Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Thành viên thứ năm

Trước mặt tôi hiện lên một cửa tiệm quen thuộc dù chỉ đi đến đây có một lần duy nhất và đã chắc chắn rằng không đến lần hai.

"Sao anh lại đến đây thế?"

Phải vậy, là cửa tiệm của ông lão lần trước sửa và gắn tay cho tôi.

"Có để quên chút đồ, cứ đứng đây đợi đi."

"À ừm, anh cứ từ từ."

Tôi đang nghĩ đến việc phải làm cho Ely vui lên bằng cách nào đó, như nài nỉ Jackie chẳng hạn. Tôi đã nhờ cô ấy nhiều rồi, nên đâm ra cũng khá ngại.

Khoảng một lúc lâu khi tôi đang mải mê nhìn dòng người tấp nập qua lại, thì Maoru bỗng bước ra khỏi tiệm.

"Anh xong rồi à-" tôi chợt để ý đến thứ anh ta đang cầm, một cái vali nhỏ, à không một cái túi hình chữ nhật.

"Sao thế?"

"À... không có gì đâu, kia là đồ của anh à."

"Ừ, nhưng chỉ là đống dụng cụ thôi."

Trông cái vali có vẻ nặng nề, tôi bây giờ đang muốn biết bên trong đó có gì. Chắc cũng chỉ là đống đồ nghề giả kim gì đó.

"Về không nhỉ, tôi nghĩ cô ta cũng đã xong việc rồi."

"Xong việc? À, em cũng nghĩ thế, chắc là trở về được rồi."

Tôi không để ý cây giáo ngắn của anh ấy, lúc đầu nó không được gắn ngay sau hông.

"Thứ đó là gì thế?" Tôi chỉ vào cây giáo nọ.

"Này á? Vũ khí của tôi? Có chuyện gì à."

"Không... em chỉ tò mò..."

"Vậy chốc nữa tôi cho cậu xem."

"Ơ, vậy thì tốt quá."

Tôi cười nhẹ với Maoru, cả hai cùng trở về quán trọ để bàn chuyện với mọi người.

"Có chuyện gì mà gọi tôi gấp thế? Tôi đang bận mà..." Dylan trông khá thất vọng.

"Họp độiiii!!"

"Lại chuyện gì nữa?"

Từ khi nào mà bà Ely đã ngồi ngay bàn, mặt bà ấy lúc này như thể đang cằn nhằn việc gì đó. Tôi cũng không dài dòng gì mà tường thuật lại cho hai người kia cùng với mấy câu dẫn dụ của Jackie.

Dylan đồng tình với việc thêm một thành viên nữa cho đội, bởi lẽ cậu ta thích như thế mà. Ely vì mệt mỏi nên cũng chẳng nói gì mấy, gật đầu ậm ừ cho qua thế thôi.

Bà ấy cũng có hỏi tôi về việc Maoru có phải thầy tôi không, tất nhiên câu trả lời là "không". Tuy giống nhau nhưng lại là người khác, một bản thể khác...

Việc kết nạp như mọi khi, dễ dàng và nhanh gọn, ngoại trừ Dylan ra từ ba chúng tôi đều biết Maoru, nhưng biết rõ anh ta như nào thì chưa ai biết cả.

"Xong xuôi rồi meo! Tự nhiên muốn làm uỷ thác quá!"

"Đi cùng Dylan đi."

"Được thôi meo~ Đi nào!" Tay kéo lấy Dylan mà rời khỏi quán.

"Kh-khoan đã!!" Hết mực chống cự nhưng vô ích, cậu ta đã bị kéo ra ngoài.

"Vui nhỉ, thế tiếp tục cuộc trò chuyện?" Maoru quay sang nói với tôi.

"Vâng, được chứ."

Tôi trao đổi thông tin với anh ấy suốt một buổi chiều, rồi dừng lại với việc xem qua cây giáo ngắn kỳ lạ khi nảy.

"Chưa thấy nó bao giờ à?"

"Ơ vâng, chưa từng..."

Giữa ngọn giáo có một quả cầu nhỏ, tôi đoán nó để tụ mana. Phần thân không khác gì những cây khác nhưng nó ngắn hơn và...

"Nó có dài ra hơn được không?" Tôi hỏi.

"Được, xoay phần dưới."

"Chỗ này à-"

Tôi nhẹ nhàng xoay phần gậy dưới, nó thật sự dài ra và bây giờ trông nó thật... kỳ lạ hơn. Bên trong là ma thạch? Hoặc là một loại đá ma thuật cứng cáp nào đó tôi chưa từng thấy qua. Thật kỳ diệu, những chi tiết rối răm khắc trên phần đá này khá công phu, cứ như là biểu tượng của...

"Anh Maoru, biểu tượng này..." tôi từ tốn hỏi.

Vũ khí nguyền rủa, tôi đang cầm vũ khí bị nguyền rủa mà không bị hề hấn gì. Lẽ nào là hàng giả hoặc là tôi đã sai.

Tôi đang từ từ cảm thấy sợ hãi, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Bị rút tuổi thọ hay chết ngay tức tưởi, mà chết ngay thì không có rồi...

"Biểu tượng này à? Của đám phù thuỷ tôi biết khắc lên đấy, nhưng thật kỳ lạ, cậu em cầm nó lên được, người thường cầm một tí là ngã lăn ra đất rồi."

"A-anh đùa phải không... và anh để cho em cầm?!"

"Không. Chắc là do Siegfried từng tiếp xúc với dạng vũ khí này? Với cả tôi chỉ muốn thử."

Tôi chưa từng sử dụng vũ khí nguyền rủa, nhưng tương thích được với một trong số chúng, thì đã là điều khó tin.

"Chưa, em chưa... nhưng thử cái gì chứ..."

"Thế hả."

Tự dưng sắc mặt của anh ấy có chút lạ thường, vẫn là khuôn mặt vô cảm đó nhưng... nó trông thật buồn cười ư?

"Anh bị sao thế..."

"Hửm? Từ đầu tôi muốn thử lạnh lùng với người khác, xem ra hơi khó."

"Hả?" Tôi bất ngờ, từ đầu tôi bị anh ta chơi.

"Xin. Lỗi. Vì cư xư như thế."

Nhưng tại sao, tôi cần có một lý do chính đáng.

"Ơ vậy còn trao đổi đồng-"

"Không không cái đó là thật, không tin đi mà hỏi Jackie đi."

Tôi cứng miệng, tôi không nên nói gì thêm, dù sao thầy cũng luôn làm mấy trò như này. Cũng không lạ gì, nhưng tôi thật sự... bất ngờ.

"Em hiểu rồi..."

"Mà mạo hiểm giả thì cần làm gì ấy nhỉ, tôi đã hành cái nghề này vài tháng rồi nhưng vẫn chưa hiểu lắm. Ngoài làm nhiệm vụ thì cũng chả biết làm gì."

"À, cái đó, nó cũng đơn giản mà."

Chúng tôi vẫn ngồi đó và trò chuyện, thật ấm cúng làm sao, vì đã lâu rồi tôi chưa nói chuyện như này.

Hoài niệm làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com