Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Thành Phố Birdeah, cô gái kỳ lạ

(Chào, với lý do là trùng họ tên với nhân vật khác - cũng như là một nhân vật nổi ở một bộ anime. Nên tác giả đã thay họ của Yuta từ Hibiki thành Kagayaki, và tất nhiên tác cũng đã check kỹ càng trước tránh việc trùng một lần nữa •́ ‿ ,•̀)

Đã qua bao lâu, tôi cũng không thể xác định được. Nhưng thứ duy nhất khiến tôi phải thở phào nhẹ nhõm là cả hai đã thuận lợi qua được cổng thành. "Trạm thu phí" ở đây cũng không phải dạng quá gắt gao như tôi nghĩ, hoặc có lẽ họ không thực sự chú tâm vào công việc.

"Sao? Anh thấy thế nào?" Tôi hào hứng vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi.

"Bình thường."

"Bình thường hả? Là không ấn tượng gì à?"

Vừa đi chúng tôi vừa trò chuyện, về thành phố và về thế giới này. Nhưng sự hụt hẫng của tôi lộ rõ khi nhận được câu trả lời từ Yuta.

"Thực sự bình thường đến vậy hả?"

Không một câu đáp lại. Tôi cứ như mất hồn khi nhận lấy kết quả không mong muốn. Phải, tôi muốn cho Yuta thấy thế giới mới mà mình đang sống, muốn chia sẻ sự thú vị ở nơi đây. Những tưởng anh ta sẽ thích thú hoặc bộc lộ một cảm xúc mãnh liệt nào đó, nhưng mọi thứ đều đi ngược lại với suy nghĩ của tôi. Tôi bất ngờ vì anh ta không hề thể hiện gì, cả tâm trạng lẫn biểu cảm, dường như chúng không tồn tại trên gương mặt chán đời kia.

""Trừ đống tiếng tụi bây nói bên đây, thì chả khác gì mấy chỗ tao từng đi."

"Từng đi? Anh du lịch nhiều nơi rồi hả?"

"Công tác."

Đối với một người có một công việc ổn định như anh ấy, thì một chuyến "công tác" cũng là điều bình thường? Với tôi nó luôn là ngày đi nghỉ dưỡng. Được cử đi khắp nơi để làm việc, tôi cũng từng ao ước thực hiện được điều "bình thường" đó.

Thợ săn à... thích nhỉ.

"À, công tác ha. Anh có đi thường xuyên không?"

Đáp lại tôi là sự im lặng bất thình lình từ Yuta, như thể anh ta không muốn nói gì nữa. Không một câu trả lời đàng hoàng nào, kiệm lời hết sức. Tôi không tin được anh ấy lại đối xử với mình như người dưng nước lã, một người vô hình không hơn không kém trong khi cả hai đã quen biết hơn vài tháng. Thật phũ phàng, hoặc có lẽ tôi đã hỏi những câu kỳ quặc nên đâm ra...

Con phố vào buổi xế chiều mang lại cảm giác đầm ấm đến lạ, trên đường đông đúc và tấp nập người qua lại đầy rẫy tiếng cười nói. Thành phố là thế, nhưng với tôi thì Birdeah phải có thứ gì đó đặc biệt mới xứng danh Tiên Quốc như lời đồn.

Sau hồi lâu, cả hai chúng tôi đã nhanh chóng đến nơi và đứng trước hiệp hội mạo hiểm. Dù là giờ chiều nhưng hôm nay hiệp hội lại tụ tập khá đông người, tôi bất ngờ vì khung giờ này ở Labrith hoặc Ronakt thường sẽ rất vắng. Tôi đoán tộc Elf ở đây thường sống về đêm, tất nhiên là với các "Shadow Elf" - chủng tộc đã quen với việc sống trong bóng tối.

"Anh chờ ở đây tí, tôi vào trong bàn với tiếp tân về cái nhiệm vụ Fremont đưa."

Thấy Yuta gật đầu, tôi cũng không nói gì nhiều mà đi vào hiệp hội. Ở bên đây, nhà hiệp hội khá lớn so với những nơi khác, với kích thước thì rõ ràng là vậy. Kiến trúc bên trong họ làm tương đối giống với kiến trúc nhà thờ, trang trọng và uy nghiêm. Quầy lễ tân kết hợp với quầy nước lớn tại trung tâm, làm cho việc phục vụ các nhà mạo hiểm trở nên dễ dàng hơn.

