9. Tốt nghiệp
Suggested song: A Piece of You - Nathaniel Constantin
---
Kim đồng hồ thẳng tấp điểm 12h đêm đã là thời khắc chuyển giao ngày mới, trên phòng máy chỉ còn một căn phòng sáng đèn và chỉ còn mỗi một câu trai đang chào tạm biệt người hâm mộ để đóng buổi stream của mình. Dưới đó một tầng, căn phòng làm việc lúc nào cũng bừa bộn trong đống giấy tờ cũng đang mở ánh sáng vàng ấm áp một góc, và chỉ có mỗi một cô gái đang sắp xếp lại chiếc bàn làm việc bận rộn ngày nào của mình. Dù đã là ngày mới nhưng mặt trời vẫn chưa thức dậy, chỉ có hình bóng hai con người cắm đầu vào kết thúc công việc đang làm cứ ngỡ là dang dở kia.
Màn hình đã tắt, bàn phím được lau dọn lại gọn gàng, bộ phím cùng con chuột Sanghyeok vội vàng cất vào balo của mình. Chiếc bàn làm việc của anh đã trống vắng không còn gì trên đó cả. Cứ thế căn phòng stream cá nhân cũng bao trùm trong bóng tối và ánh đèn cuối cùng của tầng ấy cũng vụt tắt lạnh lẽo. Sanghyeok im lặng rời khỏi tầng làm việc của mình.
Hồ sơ đã được xếp gọn gàng, mặt bàn được lau dọn một cách sạch sẽ, lá thư cuối cùng cô để lại cho phòng làm việc cũng được đặt bên góc bàn trơ trụi. Tất cả hồ sơ và máy tính cùng các vật trang trí nhỏ li ti được xếp gọn vào một chiếc thùng vuông có quai cầm tiện lợi. Cứ thế căn phòng nghiên cứu tài liệu cũng lẳng lặng sống trong bóng tối và ánh đèn cuối cùng của tầng thuộc phòng quản lí thực phẩm cũng vụt tắt chẳng một chút hi vọng nào. (y/n) yên tĩnh rời khỏi tầng làm việc của mình.
Cả hai con người ấy, cứ ngỡ sẽ chẳng nên chuyện tình nào lại bất ngờ va phải nhau vào một ngày đẹp trời, và ngay ngày hôm nay chẳng phải va phải nhau mà tự họ đã hẹn nhau cũng vào một ngày có thể gọi là đẹp trời. Lee Sanghyeok và (y/n), mỗi người một tính cách, mỗi người một công việc và mỗi người một khung trời xã hội khác nhau, nhưng họ lại có một điểm chung. Nó hiện diện như thể một còng trói buộc cho mối quan hệ giữa họ trở nên bền lâu một cách khó tin. Họ coi nhau là bình yên của mình, như ánh mặt trời dần tàn trong một ngày mùa hạ, hay đơn giản như một ly sữa cacao dưới nền trời tuyết đầu mùa của Seoul. Hai chữ 'bình yên' trong họ không hề có một định nghĩa rõ ràng.
"Kót két", tiếng cửa cầu thang nơi sân thượng của toà nhà T1 từ từ mở ra, (y/n) ôm lấy chiếc hộp chứa đầy những kỉ niệm làm việc và gắn bó với phòng ban này và đặc biệt là với anh ở một cự li gần như bây giờ. Trên tầng thượng, gió thổi khiến tóc và áo cũng cuốn theo khẽ tung bay nhẹ nhàng từng đợt. Cô nàng vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp anh tại công ty, cũng chính là nơi sân thượng này, thời điểm này và rồi anh đã quay đầu lại và nói với vẻ mặt có chút bất ngờ, đôi mắt lại có chút sầu thậm chí cô đã nghĩ nó lại vương vấn chút ẩm ướt...
- Ô, xin chào... - Sanghyeok quay lại nhìn cô khi tiếng động cửa mở vừa phát ra.
