Chương 25: Gia đình
Tôi đã từng có gia đình, như bao người khác, tôi đã từng hạnh phúc cho đến khi... một biến cố đau thương nhất trong đời tôi lại xảy ra.
Một lần nữa.
Đó là một buổi sáng tràn đầy năng lượng với những đứa cháu nhỏ nô đùa xung quanh căn hộ rộng lớn, vẫn như mọi khi tôi sẽ cùng những đứa lớn làm việc nhà cũng như phụ trách nấu ăn cho mọi người. Những nụ cười khi làm việc của chúng luôn là động lực mỗi ngày của tôi.
Điều này cũng chẳng thể kéo dài bao lâu, bởi lẽ tôi đã không lường trước được sự việc kinh hoàng đó sẽ xảy ra, tôi luôn hối hận khi đã không thể làm gì có ích cho chúng vào thời điểm đấy.
"Sumire cháu cầm gì đấy?" Cô bé đang chơi đùa với một vật thể hình tròn kỳ lạ trên tay và tôi đang cố hỏi con bé.
"Trái banh này ạ? Cháu thấy nó ở dưới tầng hầm đó ạ."
Tôi chưa từng thấy trái banh lạ lẫm đấy bao giờ, nó trông nhớp nháp đến kỳ lạ, đã vậy đống nhớp nháp đó còn có màu đỏ nữa.
Tôi đã nghĩ quẩn và khuyên bản thân rằng không cần để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, sẽ đau đầu mất. Cho nên tôi đã bỏ qua mà không hề hay biết chuyện sắp xảy ra.
Đó là một buổi tối nhộn nhịp, mọi người sum vầy trên một chiếc bàn ăn lớn cùng nhau cười đùa, nói chuyện phiếm với nhau, thư giãn sau một ngày thấm mệt. Mọi chuyện sẽ rất bình thường nếu như, Sumire không cầm trên tay thứ kỳ dị khi nảy.
"Con cầm gì thế." Mẹ con bé hỏi.
"Trái banh ạ." Con bé vui vẻ đáp sau đó lắc lắc nó.
"Banh gì mà lạ thế, nó dính bùn à, vứt nó ra ngoài đi chứ kìa." Anh họ của con bé bảo.
Càng lắc thứ đó mạnh thì tôi càng cảm thấy không đúng, cứ như nó đang tích tụ cái gì đó... khoan đã...
"D-Dừng lại mau-"
"Tách Tách Tách" Mọi người trong nhà đều nổ... thành một chất lỏng màu đỏ... chúng là máu của họ và thứ kia đang giết họ.
Mọi người, tất cả, đều không kịp chạy trốn, tất cả đã... biến thành một vũng máu lớn chảy lênh lán khắp sàn nhà. Tôi thất thần, có lẽ sẽ tới lượt tôi chết sớm thôi, tôi ngồi bịch xuống vũng máu của người thân mà trợn mắt nhìn thứ kia đang được kích hoạt.
"Ch-Chuyện gì vậy- Chuyện gì thế này..."
"Loyd, Ishma, Kalles, Sumire...?" Tôi gọi tên những đứa cháu nhỏ, nhưng...
Không một hồi đáp.
Sau một khoảng thời gian dài, lúc này đang là nửa đêm, tôi đang đứng bên ngoài căn hộ nơi tôi gọi là nhà, nhìn nó đang bị vây quanh bởi hàng tá xe cảnh sát. Rất nhiều người đứng xem, kể cả tôi, đứng trong vô thức.
Tay ôm thứ đáng ra không nên tồn tại mà quẳng nó về phía cái cây nọ. Thứ nhìn như trái banh ấy bật lại và đập vào ngay đầu tôi, trong khi nó không bị hề hấn gì. Người đã nhuốm máu, tâm trí chẳng thể nào suy nghĩ được, tôi tự hỏi rất nhiều lần rằng tại sao thứ đó lại ở dưới tầng hầm của căn hộ.
Tôi không tài nào quên được những gì đã xảy ra khi nảy, nó bây giờ đã ám ảnh đầu tôi đến mức muốn nổ tung. Tôi chẳng còn chút hy vọng nào cả, mọi thứ đều tan biến ngay trong một đêm, hạnh phúc cứ thế mà bốc hơi khỏi cuộc đời tôi.
Đi mãi đi mãi, trong công viên vắng tanh cùng với những ánh đèn đường mờ ảo. Nhìn thấy cây cổ thụ trong công viên mà tôi lại nhớ đến ngôi nhà cũ, tôi lại nhớ đến người.
