Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: Rosalyne

Trong một quán nhậu, à không, là hiệp hội mạo hiểm nơi đang diễn ra một trận so tài cân sức.
Chuyện là, Yuta đã thắng vài ván vật tay với đám đông mạo hiểm giả và mấy gã côn đồ từ đâu xuất hiện tại bàn. Nhưng có lẽ đó không phải là thứ duy nhất tôi lo lúc này.

Tiền túi, tiền túi chúng từ đâu mà đột ngột tăng ngất ngưởng làm tôi phải rùng mình. Đồng tiền kiếm được từ những ván đấu vật tay "hợp pháp"? Có lẽ chúng không thực sự sạch như tôi nghĩ.

"Tụi bây gà vậy hả! Để thua một thằng còi thì mặt mũi đâu mà nhìn đời?"

Từ đâu xuất hiện một tên đô con với nước da bánh mật nổi bật, lớn tiếng xông vào bàn - nơi đang diễn ra trận cá cược. Hắn nhìn quanh và bắt đầu cong môi lên, bộ mặt hết sức tự tin mà không để lộ khuyết điểm nào. Tên đô con ngay lập tức đập mạnh tay xuống bàn, khiến cho những người còn lại phải giật bắn lên vì kinh ngạc. À, trừ tên đầu tổ quạ và cô gái tóc trắng kia, họ có vẻ chẳng khiếp sợ gì đối phương.

Từ đã, cái này gọi là khinh đối thủ à? Mặc dù trông hai người đó có tố chất của một kẻ mạnh hơn là tên da bánh mật.

Cả bọn im lặng, chỉ mới vừa rồi còn đầy những tiếng than thở và chửi rủa. Nào giờ lại không hé miệng dù chỉ nửa lời.

"Quỷ tộc thì hay đó, bao giờ nghe phù thuỷ chưa?" Cô gái tóc trắng đứng bật dậy, tay chỉa thẳng vào tên đô con.

"Là cái quần gì?!"

"Giờ thì..." Cô ấy chợt nhảy lên và "ôm" chặt lấy phần cổ của hắn. Rồi đột ngột... cô gái xoay người thật nhanh rồi dùng chân khoá chặt hắn, không cho cử động dù một nhích. "... biết rồi đó!"

Cả đám đồng loạt phát một tiếng "Ồ!" lên, kéo dài theo sự bất ngờ tột cùng trước hành động gan dạ của cô ta. Một cú đo ván ngoạn mục. Nhưng gượm đã, riêng tôi thì chẳng thể nói nên lời vì sợ rằng cô gái sẽ gặp nguy hiểm, suy cho cùng sức lực trung bình của họ cũng chỉ hơn thua một chút với đàn ông... Đã vậy tên này còn là "Quỷ tộc" theo lời cô ấy nói nữa. Đúng là không thiếu gì cách làm cho người ta lo lắng.

"Ê Shinjiro, lượn thôi. Tụi này nháo nhào lên rồi."

Yuta trở về bàn, tâm trạng có chút tốt hơn so với ban nãy. Anh ta nghiêng đầu nhìn mớ hỗn độn trước mắt, miệng không ngừng cười khẩy về phía đó. Trông tên này lúc bây giờ chẳng khác gì một tên tự tin quá mức, nhưng tôi chẳng trách gì Yuta được.

"Hả? Tôi chưa ăn gì mà!" Tôi nhíu mày trước lời đề nghị từ Yuta, anh ta cứ thế mà tự tung tự tác và không hề nghĩ đến cảm xúc của thằng bạn mình.

"Lát tao mua cho, sủi lẹ."

"Này! Khoan đã-"

Chưa kịp nói hết câu, đầu tổ quạ đã kéo tay tôi ra khỏi hiệp hội chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Tôi biết là anh ta muốn tránh gây gổ với nhóm mạo hiểm giả kia, nhưng tại sao lại kéo cả tôi theo cùng chứ? Với cả anh ta đủ sức để hạ được hội nhóm đó mà?

"Ý chí của một Samurai đây hử? Tưởng anh thế nào."

"Câm. Tao đang không khoẻ, đụng chạm gì thì mày cút cùng à?"

Anh ta nói gì vậy? Từ vài tháng trước chả có bao giờ lo cho tôi, huống chi là giúp đỡ vài điều nhỏ nhặt.

Đối phương bỗng im lặng giữa chừng làm cho cuộc hội thoại dừng đột ngột. Bên ngoài đã trở tối, người đi đường càng vắng vẻ, để lại sự yên tĩnh vốn có của buổi đêm tại thành phố. Yuta trông khá mệt mỏi, nhưng bây giờ điều duy nhất anh ta có thể làm là chừng mắt nhìn vào bên trong hiệp hội, hóng hớt tình hình với nụ cười lạnh nhạt trên môi. Nói về nơi đó, nó thật sự để lại cho tôi ấn tượng không tốt về con người cùng chung nghề nghiệp của mình tại thành Birdeah. Nhưng ít nhất, các chị tiếp tân vẫn thân thiện, dịu dàng và dễ thương.

