Chap 3
Tiếp đó là những chuỗi ngày xa nhau, nhớ anh đến vô bờ, muốn được gặp anh, ôm anh, hay chỉ là nhìn anh một chút thôi cũng đủ rồi
Mỗi ngày, em đều nhận được những tin nhắn từ anh, từ việc gọi em dậy đi học, đến những việc hôm nay em ăn gì, nên mặc áo ấm hay phải mang ô khi ra ngoài,... anh đều ân cần nhắc em. Hóa ra Quỷ vương mà em thích lại ôn nhu và ngọt ngào đến vậy, những ngày ấy, em tưởng mình đang sắp bị những viên đường đè bẹp.
--- Tôi là lá chắn đường ---
- "Anh chiều em vậy, em hư đấy. Em sẽ không nghe lời anh nữa đâu"
- "Em dám không nghe lời?"
Quỷ vương vẫn là quỷ vương, lại bật chế độ cool ngầu rồi.
- "Này, anh..."
- "Ừ?! Anh đây"
- "Nếu,... em chỉ nói là nếu thôi đấy nhé. Nếu như có một ngày em chạy đi mất, rời khỏi anh, theo một tình yêu mới thì sao?"
- "Chạy? Em có đủ nhanh không? Hay anh bay qua Mỹ chặt chân em nhỉ"
Anh đang dọa em à, nhưng em vẫn lì lắm nhá
- "Hừ,... Nhưng anh sẽ đi tìm em về chứ?"
- "Không."
Em suýt khóc rồi nè...
- "Tại sao chứ. Anh hận em?"
- "Anh sẽ mách bố mẹ em, là em lừa anh rồi chạy đi mất. Vậy là bố mẹ em sẽ lôi em về và anh chỉ cần đợi." _ Thật đúng biệt danh Lầy mà mọi người vẫn gọi anh mà
- "Anh chẳng lãng mạn gì hết." _Đúng là làm cho người ta vừa hờn vừa thương mà
- "Em mà còn nếu những cái như này là anh chặt chân em thật đấy"
- "Chặt chân sao em đi học, còn đi làm nữa?"
- "Anh nuôi là đủ, em chỉ cần ở nhà, ăn thật nhiều vào, dạo này em sụt cân rồi đấy nhé"
- "Sao... sao anh biết em sụt cân?"
- "Nhìn em qua Skype là đủ, anh tính toán được."
- "Hừm... em chứ có phải 'tướng' của anh đâu mà để anh tính chứ"
--- Tôi là lá chắn đường ---
03-08-2017. Em kết thúc chương trình học đại học năm nhất và được sự cho phép của bố mẹ, em về Hàn Quốc 3 tuần.
Thật ra, em cũng muốn cho anh bất ngờ lắm, chỉ là, em vốn là một đứa mù đường chính hiệu, hơn nữa, từ năm 8 tuổi, em không còn về Hàn nên mọi thứ nơi ấy đối với em rất xa lạ. Vậy là, em thông báo tin cho anh, anh vui lắm, em cảm nhận được mà, anh nhắc em mặc quần áo đủ ấm kẻo về Hàn không bị ốm bởi khác khí hậu (thực ra tui không biết khí hậu ở Mỹ và Hàn tại thời điểm đó có khác nhau không đâu, cái này là chém nhé :v). Còn lại, anh bảo, em chỉ cần đến đây, những thứ em cần dùng, anh đều có thể mua cho em, đừng để hành lý quá nặng, như vậy sẽ bị mệt. Có lẽ đấy là lần thứ n, trái tim em bị tan chảy bởi câu nói của anh, chàng trai của em, bá đạo thật.
05-08-2017. Em lên chuyến bay về Hàn Quốc. Có lẽ đó là chuyến đi ý nghĩa nhất với em. Và hẳn nhiên, anh đợi em ở đó, anh cười, nụ cười ôn nhu nhất em từng thấy, em nhào đến ôm anh mà khóe mắt đã cay cay, hạnh phúc vỡ òa, em gặp lại anh sau gần một năm xa cách, nhớ thật nhiều, yêu thương thật sâu, một cái ôm sao kể xiết...
