện trường. Tư thế nằm của Kyung-ho. Kết luận pháp y về vết thương ở sau đầu. Không có dấu vết giằng co. Không có người lạ đột nhập. Thời gian tử vong khoảng 3-4 giờ sáng.

Lúc đó Mi-soo đã mất tích 1 năm tất cả đều cho rằng cô ấy đã chết nhưng....

Nhưng nếu Mi-soo bị nhầm là Soo-jin...
Nếu Kyung-ho trong cơn say cưỡng ép em gái mình...

Và nếu 1 năm sau, Kyung-ho được phát hiện chết trong tầng hầm, máu chảy từ vết nứt phía sau gáy... Thì có thể nào, Mi-soo giết người để báo thù?

Wangho thì thầm:

"Cô không phải không biết gì... Cô chỉ không muốn ai biết."

Lúc đó, Geon-woo bước vào.
Wangho nhìn anh, lần đầu tiên thốt lên một điều chưa từng nói:

"Tôi nghĩ Song Mi-soo là hung thủ. Và cô ấy đã che giấu quá giỏi suốt năm năm nay."

*****

Ba tuần sau.

Vụ án liên hoàn số 8, đáng lẽ nó là vụ án số 9 nhưng vì Song Mi-soo chưa chết nên thành vụ số 8.

2 giờ 11 phút sáng, căn hộ tầng 11, quận Mapo, Seoul.

Cửa vừa mở, mùi máu tanh nồng đã ập thẳng vào mặt. Đèn trong phòng vẫn bật, ánh sáng trắng nhợt phủ lên những vết máu loang lổ như thể ánh đèn mổ trong phòng xác.

Trung tá Hwangh, đội trưởng đội trọng án đặc biệt, là người bước vào đầu tiên. Gương mặt ông sầm lại khi thấy máu vương đầy từ cửa đến tận cuối hành lang. Sau lưng ông, Kim Geon-woo - đội trưởng đội pháp chứng - ra hiệu cho đội kỹ thuật tiến vào, đồng thời quay sang Park Do-hyeon, thực tập sinh pháp y đang theo sau, giọng trầm:

"Không được chạm vào bất kỳ thứ gì. Quan sát thôi."

Han Wangho, đội trưởng đội pháp y, bước vào sau cùng. Áo khoác trắng chưa kịp kéo khóa, tóc cậu vẫn ướt sương đêm. Trong tay cậu là túi dụng cụ chuyên dụng, mắt lặng đi khi quét một vòng khắp căn phòng như thể thấy trước toàn bộ diễn biến sự việc.

Choi Woo-je, đội trưởng giám định hóa học, đã nhanh chóng lấy mẫu chất lỏng từ nền nhà:

"Có dấu hiệu chất kích thích. Từng có xung đột mạnh trong phòng khách. Nhìn vết máu bị quệt từ ghế ra tường kìa."

Căn hộ nhỏ, nhưng tanh đến ngột ngạt. Trong phòng ngủ, một vết máu loang như thể ai đó bị lôi xềnh xệch từ giường xuống đất. Vật dụng xô lệch. Màn cửa bị xé rách. Gương vỡ. Giữa tất cả hỗn loạn ấy, Han Wangho chợt đứng sững.

Dưới gầm giường, còn sót lại một đôi dép lê màu hồng lấm máu - một chiếc bị kéo lê, chiếc còn lại bị đạp nát.

"Nạn nhân sống sót," Wangho trầm giọng.
"Cô ta vùng vẫy. Bị thương nặng. Nhưng bằng cách nào đó... đã thoát ra khỏi đây."

Park Do-hyeon đưa tay bịt miệng khi thấy vệt máu kéo từ phòng ngủ ra tận hành lang, ngoằn ngoèo như bị ai đó nắm chân lôi đi. Ở cuối hành lang - nơi góc tối nhất - là một vết máu nhỏ in hình bàn tay ép lên tường, bên cạnh đó là một tờ giấy trắng dính bằng băng keo cũ kỹ.

Kim Geon-woo rọi đèn, nhưng Han Wangho đã nhanh hơn. Cậu cúi xuống, nhặt mảnh giấy ấy lên. Tay mang găng run nhẹ.

Trên đó chỉ có một dòng chữ duy nhất, viết bằng nét mảnh, nghiêng nghiêng, lạnh đến rợn người:

> "Tôi chưa từng quen em."

Tim Wangho siết lại. Máu trên tờ giấy khô lại nhưng vẫn sậm màu. Cậu ngước mắt lên, gió từ khe cửa lùa qua, lạnh đến tận xương sống. Cậu đứng sững giữa vũng máu, bàn tay cầm tờ giấy run nhẹ. Không ai để ý. Không ai nghe được tiếng tim cậu gào thét giữa thinh lặng của căn phòng chết chóc.