Tôi choáng ngợp, trước những thứ hoàn toàn mới này. Nhưng trở lại với mục tiêu chính, tôi nhanh chóng bước đến quầy tiếp tân, đứng đối diện một chị gái á nhân. Lẹ làng đưa một tờ giấy nhỏ rách nát của Fremont cho chị gái rồi đứng chờ một lúc để họ giao nhiệm vụ.

Mèo à...

Nhắc đến á nhân chủng mèo, tôi lại sực nhớ đến người bạn cũ của mình. Tôi đã bỏ cô ấy lại ở Ronakt, rồi một mình đi đến Birdeah mà không để lại một lời nhắn nào. Thật tệ, tôi thật tệ.

"CHỊ MARIA! DUYỆT NHIỆM VỤ HỘ EM!"

Bất thình lình từ đằng sau tôi vọng lại một tiếng hét inh ỏi và vội vã, sau đó người cất tiếng hét kia đập mạnh một tờ giấy xuống quầy. Tôi tròn mắt nhìn người con gái có mái tóc trắng dài đang vội vàng chờ ai đó tới xét duyệt nhiệm vụ cho mình. Hai, rồi ba phút, chẳng thấy ai tới. Kể cả chị á nhân cũng không thấy đâu.

"Cô vội thế sao? Dù gì nhiệm vụ cũng không giới hạn thời gian mà-" Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở cô gái có mái tóc trắng cạnh mình, nhưng người thì sớm run lên một chút. Vì sợ chăng?

"Ai chả biết? Nhưng tui cần tiền nhanh, không thì đám kia cuỗm hết mất!"

"Ai lại đi lấy đồ của con gái..."

Nhìn sơ qua cô gái, thân hình mảnh mai với cách ăn mặc gọn gàng và không có nhiều phụ kiện đi kèm thế này, tôi đoán chắc cô ấy là kiếm sĩ. Một chiếc quần short, áo thun trắng có vài đường kẻ sọc và một chiếc áo khoác da. Nhưng bên cạnh đó, tôi không thấy bao kiếm nào đặt ở hông, kể cả sau lưng cũng không có đai giữ kiếm. Kỳ lạ thật mà.

"Tui có cược hai ba ván vật tay, vậy mà chả tên nào chịu nhường. Nhưng không sao! So tài là vậy phải hong?!" Cô gái kiếm sĩ hăng hái nói với tôi, bộ mặt tươi tắn rõ là không nói dối.

"Ờ vậy... cố lên..."

Nói rồi tôi cũng quay mặt đi. Đúng lúc chị á nhân quay trở lại và đưa cho tôi một tờ giấy "sạch sẽ" hơn cái của Fremont. Sơ qua thì đây là nhiệm vụ mật thám, số tiền với kinh nghiệm cũng cao, vì được xét là hạng A có thể lên S nên chị ấy mới tỏ ra căng thẳng. Sẽ không sao cả. Tôi tin rằng mọi chuyện sẽ đâu vào đó.

Còn về phần cô gái nọ, có vẻ được xét duyệt khá nhanh nên cô ấy mới hớn hở nhưng được mùa vậy. Tuy tôi không nghĩ cô gái sẽ hành động như một đứa con nít nhiều đến thế.

"Đông nhể?" Một giọng nói trầm ngâm đột nhiên phát ra bên cạnh tôi.

"Hả?!"

Tôi giật người và nhanh chóng quay đầu sang phía mà giong nói phát ra. Hoá ra là tên đầu tổ quạ đã mò vào hiệp hội, có thể anh ta chờ quá lâu nên đâm ra xảy ra tình huống này. Yuta cuối đầu, gần như ngang vai tôi, đảo mắt thầm đọc nội dung trên tờ giấy nhiệm vụ.

Thật kỳ lạ, hơi thở âm ấm của anh ta phà vào cổ khiến tôi rùng mình.

"Anh hiểu à?"

"Hiểu... một chút."

Xem ra người khó tính như tên này vẫn còn đâu đó tinh thần học tập, mặc dù những bài dạy ngôn ngữ của tôi có hơi rối nùi... Việc anh ta hiểu hay nhớ đúng là xuất sắc.