- "Nhóc con, gặp nhau phải cười chứ, sao lại khóc thế này." _Anh vừa cười vừa lau nước mắt cho em.
Nói vậy thôi chứ em biết mà, tay anh đang run kìa
- "Em 20 rồi mà, cũng cao hơn rồi nhé, nhóc đâu mà nhóc." _ Em hờn dỗi trong tiếng sụt sùi
- "Với anh thì em vẫn luôn luôn là nhóc, đi thôi nào, về nhà thôi"
Anh nắm nhẹ tay em, tay còn lại kéo giúp em đống hành lý. Về nhà? Hai từ này ngọt ngào đến thế ư.?
Hẳn nhiên nhà mà anh nói là nhà của anh rồi, anh mua được một căn nhà chung cư cũng rất gần gaming house. Nhà của anh chủ đạo là màu đen, nhưng, có một căn phòng được dán giấy màu tím.
- "Phòng của em đó, anh dọn từ phòng đọc sách nên nó hơi nhỏ"
- "Anh, chuẩn bị từ bao giờ vậy" _Đồ đạc trong phòng đủ cả, lại rất gọn gàng, hơn nữa trên giường còn có 2 em gấu bông...
- "Khi anh từ Mỹ về, sau lần ấy, anh nghĩ ngôi nhà này, cần có một phòng cho em"
Anh có biết, những lời nói ấy làm em hạnh phúc lắm không?!
...
3 tuần ở Hàn Quốc, anh đã giành cho em rất nhiều thời gian, đưa em đi ăn, từ những nơi sang trọng cho đến những quán ven đường, gần như em đã nếm đủ các món ăn ở Hàn vậy, anh còn đưa en đi chơi, vì CKTG sắp diễn ra nên chẳng thể đi xa được, chúng mình chỉ đi trong ngày để anh còn có thể luyện tập, nhưng như vậy, đã là đủ, với em.
3 tuần, em được nếm đủ những hương vị của hạnh phúc.
Ngày em trở lại Mỹ, anh cùng em ra đến sân bay, chúng ta đã ôm nhau, em lại khóc, lưu luyến không muốn rời còn anh vẫn cười như thế, nhưng ôm chặt em hơn.
- "Nhóc con, đến nơi gọi điện báo anh nhé, giữ sức khỏe thật tốt, anh sẽ cố gắng sang đó với em"
- "Mèo con của em, anh cũng phải giữ sức khỏe nhé, giữ phong độ thật tốt nha, em biết anh làm được mà, em thương anh lắm đấy"
- "Em đi nha" _Nhanh chóng bám áo anh, em kiễng chân hôn má anh tạm biệt. Cuối cùng cũng phải tạm biệt anh rồi.
Dù là tạm biệt, nhưng khi ấy em vẫn chìm trong ngọt ngào mà tin rằng nào một ngày nào đó vẫn sẽ được gặp lại anh, vẫn sẽ được bên anh, chỉ tiếc,...
--- Tôi là lá chắn đường ---
"SKT tiếp tục giữ ngôi vương tại CKTG"
"Chưa có một đội tuyển nào có thể lật đổ đế chế mà SK Telecom T1 đã tạo dựng lên"
"Một lần nữa, Quỷ vương Faker lại trình diễn những pha solo skill ảo diệu"
...
Vô số, là vô số những bài báo viết về anh và đội tuyển của anh.
Quỷ vương của em thật giỏi, lại một chiếc cup nữa bị anh giành được rồi. Chỉ là, dạo gần đây, chúng mình ít nói chuyện với nhau quá. Em giận dỗi, anh cũng không dỗ nữa, mà để em tự nguôi giận, em im lặng, anh cũng không chủ động nói chuyện,... là sao đây anh? Phải chăng là do áp lực của những trận đấu trước? Có phải, xong giải đấu này, anh lại trò chuyện vui đùa cùng em như trước kia?