"Thật giống với ngày ấy... nhưng cũng thật khác nữa...", (y/n) lẳng lặng gật đầu chào anh trong khi vẫn còn nghĩ ngợi từng dòng buồn rầu. Giống vì chính anh cũng đã từng chào cô như vậy, nhưng khác là vì giờ anh chào cô với một nụ cười hiền từ cùng đôi mắt quá đổi tha thiết. Nó đã không còn ướt át nữa, tại chính sân thượng này.
- Em dọn xong đồ rồi hả? - Chàng trai lại lên tiếng, nghiêng đầu nhìn thẳng về cô gái.
- Ừm... Xin lỗi anh nha, em dọn hơi lâu... chắc anh đứng trên đây đợi lâu lắm hả...?
(y/n) đặt hộp xuống cạnh nơi balo anh để ở đầu cầu thang ngay lối ra vào. Đồng thời đáp lại anh vô cùng dịu dàng vì cô hạnh phúc khi được dành khoảng thời gian cuối cùng này bên khoảng bình yên của riêng mình.
Cả hai con người ung dung đứng kế nhau trên sân thượng, hai tay chống lên lan can an toàn mặc cho từng đợt gió táp vào người ngày một trở lạnh. Sanghyeok quay đầu nhìn lên trời, ánh mắt xa xâm nghĩ về điều gì đó trong khi nền trời chẳng có nổi một miếng mây nào và ánh trăng vẫn còn soi sáng cả hai bóng người. (y/n) cũng im lặng chờ đợi, cô hướng mắt nhìn xuống con phố trước mặt công ty nhưng tiếc thay cũng chẳng có nổi một bóng người nào, chỉ có ánh đèn soi cô đơn cứ đứng mãi.
- Em lúc nào cũng nhìn xuống nhỉ...? - Chàng tuyển thủ lại bất chợt lên tiếng, hơi ấm hoà vào không khí lạnh nơi đây.
- Hửm...? - (y/n) nghiên đầu ngước nhìn anh một cách khó hiểu.
Đúng thật, sẽ chẳng ai hiểu Sanghyeok nói gì cả vì những lời anh nói hay những hành động anh làm sẽ chẳng ai đoán được. Đôi lúc nó có thể hơi điên rồ nhưng đôi lúc lại ngộ nghĩnh và ngốc nghếch đến thương. Anh xiết chặt lấy thanh lan can, ánh mắt vẫn không rời bầu trời kia, hay nói cách khác là chẳng dám nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô. Chàng trai ôn tôn giải thích, chất giọng trầm cùng tốc độ chậm rãi như muốn người mình yêu phải nghe rõ từng chữ một anh nói:
- Em đã từng dặn anh phải ngước mắt lên bầu trời dù trời có đẹp hay xấu... Và không bao giờ ngước xuống đấy...
Như nhận thức được lời anh nói, (y/n) giương mắt tha thiết nhìn anh người yêu trong khi tay cô cũng cứ thế xiết chặt lấy lan can sân thượng khó buông nổi. Sanghyeok lại tiếp tục nói giữa khoảng không tĩnh lặng:
- Dù quá khứ có tuyệt đẹp hay đáng trách đến đâu cũng không thể sống trong đó mãi được, điều quan trọng là...
- ...là sống cho tương lai của bản thân, gầy dựng mảnh ghép bản thân của tương lai một cách trọn vẹn nhất...
Chẳng cần biết anh đang cố gắng nói hết mọi thứ, nhưng những dòng chữ ấy bất giác chạy trong đầu cô, khiến (y/n) cũng bật miệng lên chen cả anh trong chính lời khuyên của mình. Đúng vậy trong những thời khắc đen tối nhất trong lịch sử đấu tranh cảm xúc của con người mang tên Lee "Faker" Sanghyeok, đã có một hình bóng của (y/n) luôn động viên anh mỗi ngày gặp nhau dưới canteen. Và đặc biệt hơn, chính là một (y/n) đã từng bất ngờ xuất hiện tại sân thượng này khi anh đang bí mật thút thít trách móc bản thân vì sự kém cỏi và vô ý của mình.