"Tôi chưa từng quen em."
Là chối bỏ? Là phủ nhận? Hay là... một cái kết? Một lời tuyên án?

" Đó là?" - Geon-woo hỏi, nhưng anh đã biết câu trả lời.
Wangho chỉ siết chặt mảnh giấy, ánh mắt tối sầm, không ai hiểu nổi trong lòng cậu lúc đó đang gào thét thế nào.

Trung tá Hwangh bước tới, ánh mắt sắc lạnh:

"Nếu nạn nhân còn sống, phải được tìm ra ngay. Nhưng hung thủ... hắn cố tình để lại câu chữ này. Như một thông điệp. Như một trò chơi."

Bên ngoài, còi cứu thương hú vang. Một nhân viên y tế chạy tới, thông báo:

"Nạn nhân - một phụ nữ tên Song Mi Soo - được tìm thấy bất tỉnh trong thang thoát hiểm. Vết cắt sâu, mất nhiều máu, nhưng không chí mạng. Đã chuyển vào phòng cấp cứu!"

Tất cả sững người. Mọi nghi ngờ, mọi hướng điều tra... lại một lần nữa lệch quỹ đạo.

Wangho lùi lại. Mảnh giấy trong tay cậu run rẩy. Cái tên Sang-hyeok... không ngừng nhói lên trong tâm trí. Cậu cảm thấy gì đó đang vỡ. Vỡ một cách yên lặng nhưng sâu hoắm.

Cậu siết chặt hàm, máu ứa ra nơi lòng bàn tay vì móng tay đâm sâu vào da thịt. Nhưng đau thể xác không là gì so với cái đau đớn đang dần trỗi dậy trong lòng cậu.

****

07:12 sáng – Bệnh viện trung tâm Seoul. Nơi mà Song Mi-soo đang nằm

Không khí nặng nề như thể từng phân tử không khí cũng thấm mùi máu.

Trong phòng bệnh, khi ánh đèn rọi thẳng xuống giường trắng toát lạnh buốt, Kim Geon-woo đặt hai tấm ảnh chồng lên nhau.

Một là ảnh từ camera an ninh hiện trường vụ án thứ 7 trước đây là vụ án thứ 8 nhưng giờ Song Mi-soo chưa chết nên thành vụ án thứ 7— một người phụ nữ đội mũ rộng, dáng gầy, bước ra từ hành lang căn hộ.

Anh gõ nhẹ vào mặt bàn, giọng trầm thấp nhưng sắc như lưỡi dao:

“Giải thích đi, tại sao cô lại xuất hiện ở hiện trường thứ 7 và lần nạy lại trở thành nạn nhân của vụ án liên hoàng thứ 8?

Song Mi-soo lặng người. Đôi mắt cô mở to, tay run nhẹ. Cô mím môi, như muốn ngăn tiếng nấc bật ra.

“Tôi… tôi không cố ý. Tôi không biết sao lại trùng khớp như vậy...”

Wangho vẫn đứng đó, im lặng. Cậu bước đến gần, đặt một mảnh giấy in dấu giày lên bàn:

“Mẫu giày này tìm thấy ở hiện trường vụ án thứ 7, trong vũng máu gần cửa sổ. Đôi giày cô đang đi — chính là cùng một cỡ, cùng một kiểu, thậm chí rách ở gót trái...”

Mi-soo cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống tay. Một lúc lâu, cô mới nói trong tiếng nức nở đứt quãng:

“Tôi đã đến đó… nhưng không phải để giết ai cả.Tôi… tôi đến đó vì có người gửi cho tôi một tờ giấy. Không có địa chỉ người gửi. Chỉ có dòng chữ viết tay: ‘Đến đó đi. Câu trả lời đang chờ cô.”

“Tôi nghĩ... có ai đang đùa giỡn với tôi. Nhưng tôi ngu ngốc. Tôi vẫn đi...”

Mi-soo bật khóc:

“Tôi không còn ai cả! Mỗi lần nhận được những lá thư đó, tôi lại nghĩ có thể tìm thấy lời giải cho mọi chuyện. Cho cái chết của bố mẹ tôi. Cho sự im lặng suốt 5 năm của đám người từng đứng nhìn tôi bị xé nát mà không lên tiếng!”

Wangho bước lùi lại. Trong đầu cậu như có thứ gì đó đang xé rách từ bên trong. Những lá thư. Những hiện trường. Những bóng dáng mờ ảo như bị ai đó sắp đặt tinh vi đến rợn người.

Song Mi-soo im lặng hồi lâu, rồi bất ngờ cúi đầu. Cô móc trong túi áo khoác cũ, rút ra một mảnh giấy đã nhàu nát, trình lên bàn. Kim Geon-woo đón lấy, đặt trước mặt Wangho.

Nét chữ… nghiêng nghiêng, mềm mại nhưng không lẫn vào đâu được — là nét chữ của Lee Sang-hyeok.