Hình như, em nhầm rồi, em đã lầm tưởng về tương lai ấy. Trở về từ Trung Quốc, anh lại càng trở lên lạnh lùng, những cuộc gọi điện càng thưa và thời gian gọi càng ít lại, nói chuyện được đôi ba câu, anh lại bỗng nhiên im lặng, và em nhận ra, anh không còn cười với em nữa rồi. Có phải, đây mới là Faker lạnh lùng mà người ta vẫn hay nhắc tới.?
Để rồi bỗng một ngày, anh gọi điện cho em
- "Chúng ta nói chuyện chút được chứ?"
- "Dạ vâng"
Anh có biết đã bao lâu rồi anh chưa chủ động gọi điện cho em không? Anh có tưởng tượng được em đã vui như thế nào chứ? "Một chút"? Không! Bao lâu cũng được, chỉ cần đối phương là anh (rõ ràng đang sắp buồn chết đi được mà sao viết câu này đầu óc tui nó đen tối quá, hí hí, *bao lâu cũng được* :v) Chỉ là, sao em thấy lo lắng quá...
- "Ừm, cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu. Anh muốn dừng lại muối quan hệ này."
- "....dạ?"
- "Chúng mình chia tay nhé?"
Thật lâu sau em mới dám trả lời...
- "Anh chắc chắn?"
- "Ừ, anh xin lỗi."
...
- "Được."
- "Anh xin lỗi"
Và rồi anh cúp máy trước, những tiếng tút tút kéo dài, kéo theo cả sự chênh vênh của em.
Anh có hiểu tiếng được ấy khó cất lên như thế nào không anh? Thật sự khi ấy em chỉ muốn cười và hỏi rằng anh đang đùa có phải không? Chỉ tiếc là em với anh đã cùng hứa, dù cho có giận nhau đến mấy, chúng ta cũng không nói lời chia tay,... Và giờ đây, nó minh chứng cho sự dừng lại?
Nước mắt cứ thế rơi xuống, cả ngày, cả đêm ấy em vẫn cứ ngây ngốc nhìn điện thoại, sợ rằng mình sẽ để lỡ cuộc gọi hay tin nhắn từ anh. Em vẫn tin rằng anh sẽ gọi lại, sẽ giải thích một điều gì đó, hoặc một câu xin lỗi,... chỉ cần anh gọi lại, em sẽ dẹp bỏ cả lòng tự trọng mà níu kéo anh. Em thật thảm hại phải không anh? Dù biết rằng Face hay Instagram anh đã khóa, chắc số điện thoại, anh cũng không dùng nữa? Đây phải chăng mới đúng là Quỷ vương lạnh lùng mà người ta vẫn nhắc đến?
Những chuỗi ngày sau đó em thật sự rất thảm hại, làm chuyện gì cũng sai sót, tựa như một người mất hồn, người em thương, cuối cùng cũng buông lời kết thúc với em rồi.
Thế rồi, em quyết định quay trở lại Hàn Quốc, em muốn nói rõ với anh, em muốn biết em làm sai điều gì và hơn hết, em muốn vớt vát lại đoạn tình cảm này.
01-09-2017. Em lên máy bay quay lại Hàn, lần đi này, anh không được báo trước, em cũng chẳng còn chìm đắm trong hạnh phúc nữa.
Đặt chân đến đất Hàn đã là xế chiều, em thuê 1 phòng tại khách sạn, gần gaming house của các anh, trước tiên, em muốn đi ăn để lấy tinh thần biết đâu, gặp em trong tình trạng này anh đau lòng mà em lại không muốn thấy anh đau đâu, và hơn hết, em muốn chuẩn bị những gì mình cần nói khi gặp anh...
Thế nhưng
Những câu nói ấy mãi mãi anh không thể nghe.
Tối hôm ấy, em thấy anh cầm tay chị ấy và nụ cười ôn nhu ấy lại xuất hiện, lâu lắm rồi, em mới được nhìn lại nó, chỉ là, bây giờ, nó không còn được giành tặng em. Em biết nên nói sao đây nhỉ? Có đau lòng, hụt hẫng, chênh vênh, có hờn ghen,...
