Chương 40: Bông hoa tuyết
"Keng." Một âm thanh được tạo ra bởi hai thứ rắn chắc bằng kim loại va chạm nhau, inh ỏi đến mức chói tai.
Điều gì đã khiến tôi mất cảnh giác.
Có lẽ tôi thật sự quá mềm yếu.
Vậy tại sao tôi còn sống ư?
Có Thượng Đế mới biết...
"C-Cái gì thế?! Không thể!" Iruha ngạc nhiên.
Tôi đưa mắt nhìn phía trước, một tinh linh nguyền rủa đang che chắn cho tôi. Trên tay xuất hiện giáp tay màu trắng xanh quen thuộc.
Bộ giáp nguyền rủa "The Empire" của mẹ tôi?
Trong vô thức mà nó đã bám lên tay trái của tôi, vung thanh đại kiếm che chở cho kẻ yếu đuối này.
"Ô-Ông đã giữ nó?"
Người này đang mang theo một trang bị nguyền rủa cổ đại mà không bị lời nguyền tác động lên sao?
Ơ mà tôi bây giờ lại bị nó bám chặt vào tay...
"Thằng nhóc như mi lại được nó chọn, thật xàm xí."
Iruha bật ra đằng sau, sau đó biến mất... nhanh như một cơn gió.
*
*
"Có chắc là cậu ổn không?"
"Ổn. Sao mà tái cả mặt thế."
Dylan mặt tái nhợt đi, nhưng trên tay cậu ta lại đang cầm lấy một bông hoa trắng buốt.
"Đó là... nó sao?!" Tôi chỉ vào thứ cậu ta đang cầm lấy.
"À, khi nảy tôi đang cố gắng thoát khỏi bọn tuyết long thì chợt rớt xuống một cái hố nhỏ và rồi... tôi thấy thứ chúng ta cần đây."
Vừa nói vừa giơ bông hoa tuyết lên mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.
Thoạt nhìn qua thì cũng chỉ là một bông hoa có màu trắng bình thường nhưng thứ này lại vô cùng đặc biệt.
"Chúng là những hạt giống của Titania tạo nên."
Dylan dừng hành động vô tri của mình và bắt đầu nói.
"Hạt giống?"
"Ừ, chính bà đã gây dựng và cai trị cả Tiên Quốc."
Mỗi lần nhắc đến cái tên đấy, tôi lại nhớ đến những lời khó hiểu mà bà Ely luôn nói. Đôi lúc tôi nghĩ rằng nó có ẩn ý nào không hay hoàn toàn là vô nghĩa.
"Thế tôi có thể gặp bà ấy không?"
"Tất nhiên là không rồi."
"À... ra thế..."
"Sao lại muốn gặp bà ấy?" Nghiêng đầu hỏi.
"Cần phải có lý do sao?"
Dylan không nói gì thêm mà chỉ lật đật chạy thật nhanh ra khỏi cái hang tuyết lạnh lẽo này. Nhìn theo bóng lưng của Dylan dần biến mất, tôi mới bắt đầu chắp bước đi theo.
Nhưng chỉ đi được vài bước, thì tôi cảm nhận được thứ gì đó đang quấn chặt lấy chân của mình. Tôi không suy nghĩ nhiều mà cúi người xuống tạo một ngọn lửa nhỏ đốt thứ trông giống dây leo này.
"Sao nó... không cháy."
Tôi chắc chắn ngọn lửa đủ mạnh để có thể thiêu rụi thân dây leo, rõ ràng điều này thật sự rất lạ thường. Tôi cố gắng truyền thêm một ít mana vào ngọn lửa, nhưng quả nhiên nó không hiệu quả.
"King" tôi gọi nó, tinh linh đang bám vào cánh tay trái của tôi, ra lệnh cho nó để kéo thứ phiền phức kia ra. Mặc dù chỉ trong một thời gian triệu hồi ngắn ngủi khi nảy mà bây giờ nó đã không phản hồi lại tôi.
Chắc chắn không phải là ảo cảnh, tôi tin là vậy.
Đột nhiên nhánh dây leo vừa rồi kéo mạnh tôi khiến cho tôi ngã bịch xuống, đồng thời kéo lê lếch xuống một con dốc dẫn xuống một cái lỗ to đã bị đục sẵn đó.
"Hoả cầu!"
Tôi giương trượng và liên tục bắn vào thứ kia cho dù tôi biết nó sẽ không hề hấn gì tới.
Tôi cứ bị kéo và kéo cho đến khi trang bị đằng sau lưng tôi bị bào mòn bởi mặt băng, cuối cùng là rớt xuống một căn phòng chứa đầy bông hoa tuyết hệt như cái Dylan đã cầm. Tôi ngỡ ngàng nhưng cũng đau nhói vì cú ngã vừa rồi.
Bên cạnh khu vườn hoa này, còn có một cái cây khổng lồ nằm nghiêng sang một bên. Thân cây bị băng tuyết đính lên làm cho nó trở nên dị dạng hơn so với những cái cây khác. Tôi chậm rãi lại gần mà quan sát, càng tiến lại gần càng cảm nhận được sát khí mà cái cây tạo ra.
Ấy mà thật xui xẻo, có thứ gì đó đằng sau lưng tôi, nhìn chằm chằm vào cái mạng nhỏ này.
"Uỳnh" Con quái đằng sau vung cánh tay đầy gồ ghề của nó mà tấn công. Tiếng động lớn vừa rồi cũng đã làm cho con còn lại thức giấc và đẩy tôi vào tình huống khó khăn.