Trên sàn đấu, người người nhà nhà đều sẽ thấy một chàng tuyển thủ đường giữa nhà T1 luôn luôn điềm tĩnh và cố gắng hết mình cho những trận đấu mãn nhãn, mang đến những con bài và cách thức khiến người theo dõi vào ho to tên anh. Nhưng phía sau lớp vỏ bọc cứng rắn được gầy dựng hoàn hảo ấy, sẽ chẳng ai thấy được một Faker biết khóc và biết tự trách móc bản thân vì những điều nhỏ nhặt không mong muốn, trừ một người. Là (y/n) trong một cuộc tình cờ...
- Vậy hãy ngước mắt lên trời nào! Bản thân anh thật sự trân trọng mọi thứ mà tụi nhỏ, em và mọi người mang lại trong hành trình 10 năm tên tuổi của mình...
Chất giọng ôn tồn của Sanghyeok cất lên giữa nền trời lạnh lẽo đầu giờ. Bên khoé miệng cũng cong lên mỉm cười hài lòng với từng lời mình sắp nói. Thật ra, anh không phải là kẻ thích khoe khoang những điều mình đã học để lên mặt với bất kì ai cả mà anh ta chỉ muốn giúp mọi người xung quanh cảm thấy dễ thở hơn với nhịp sống tự nhiên của họ.
- Anh biết sẽ có người đến rồi đi, hay thậm chí bản thân mình cũng sẽ là người đến và đi đó. Thật sự sẽ không thể giữ chân một ai lâu được, nhưng cái quan trọng chính là tương lai. Ta và người đó đều trân trọng những giá trị quá khứ mà cả hai đã gầy dựng, nhưng giá trị tương lai lại là thứ quan trọng hơn hẳn...
Chàng trai vừa nói, gương mặt thả lỏng với nét hiền từ quay lại nhìn thẳng vào (y/n) đầy chân thành. Bàn tay đang lạnh cóng nắm chặt lan can ban nảy cũng khẽ đặt lên tay cô, ôm trọn bàn tay nhỏ bé của kẻ đối diện mà xoa xoa như muốn trấn an đôi phần. Quả thật là bình yên của riêng cô, một Lee Sangyeok mà chỉ một mình cô nàng mới thấy.
Cô cũng đã nghĩ, để có thể mạnh dạn nói ra những lời nghe thấm thía nhưng đau lòng đến khó lường này anh người yêu đã phải vượt qua những nổi buồn khi từng đợt thay thành viên lẫn ban quản lí được diễn ra xuyên suốt 10 năm đó. Việc người đến và kẻ đi, những giá trị quá khứ vẫn sẽ còn đó nhưng thứ kêu gọi cả anh và họ hành động đều là giá trị tương lai.
- Ừ nhỉ... - (y/n) khẽ đáp lại, đôi môi cũng mỉm cười nhìn anh thật lâu.
- Em đã viết thư cho trưởng phòng và mọi người sao...? - Anh nhướng mày hỏi nhỏ cô nàng trong khi đôi tay vẫn còn xoa lấy xoa để tay cô.
- Sao anh lại biết thế? - Cô nàng bất ngờ nhìn anh, quỷ vương trên sàn đầu nhưng lại có thể đọc được suy nghĩ của cả cô người yêu ngốc nghếch trước mặt.
- Haha...! Em đã từng nói với anh một lần đó. Em biết mọi người thương em nên họ sẽ không muốn thấy em khóc nên tâm tình chia sẻ em chỉ dám gói gọn trong thư...
Nghe tới đây, (y/n) đỏ bừng mặt vì từng câu từng chữ như nhái lại cách cô đã từng kể anh nghe. Anh ta vẫn giữ thói quen ấy, dù có quan tâm cỡ nào cũng phải chọc cho bằng được. Cả hai dù ngại nhưng bỗng chốc lại phì cười với tất cả những gì đang diễn ra. Nghiêm túc có nhưng hạnh phúc cũng có. Sanghyeok tiến sát lại gần cô nàng, rồi lại nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi. Lúc này ánh mắt ấy đã xuất hiện một chút rầu nhưng anh vẫn cố kìm nén mọi thứ bằng mọi giá:
- Sau khi về lại Gangseo, em sẽ làm gì...?