Không được bao lâu, chiếc bụng đói của tôi đã kêu gào vì chưa bỏ bụng miếng thức ăn nào từ trưa đến giờ. Đặc sản ở đây khá ít, trừ giáp xác khổng lồ tẩm ớt cổ đại và cháo thịt trăn thì còn lại khá phổ biển ở các vùng đất khác. Hiện tại, ngoài thưởng thức một bữa ăn với khẩu phần thanh đạm để giữ sức qua đêm, thì gần như không còn gì để nhắm nháp. Dẫu vậy, tôi cũng phải tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ theo chiều hướng tốt hơn.

"Ăn chút cơm đi, không thì mua nguyên liệu tí ra làm cơm nắm."

"Anh bảo thế thì dễ, mấy chỗ này làm gì có gạo mà đun cơm."

"Không thì thôi. Cạp đất đỡ đi."

Chỉ chờ có thế!

"Anh tưởng nói thế là hay hả!" Lần đầu tiên tôi quát lớn với Yuta, không biết thứ gì đã thúc giục bản thân làm một cái điều hết sức tồi tệ như thế. Hai gò má đã sớm đỏ ửng lên, tôi chẳng biết mình đang làm gì nữa. Cứ như không thể hoàn toàn điều khiển được tâm trí của chính mình vậy.

Và tất nhiên, đáp lại sự hốc hách bất thình lình của tôi là ánh mắt ngạc nhiên đến từ người đối diện. Anh ta chẳng nói năng gì, ngược lại là vẻ mặt khinh bỉ khó chịu hướng về tôi.

"Có lẽ mày nên ăn cháo thì đúng hơn."

Một cái xoa đầu nhẹ nhàng và trìu mến... Yuta xoay người với đôi chân sải đều bước, đầu liên tục ngó ngang ngắm nghía các cửa hàng lân cận. Dường như anh ta đang tìm kiếm thứ gì đó. Thứ mà tôi chẳng biết là gì.

Ừ phải, cháo cũng làm từ gạo. Nhưng tại sao lại là ăn cháo chứ?

Tôi đứng đực một chỗ, đôi đồng tử dõi theo bóng lưng cao ráo của tên đó. Từ khi đọc cuốn nhật ký, à không, từ khi tôi trải qua sự kiện kinh khủng đó vài tuần trước. Tôi cảm thấy mình không còn là chính bản thân nữa. Đờ đẫn và thiếu chính kiến.

Lắc đầu vơi đi những suy nghĩ nhất thời, tôi thở dài một hơi rồi bắt đầu lẽo đẽo theo sau Yuta. Đi được một lúc, băng qua các con hẻm và lạc đường không biết bao lần. Cuối cùng chúng tôi dừng lại tại một quán ăn nhỏ núp hẻm, trông nó khá tồi tàn và cũ kĩ nhưng lại gợi cho tôi những ký ức thuở xưa.

Trên chiếc bảng của cửa tiệm hay sạp hàng ăn có một dòng chữ đỏ hoe, "Chỉ bữa tối". Có lẽ quán chỉ hoạt động vào một khung giờ nhất định, và chúng tôi may mắn kịp lúc đến được.

"Tôi không ăn cháo trăn đâu đó."

"Tuỳ mày."

Lạ thật, đáng lẽ anh ta phải gõ đầu tôi rồi chứ. Cái thái độ bất thường gì thế này?

"Cho tui ăn với!" Bất chợt, từ đâu phát ra một giọng nói của một mỹ nữ từ đằng sau vang lên. Làm tôi phát ớn vì giật mình.

Tôi quay đầu và trừng mắt khi thấy cô gái tóc trắng ban nãy đã đứng ở đằng sau lưng mình. Không ngừng nhìn bọn tôi với ánh mắt sáng lấp lánh, mặc dù nghe không thực tế cho lắm.

"Hả? Tôi mới nói chuyện với cô có chút thôi mà?" Tôi nhăn mặt với sự tăng động của cô gái này.

"Sao lại không? Dù gì bước đầu để làm quen ai đó là nói chuyện mà phải không."

Tôi và Yuta không biết nói gì hơn, trong đầu chẳng nghĩ ra câu nào để phản bác, ngoài việc tạm chấp nhận cô gái này. Chúng ta bàn với nhau một lúc, cuối cùng cũng phải lắc đầu cho qua, mời cô ta vào quầy.

"Mà tên cô là gì dọ?" Tôi nghiêng đầu hỏi.

"Alexyares Rosalyne, cứ gọi tui là Rosa đi." Rosalyne hứng khởi cứ như một đứa trẻ khi mới làm quen được người bạn đầu tiên.

Alexyares, chẳng phải đó là họ của tên Dylan hay sao? Hoặc có thể tôi nhớ nhầm, bởi vì cũng xa nhau hơn nửa năm rồi. Nhưng thực sự nó khá quen thuộc.

"Siegfried, cứ gọi tôi là Siege. Còn tên này là... Yuta."

"Tui biết rồi! Hân hạnh!"

Sự tăng động trong 'khúm núm' này làm khó tôi thật. Nhưng dù sao tôi cũng thấy Rosalyne thú vị ở điểm nào đó.

"Ba tô cháo ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com