"Ta chưa ăn gì nhỉ? Hay gọi đồ ăn sáng rồi hẳn đi tiếp?"

"Sao cũng được." Yuta thở dài, hai tay khoanh lại để tôi tự quyết định.

Tôi nhanh chóng gật đầu, và chọn cho cả hai một chỗ ngồi hợp lý. Nó nằm ở trong một góc hiệp hội, gần với bảng nhiệm vụ. Dù chỗ ngồi này khá gần với bàn của cô gái tóc trắng ban nãy - nơi đang diễn ra một cuộc vật tay ngang tài ngang sức. Người người vung tiền đặt cược, hệt như một ván cờ vậy.

Vì mải mê theo dõi trận đấu mà tôi bị tên chân dài kia ký một cú đau điếng lên đầu. Mặt tôi nhăn nhó, lòng muốn bật lại anh ta bằng một cái tát thật mạnh, nhưng thân thì không chịu làm theo ý. Phải, tôi sợ người đáng gờm và nguy hiểm như Yuta, bởi vì gây hấn với anh ta chỉ có nằm một chỗ trong tình trạng bán sống bán chết.

Không khí khu vực này thật sôi động, tất nhiên vừa ngồi ăn và vừa xem một trận đấu căng thẳng thì còn gì bằng. Đặc biệt là bóng hồng duy nhất - người nổi bật và sáng lạng nhất tham gia ở đó, cô ta sung sức nhất hội, có thua hay thắng cũng không hề nản chí mà bỏ cuộc. Nghe thôi là đã thích rồi. Loại người lạc quan như vậy, cũng không nhiều đâu.

"Mi muốn thử lắm à? Cứ nhìn tụi nó mãi vậy?"

"Đ...Đâu có. Tại tôi chưa thấy mấy thứ như này, cũng cuốn với hấp dẫn chứ bộ." Tôi ấp úng, không biết phải giải thích như nào cho anh ta.

"Thiếu tiền không?"

Đột ngột đưa ra một câu hỏi như thế, quả nhiên Yuta biết cách làm tôi phải vò đầu bứt tóc vì mấy câu kỳ quặc như vậy. Mặt anh ta vẫn đờ đẫn như thường lệ, quầng thâm trên mắt càng làm rõ tâm trạng chán chường của tên đó.

"Thì, có thiếu vài đồng vặt... Nhưng Fremont đưa đủ tiền ăn trong một tuần nên là... Cơ mà anh tính làm gì hả?"

"Kiếm tiền chứ sao? Nhìn đống tiền chất đống của bọn kia đi."

Tôi hớp hồn, "đống tiền chất đống" dường như chẳng phải là một câu đùa nữa. Yuta, anh ta muốn cược một ván rồi ăn tất của đám người kia. Mặc dù phần lớn bọn họ đều sở hữu thân hình to lớn và vạm vỡ... Không! Nhất quyết là không được dây vào đám người trông có nét phản diện đó!

Chưa kịp phản bác lại một câu, tên cứng đầu đối diện tôi vẫn bình thản và tiến lại gần chiếc bàn đang diễn ra trận vật tay đầy căng thẳng. Mồ hôi và máu. Bằng cách nào đó tôi có thể ngửi được chúng. Tại sao linh cảm tồi tệ lại dấy lên trong lòng ngực tôi ngay lúc này.

Không thể ngăn cản, không thể đứng dậy kéo anh ta trở về bàn. Mùi hương của nguy hiểm cận kề, không sai vào đâu được.

"Đứng có chơi thiệt chứ!!!"

Bụng tôi ngày càng khó chịu, cố gắng không cho Yuta làm một trận với những mạo hiểm giả đó, đặc biệt là cô gái tóc trắng kia. Nhưng có vẻ mọi thứ đều đi ngược lại những gì tôi muốn.

*****
Chào, lại là tác đây. Trong bốn - năm tháng gần như mất dạng thì trình độ vẽ có thể nói là lên tay rất nhiều rồi hehe. Tất nhiên không kể đến chương này, một tấm minh hoạ về Yuta với diện mạo hoàn toàn khác so với bản cũ, tất nhiên là không gầy hoặc "nghiện" nữa rồi. Sau này sẽ còn nhiều minh họa với nét mới như này nữa, bạn đọc cứ chờ nhá (≧◡≦) ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com