Chương 37: Thành viên thứ sáu
Đã một tuần trôi qua và mọi chuyện đang dần có tiến triển. Nhưng có điều, Dylan lại muốn nhanh chóng đến thành Ronakt sớm nhất có thể. Lý do đơn giản là vì cậu ấy không muốn để chú mình đợi quá lâu.
"Vậy chốt ngày mai nhá." Dylan bảo mọi người.
"Ừ, nếu cậu đã muốn như thế."
"Thành Ronakt sao~ Hóng quá!" Jackie hớn hở, hai đôi tai mèo dựng lên và nghoe nguẩy cái đuôi của cô ấy.
Trong quán nhậu quen thuộc, chúng tôi dường như bị bao quanh bởi những tiếng cười reo hò của các mạo hiểm giả. Họ đang ăn mừng một sự kiện lớn nào đó, cho nên tiền ăn của tối hôm nay là miễn phí cho những người đang ở trong quán.
Họ thật rộng lượng.
"Nhưng chị có chắc không ạ? Em sợ sẽ làm phiền mọi người..."
"Sao lại phiền? Nếu ai mà than, thì chị sẽ đấm tên đó không chừa phát nào đấy!~"
"Này? Tôi vừa nghe cô muốn đấm ai ấy nhỉ?"
Dylan bỗng nhảy dựng lên, có lẽ cậu ta đã hiểu những lời mà Jackie nói vừa rồi.
"Không biết meo~ Hình như mi đang uống hơi quá nên say rồi."
"Ai say hở? Tôi chỉ uống mấy ly thôi mà!?" Tay cầm chặt lấy ly bia mà đập mạnh xuống bàn.
"Nè hai người thôi đi."
Hai người này mà điềm tĩnh được như Maoru thì hay biết mấy, anh ấy cứ ngồi nhìn chầm chầm ly bia từ đầu đến giờ, cứ uống một tí là dừng, lặp đi lặp lại một hành động.
"Đồ điên, Gừ!"
"Chịu cô đấy!"
Ngày mai là khởi hành rồi, tối nay tôi còn phải chuẩn bị hành trang, xem ra không rảnh rổi như những ngày khác nữa.
Lần trước tôi có ghé qua một lần nhưng chỉ dừng ở bến cảng, nhìn từ bên ngoài cũng dủ
"Anh bảo là muốn ở lại đây à?" Tôi quay sang Maoru mà hỏi.
"Chắc là... vậy."
"Anh không sao chứ?"
"Không hẳn."
"À vậy sao..."
Tôi càng hỏi thì anh ấy càng nhỏ giọng lại, cứ như không muốn nói nhiều về nơi chúng tôi sắp đến. Nhưng dù sao tôi cũng tôn trọng anh ấy, nên tôi đã không hỏi thêm về chủ đề đó.
"A...ưm..."
"Nào, đừng có ngại~"
Trước mặt tôi là Klein, cô ấy đứng lên để muốn nói điều gì đó, nhưng lại ngại ngùng không nói nên lời.
Hành động này làm tôi nhớ đến bản thân thuở xưa, khi tôi còn là một người không dám tiếp xúc với xã hội ngoài kia, chính điều đó đã khiến cho tôi gặp không ít trở ngại vào lúc ấy.
"K-Klein Weiss... m-mạo hiểm giả cấp B... và...và...a..."
"Hiểu rồi meo! Hân hạnh được đồng hành cùng em~"
Nhìn Klein ấp úng như thế tôi và Dylan chỉ biết cười nhẹ, hành trình của chúng tôi chỉ mới bắt đầu thôi.
*
*
Bốn giờ sáng chúng tôi xuất phát từ Labrith đến Pijesak, đến được đây thì cũng đã hơn sáu giờ sáng rồi. Khu chợ bắt đầu đông người hơn, tấp nập dòng người qua lại.
Thật hoài niệm khi đây là nơi tôi lần đầu gặp Jackie, lúc ấy cô ấy chỉ là một thương nhân người thú đi rao bán những vật phẩm có "giá trị" mà cô ấy có được.
Thấp thoáng đã 6 tháng trôi qua, thật là nhanh.
"Dừng chân tẹo đi, không lẽ phải đi một mạch ra cảng sao."