- Với số vốn mà bản thân kiếm được, em sẽ mở tiệm bánh. - Cô mỉm cười đáp lại anh, nhưng cũng vội vàng thở dài. - Dù gì đó cũng là ước mơ ban đầu của em...
Nhắc đến Gangseo, đó chính là nơi mà anh đã sinh ra, là nơi anh được cho đi học đến khi cả hai được chung trường và mượn nhau cây dù đầu tiên thì bản thân anh lại chẳng nhớ ra cô là ai. Với tâm can chẳng thèm quan tâm đến ai ngoài ngành hay sở thích của mình, anh chẳng đếm xỉa đến sự tồn tại về học vấn của cô nàng cả. Gangseo cũng chính là nơi anh được ở cạnh bà, được bà làm cho từng mẻ bánh trên cả tuyệt vời. Nghĩ tới những huyện đó thôi cũng khiến anh bật cười, vì đó chính là những giá trị quá khứ, hiện tại ngay bây giờ với tất cả những gì Sanghyeok có, anh có được một cuộc sống không chê vào đâu được với đam mê, mang lại những chăm sóc tận tình cho bà và đặc biệt, anh ta có một cô bạn gái như (y/n).
Từ đằng xa, từng tia nắng mặt trời đã bắt đầu le lói, co giãn chẳng ngừng nghỉ để đón lấy bình minh đầu tiên trong ngày. Từ hôm nay (y/n) sẽ không còn làm việc ở T1 nữa, và anh cũng không còn nhìn thấy cô thường xuyên nữa. Chấp nhận sự thật sẽ là khó khăn đầu tiên mà cả hai phải vượt qua ngay lúc này.
- Cảm ơn anh vì đã cho em đi nhờ xe với Hyukkyu-nim nhé! Cũng may ghê, anh ấy cũng về lại Gangseo nên hoá giang được đoạn... - (y/n) lên tiếng phá tan bầu không khi im lặng khi mặt trời từng chút một xuất hiện.
- À Hyukkyu... Cậu ấy bảo xe đến toà T1 rồi đó, em mau chuẩn bị đi.
Sanghyeok trong phút chốc đã buông tay mình khỏi cô nàng, nụ cười anh vẫn còn trên môi nhưng đôi đồng tử lại rung mãi không thôi. Sẽ không sao cả, miễn là anh được nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của cô dưới bình mình rực rỡ tựa hôm nay, anh tin khoảng bình yên của anh sẽ vẫn mãi ở đó đợi anh. Luôn luôn tin điều đó và an tâm vô cùng.
Hành trang đã dọn sẵn trong thùng và balo, cô nàng đứng đối diện anh, vẫn mãi mĩm cười vì không nở phải buồn khi rời xa anh trong khoảng thời gian này. Cô hiểu những gì anh nói và cô lo những gì anh sẽ suy nghĩ. Cô thật sự thương anh lắm. Sanghyeok và (y/n), đây không phải cuộc chia li mãi mãi, mà đây chỉ là một tương lai đầy hứa hẹn cho cả hai đồng phát triển.
- Em đi nhé! Anh cố lên, Lee Sanghyeok của em sẽ nhận thêm được cup vô địch cho năm nay nha! - Cô nàng lên tiếng chúc anh với giọng điệu vui vẻ nhưng đã có chút rưng rưng, cứ thế lại quyết định quay người bước đi.
- À (y/n)! Em quên cái này...
Vừa dứt lời, tay anh nằm chặt lấy cổ tay cô, xiết chặt không để bước chân nhỏ bé đó phải rời đi xa thêm chút xăng-ti nào nữa. Cánh tay thoăn thoắt điều hướng khiến cả cơ thể cô xoay người về phía anh. Sanghyeok không ngại những gì đang diễn ra nữa, tâm trí anh chỉ muốn lưu trữ lại những giá trị quá khứ cuối cùng. Anh khẽ đặt nụ hôn mình lên môi cô, lạnh cóng nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng. Tha thiết đến nổi cả vùng trời của bình minh lúc bấy giờ trở rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com