Người em rất yêu, hiện đang cõng chị ấy. Người em yêu, ngày trước có thể vì em mà cúi mình thắt dây giày cho em giờ đây lại có thể vì sợ chị ấy bị đau bởi giày cao gót mà cõng chị ấy.
Người em yêu, anh đã từng nói với em rằng bố mẹ anh rất bảo thủ, sẽ gây khó khăn cho em giờ đây đã tìm cho mình một người mình yêu, xứng đáng hơn em.
Em nên làm gì đây nhỉ? Khi tất cả đã sụp đổ?
Đi ngược về phía hướng còn lại, gặp lại anh Bang, em cũng khá thân với anh ấy từ ngày gặp anh. Anh ấy cùng em đi bộ dọc sông Hàn, anh ấy đã khuyên em rất nhiều, còn đưa em về tận khách sạn.
Sáng hôm sau, tất cả các phương tiện truyền thông gần như chỉ đăng tải một tin "Quỷ vương Faker và Eun Jung đã nối lại tình xưa", "Faker và Eun Jung đã công khai tình cảm" (viết đoạn này sao tui muốn vả cho mình một cái nhỉ, ahuhu câu truyện này là ác mộng, các bác đừng tin) Em chỉ còn biết cười nhạt, gần một năm yêu nhau, cũng không bằng chuyện chị ấy là "con gái", sẽ hợp với anh và yêu cầu của gia đình anh hơn em? Nhưng lấy tư cách gì để hờn ghen hay trách móc đây? Là em tự đa tình, tự vương vấn cái mối tình đã kết thúc này...
Đặt vé trở lại Mỹ vào chiều hôm ấy, có lẽ, nơi Seoul phồn hoa này không đủ chỗ cho em rồi. Em cũng nên trưởng thành hơn rồi, không thể cứ mãi trẻ con để mặc cảm xúc của mình bị người ta chi phối nữa, em... sẽ nhất định không nhớ đến anh nữa.
Cám ơn anh, vì ngày đó đã đồng ý lời bày tỏ của em, cám ơn anh vì đã yêu em, cám ơn đã lo lắng cho em, quan tâm em, cám ơn anh đã đến trong cuộc đời em, tô điểm thêm cho bức tranh thanh xuân này, cám ơn anh. Vì tất cả mọi chuyện
Xin lỗi anh, vì đã nhiều lần để anh mệt mỏi, xin lỗi anh vì đã làm anh phải vướng bận, xin lỗi anh vì không thể giữ đoạn tình này, xin lỗi vì em... không thể chúc phúc cho hai người, cũng xin lỗi anh, vì tất cả.
Con người ta vẫn thường nói "Tất cả mọi chuyện, đến tận cùng, thì sẽ ổn."
Đúng rồi nhỉ? Em và anh, rồi sẽ ổn.
Anh giờ đang hạnh phúc rồi, còn em? Rồi cũng vậy. Có điều, sẽ không cùng lúc mà thôi.
---
- "Anh sẽ yêu em mãi chứ?"
- "Câu nói này, em nên để 10 năm nữa sẽ hỏi, và anh sẽ dùng phần đời còn lại để chứng minh."
Ngày hôm ấy, một chàng trai tự tin mà vui vẻ trả lời, ngày hôm ấy, cũng có một chàng trai vì câu trả lời ấy mà ngập tràn hạnh phúc. Ngày hôm ấy, với những chàng trai ấy, thế giới này là cả một mảng màu hồng. Ngày hôm ấy, có một chàng trai đã tin vào tình yêu vĩnh cửu
Chỉ tiếc rằng, chàng trai ấy, 10 năm sau sẽ không còn có thể hỏi người kia nữa rồi...
[Hoàn chính văn]
--- Kẻ hết bài ---
Chap này hơi dài nhỉ?
Tui không muốn nhận gạch đá đâu mà :'(
Tui sẽ để kết như thế này nhé? Hay cho thêm 1 chap về Faker nữa nhỉ? Nhưng như vậy thì mô-típ có quen thuộc quá không :< Dừng ở đây nhé? Các nàng cho ý kiến với ~ TT
Đừng quên sửa cho tui lỗi chính tả nhé <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com