"Titania..." Tôi bỗng gọi lại tên người, ý thức được rằng tôi đã quên người trong trăm năm qua.
Tôi đã là một người không tốt, chìm đắm trong hạnh phúc mà quên đi người ấy, tôi đã tự trách bản thân mình. Tôi tức giận mà lần nữa đập thứ kia xuống đất, nhưng lần này nó không nảy cũng không chạm đất... nó đang phát sáng và từ từ kích hoạt trở lại.
Tôi hoảng hốt, quay người chạy thật nhanh nhưng không thành, nó đã bay thẳng vào lưng tôi và dịch chuyển tôi sang nơi khác.
Cát, cát đã vào trong miệng tôi.
Tôi ho sặc sụi vì đống cát, đầu thì đau, mắt thì lờ mờ.
Tôi đã bị đưa đến đồi cát? Không, đây là...
"S-Sa mạc? Cái gì thế này..."
Lạc lõng giữa biển cát bao la, tôi một mình một cõi đi tìm sự trợ giúp. Tôi không biết đây là vùng sa mạc nào, cũng như không thể nào xác định được phương hướng của nơi này.
Tôi hoàn toàn bị lạc.
Tôi gắng đi tiếp, tôi phải đi, vì tôi biết sa mạc vào buổi sáng khắc nghiệt đến nhường nào. Trong người không có gì ngoài cái thứ màu đỏ chết tiệt kia, sống sót qua lần này là điều không thể.
Tôi lo lắng, có lẽ đây là hình phạt của tôi cho những điều tôi làm trước đây sao.
Đã không biết bao lâu rồi, 2 tiếng hay 3 tiếng, chân tôi đã muốn rụng đi vì kiệt sức, cơ thể đang dần trở nên yếu đi. Nhưng rồi tia hy vọng của tôi cũng đã đến, thật may, có một người đang đi đến đây, họ mặc một cái áo choàng rách rưới và trùm kín mặc.
Tôi muốn gào lên, nhưng đã kiệt sức rồi.
"C-cứu..."
Tôi đã ngất đi.
..
.
Mùi hương thật quen thuộc, là mùi của hoa oải hương, chỗ tôi đang nằm cũng rất thoải mái và... sạch sẽ?
"Bà đã tỉnh chưa?" Giọng của một cô gái cất lên.
"Ai? Ai thế." Tôi đuối sức mà đáp.
"ELINE!" Một người nữa quát tên ai đó, nhưng tôi đoán là của cô gái này.
Eline không đáp lại mà chầm chậm bước ra ngoài phòng, tôi có nghe tiếng cãi vã ở ngoài đó, bởi vì tôi sao.
"Cháu phải kiểm tra chứ, bà đừng có nghiêm khắc như thế."
"Đây là chuyện của bà, dẫn Soliete ra ngoài một chút đi."
Tôi không biết họ đang nói gì, nhưng cái giọng kia thật quen thuộc, lẽ nào...
"Sao lại ở đây hả? Khoẻ rồi thì đi dùm." Nhìn kỹ lại mới hiểu tại sao lại quen thuộc đến thế.
"Seven... lâu rồi không gặp."
"Lại gì nữa, đừng có tỏ ra đáng thương coi, rốt cuộc tại sao cậu tại nằm giữa sa mạc thế hả."
"Tôi... bị dịch chuyển, còn cậu tại sao lại cáu gắt với tôi như vậy hả?"
"Còn hỏi thế? Không nhớ lần trước đã làm gì với tôi và với Sixteen à?"
Tôi nhớ lại, tôi có đúng là đã cãi nhau với hai người họ, tôi bảo rằng sẽ biệt ly và không để cho họ làm liên luỵ đến cây thế giới. Từ đó tôi đã không thấy hai người đó ở đâu, tôi đã nghĩ rằng họ mất tích...
"Tôi..."
"Zero, người từng được Titania cưng nựng bây giờ tàn tạ vậy sao."
"Im... Im đi, người như mày thì biết... gì... chứ..."
Tôi chết lặng, có lẽ tính cách thô lỗ và vênh váo của tôi vẫn còn đó.
"Thế đấy, khoẻ rồi thì cút ra khỏi đây."
"Làm ơn đừng như thế mà, tôi... xin lỗi, được chưa."
Seven ngạc nhiên khi nghe tôi xin lỗi cậu ta, đơn giản là vì tôi trước giờ chẳng chịu phủ nhận điều gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com