Hai con Treant khổng lồ theo suy đoán thì ở đâu đó cấp A hoặc S, và bọn này bằng cách nào đó có thể kháng được ma pháp.
Không kẻ hở hay một con đường thoát, ở lại chiến đấu thì càng không thể.
"Hay là thiêu rụi chỗ này-"
Trong chớp mắt con Treant đã quật tôi ra xa, văng vào bức tường băng cứng chắc làm tôi bị chấn thương nặng. Toàn thân cứng đờ chẳng thể nào cử động được nữa, nhưng dù vậy tôi lại nghe được tiếng "Rắc" nào đó trước khi tôi ngất đi.
*
*
"Crét crét"
Tôi hiện tại nửa tỉnh nửa mơ, chưa thể xác định được tình hình hiện tại được. Tuy nhiên tôi có thể cảm thấy những thứ quái dị đang lúc nhúc khắp nơi trên cơ thể kể cả mặt tôi...
"Crét"
Tôi chậm rãi mở mắt để quan sát thì thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là cái bụng đầy nhớt của một con bọ.
"C-Cái gì vậy hả!!!" Tay chộp lấy con bọ to bằng hai bàn tay, ném thẳng về phía bức tường gỗ.
Tôi nhận ra mình đang nằm trên một cái giường êm ái, cùng với đám bọ... có vài con cừu nhỏ đang nô đùa với nhau trên nền phòng.
"Chuyện gì thế này..."
Rõ ràng mới nảy tôi còn đang bị tấn công bởi hai con Treant và bị thương nặng. Mà giờ tôi lại ở một nơi lạ hoắc, bị đám bọ vây quanh người như thực vật.
Tôi rời khỏi giường với bộ quần áo đơn sơ của một bệnh nhân, tóm lấy một con cừu, lấy hết can đảm bước ra khỏi căn phòng trong khi tay thì ẳm con cừu nhỏ với bộ lông mềm mại.
Đầu tiên là ngó nhìn xung quanh nơi kỳ lạ này, sơ lược qua thì trông như một ngôi làng nhỏ trong một cánh rừng xanh nằm bên một cái hồ nước lớn. Từ xa có thể nhìn thấy một thác nước lớn chảy xuống và dẫn nước đến cái hồ.
Nói về sinh vật ở đây, đa số là động vật nhỏ vô hại và bọ... Một nơi hoàn hảo để nghỉ dưỡng khi về hưu, thích hợp cho một kỳ nghỉ hè nóng oi bức.
"Tỉnh rồi sao?"
"Vâng?"
Tôi giật mình sau khi thờ thẫn nghĩ về cánh rừng này, một người dị thường tới gần và hỏi tôi.
Người này mặc một cái áo choàng trắng với lớp giáp khá mỏng dành cho các pháp sư, sau lớp chùm đầu đó là một lớp da đen huyền đến mức không thể thấy được khuôn mặt, nó gợi cho tôi một cảm giác thật quen thuộc.
"À ừm chắc anh là chủ nơi này...?" Tôi bình tĩnh hỏi.
"Chuẩn, ta là người cai quản nơi này, chào mừng lữ khách lang bạt đến với Ferē!" Người nọ đáp.
Tôi bất ngờ và hoang mang trước lời chào mời của người này, trông không giống như một người quản lý cả một hệ sinh thái.
"Cho hỏi... là anh đã đưa tôi đến đây sao?"
Anh ta im lặng một hồi, một lúc sau mới phản hồi lại.
"Ta thấy đám Treant của ta đánh gục ngươi nên mới dẫn về đây trị liệu."
"Đám Treant là của anh sao?!"
"Bọn chúng là hộ vệ canh giữ cổng vào nơi này, nhưng ta không cảm thấy tà khí nào bên trong lữ khách ngươi cả. Cho nên ngươi biết rồi đấy."
Anh ta nói một loạt ra cứ như đã học thuộc cả dòng đó vậy. Không lạ gì đối với những người như anh ta.
"Cảm ơn, không có anh giúp đỡ thì tôi đã đi rồi..."
"Nhưng! Lữ khách đây vẫn tính là kẻ đột nhập."
"K-khoan đã, tại sao chứ!"
"Không ai rảnh rỗi đến đây làm gì cả."
Tôi cứng đờ khi nghe anh ta bảo thế, đúng, chẳng người bình thường nào đến chỗ nguy hiểm như hang tuyết kia. Thế nên tôi cũng không nói gì thêm, mà chỉ im lặng nhìn bầy cừu nhảy qua lại.
"Vậy khi nào tôi sẽ được ra khỏi đây."
"Có lẽ là không bao giờ? Ta không biết nữa."
"Anh đang đùa đúng không?"
"Ta nào biết đùa, với cả đã lâu rồi mới có người đến Ferē, ở đây một mình ta cũng buồn chớ."
Sự cô đơn, luôn là thứ mà con người ta luôn muốn né tránh.
Tôi im lặng, để lại những tiếng lúc rúc của những con bọ.
"Nếu tôi ở lại đây, tôi sẽ được gì?" Tôi nói.
"Tốt, tốt! Tất nhiên sẽ nhận được những thứ mà con người luôn mong mỏi."
Tôi gật đầu nhẹ và bắt đầu nghĩ đến mọi người ở Ronakt. Tôi nghĩ họ sẽ ổn thôi, nhưng không một lời mà bỏ đi thì có hơi...
"Siegfried Izugito, mong được anh chỉ giáo."
"Hừm hừm." Anh ta gật đầu lia lịa, nắm lấy tay tôi mà lắc mạnh.
"Ta là Fremont, hộ thần của vua Titania."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com