Jackie chân cẳng bủn rủn như muốn rụng đi, không ngừng than thở đằng sau Dylan.
"Không được! Cứ như này thì trễ mất."
"N-Nghỉ ngơi một chút vẫn tốt hơn mà... không lẽ cậu gấp đến thế à."
"Không... nếu mà làm gì đó trái ý với chú... ổng sẽ..."
"Sẽ...?"
"Sẽ gõ đầu tôi mất!"
"Hả? Sao cơ."
Dylan không ngừng nói về việc chú cậu ta đáng sợ như nào, đã thế còn dí mặt cậu ta sát vào mặt tôi. Nghĩ đến nó, tôi cũng không biết phải nói gì nữa.
Bởi vì những lời than phiền của cậu ta mà chúng tôi đã phải rời Pijesak ngay sau đó, vì đang trong mùa hè nên thời tiết có thể nói là cực nóng. Nắng gắt khiến cho cơ thể mất nước khá nhiều, vì thế mà tôi tạo một vài cục băng nhỏ đưa cho từng người trong đội, cơ mà...
"Nè tạo một cục băng to đi! Sau đó dùng lửa-"
"Được đó! Ta có thể lấy nước từ đó."
"Này! Không được ngắt lời tui! Gừ!"
Tôi có thể làm, nhưng đã từ chối.
"Rừng xanh phía trước rồi, vào đấy sẽ ổn ngay thôi."
"Gì chứ?!"
Cả hai đều đồng thanh cất tiếng, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại.
Tôi chỉ có thể gượng cười trước tình huống như này.
*
*
Hiện tại, chúng tôi đang nghỉ chân tại một cái hồ lớn giữa khu rừng xanh, không còn cái nóng oi bức từ bên ngoài mà ngay bây giờ tôi đang hưởng thụ không khí trong lành và mát mẻ từ khu rừng khổng lồ này.
Tôi nhìn Klein và Maoru, hai người họ trong suốt chuyến đi dường như dã không nói gì, họ chỉ lặng lẽ đi theo. Trong khi hai người kia thì vui vẻ dọc nước hồ, đáng quan ngại.
"Em không xuống cùng bọn họ à."
Tôi tiến lại gần Klein, cô bé đang ngồi cụp người lại dưới một góc cây to.
"A... em ổn mà."
"Sắp trở về quê nhà rồi, em không vui à?"
Klein im lặng một hồi lâu, có vẻ tôi đã nói điều con bé không muốn nghe rồi, nghĩ lại tôi thấy mình thật có lỗi.
"À... xin lỗi anh không cố ý-"
"Không sao đâu... chỉ cần đi đường biển là được."
Klein cứ mãi rụt rè, nhưng điều đó làm cho cô bé trở nên... dễ thương?
"Làm gì đó~ Cứ nhìn chằm chằm vào con bé vậy meo." Jackie nhìn tôi với bộ mặt gian xảo của cô ta.
"Ơ không...! Mà cô đứng đó khi nào đấy hả?"
"Mới nảy. Dylan bảo dọc nước đủ rồi, phải đi tiếp."
"Đừng có nhìn tôi như vậy chứ..."
"Aha biết rồi~"
Chúng tôi thu dọn hành lý và nhanh chóng rời khỏi rừng xanh, bến cảng Tekiohba khá là gần khu rừng này nên chỉ vài dặm là đã đến nơi.
Chỉ trong chốc lát, cả đội đã lên thuyền an toàn, hoàn toàn không khó khăn như lần trước.
"Lo lắng à?" Maoru hỏi tôi.
"Không, ngược lại em thấy khá hưng phấn ấy chứ."
"Vậy sao. Tốt quá nhỉ."
"Anh thực sự không muốn đến Ronakt à?"
"Ừ... có lẽ là vậy."
"Chúng em sẽ rời khỏi đó nhanh thôi mà, anh không cần bận tâm đến đâu."
"Anh chỉ sợ, mấy đứa liên luỵ đến mấy chuyện chính trị ở đó. Đặc biệt là khi đi theo anh."
"Mọi chuyện sẽ ổn mà... ít nhất là vậy."
Maoru không nói gì, chỉ để lại ánh mắt tuyệt vọng trên gương mặt.
"purvatuw..."
*"Cố lên..."*
Vừa rồi là... ngôn ngữ gì thế...?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com