Wangho không lên tiếng, chỉ cảm thấy cả không gian như nổ tung trong lồng ngực mình. Tờ giấy giống hệt với mảnh giấy từng được tìm thấy tại hiện trường vụ án, với dòng chữ đau đáu: "Anh chưa từng quen em."

Kim Geon-woo nheo mắt:
“Cô nhận được mảnh giấy này khi nào?”

“Khoảng một tuần trước. Tôi không nghĩ nhiều. Cứ tưởng ai đó đang đùa ác.”

Wangho khàn giọng hỏi:
“Tại sao cô lại đến dù biết đó có thể là bẫy?”

Song Mi-soo cười nhạt, trong nụ cười là sự tuyệt vọng cùng cực:

“Vì tôi không còn gì để mất nữa cả. Sau cái đêm anh tôi cưỡng ép tôi, sau khi bố mẹ tôi tự sát vì không chịu nổi điều tiếng, tôi đã chết một nửa rồi. Nếu có ai đó biết sự thật, tôi phải gặp họ. Dù là cái bẫy, dù là tử thần, tôi cũng sẽ đến.”

Wangho siết tay dưới bàn. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Cái tên Lee Sang-hyeok càng lúc càng trở thành một bóng ma không thể xua đi — vừa là nạn nhân, vừa như kẻ giật dây từ cõi chết.

“Lúc bước vào căn hộ đó… cô có thấy ai không?”

Mi-soo lắc đầu.

“Không có ai cả. Nhưng tôi nghe thấy tiếng nước chảy. Khi vào bếp… có dao trên sàn. Tôi không chạm vào gì hết. Tôi sợ. Tôi đã rời đi.”

Wangho nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Cậu cảm giác như Lee Sang-hyeok vẫn đang sống — hoặc ít nhất, một phần của anh ấy vẫn tồn tại đâu đó giữa những bi kịch này.

Mi-soo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu:

“Tôi không phải kẻ giết người. Nhưng tôi tin… có ai đó đang điều khiển tất cả. Có ai đó còn sống — và biết hết mọi chuyện.”

“ Còn về việc anh trai cô.... ”
Kim Geon-woo lặng lẽ lên tiếng anh biết lý do vì sao nhưng anh bất đắc dĩ  phải hỏi, anh không muốn lại xé ra vết thương đang đóng vảy.

Song Mi-soo cúi đầu rất lâu sau lời phủ nhận những vụ giết người kia. Sau nghe câu hỏi của Geon-woo cô chợt giật mình , một giọt nước rơi xuống tay cô — không ai rõ đó là mồ hôi, hay nước mắt.

Và rồi…

Cô ngẩng mặt lên, giọng nghèn nghẹn, môi run rẩy:
“Anh tôi không bị điên như tôi nói…”

Cô nhắm mắt. Dường như chỉ một nhịp thở nữa, cô sẽ vỡ ra thành trăm mảnh.

“Anh ấy tỉnh táo. Quá tỉnh táo. Và đó mới là điều khủng khiếp nhất.”

Wangho nhìn cô, lặng im.

“Tối hôm đó... anh ấy uống rượu. Rất nhiều. Vừa chia tay bạn gái. Tôi về nhà trễ vì học nhóm, không biết gì. Lúc tôi bước vào phòng... anh ấy nhìn tôi. Nhưng ánh mắt đó… không phải của một người anh.”

“Anh ấy gọi tôi bằng tên người yêu cũ. Và khi tôi hoảng loạn, khi tôi đẩy ra, anh ấy đè tôi xuống…”

Cô bật khóc. Không còn kìm nữa.

“Tôi đã khóc, đã la, đã cầu xin. Nhưng anh ấy không dừng lại.”

Căn phòng chìm vào tĩnh mịch khủng khiếp.

“Sáng hôm sau, tôi nói với bố mẹ.”

Cô ngừng lại một giây.

“Tôi… tôi tưởng họ sẽ bảo vệ tôi.”

Bàn tay cô run bần bật.

“Nhưng mẹ chỉ khóc. Bố thì đứng yên như tượng đá. Một tuần sau… họ cùng nhau treo cổ trong nhà kho.”

“Không một lời nhắn. Không một tờ di chúc. Không một câu xin lỗi.”

Cô bật cười trong tiếng nấc nghẹn:

“Họ chọn cái chết, thay vì ở lại để bảo vệ tôi. Họ chọn cách trốn chạy... còn tôi? Tôi phải sống với điều đó. Tôi phải sống với khuôn mặt anh tôi mỗi sáng, sống cùng kẻ đã giết tôi, theo một cách khác…”

Wangho quay đi. Kim Geon-woo siết nắm tay. Cả căn phòng như bị rút sạch không khí.

> “Tôi giết anh ấy không phải vì điên loạn.”
“Tôi giết anh ấy... vì nếu không, tôi sẽ chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com