Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

41st

'Ugh, nặng quá đi mất. Quản gia của mình ở đâu khi mình cần thế này cơ chứ?'
 
Jennie vất vả khiêng hành lý từ phòng để đồ vào phòng ngủ. Cô đã thu dọn đồ đạc của mình được hai giờ rồi, nhưng quần áo của cô dường như vẫn chưa đủ. Cô quay trở lại tủ quần áo của mình, lấy thêm một vài cặp áo nỉ và áo khoác, và nhét tất cả chúng cùng một lúc vào trong hành lý của mình.
 
"Vậy là đủ."
 
Cô kéo nó lên và ngồi phịch xuống giường, kiệt sức mất rồi. Trợ lý riêng của cô nên là người làm việc này thay vì cô mới đúng, nhưng người phụ nữ đó đã bỏ lại cô vào phút cuối và cô chỉ còn ở lại với quản gia của mình thôi, những người luôn giúp đỡ cô. Bây giờ, cô sẽ cần một trợ lý cá nhân khác đi cùng cô đến Paris.
 
Paris.
 
Jennie liếc xuống hộ chiếu của mình đang được chăm sóc miễn phí trên giường bên cạnh. Cô để mắt mình trên đó một lúc, đang trầm ngâm suy nghĩ thì cô nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông.
 
"Chào, Chu", cô bắt đầu ngay khi trả lời cuộc gọi.
 
"Em vẫn đang dọn đồ à?", Jisoo hỏi từ đầu dây bên kia.
 
"Em thực sự vừa hoàn thành nó thôi", cô trả lời và nhìn lướt qua hành lý của mình, "Có chuyện gì vậy?"
 
"Hãy ăn một chút gì trước khi em rời đi đấy nhé. Chuyến bay của em bay mấy giờ thế?"
 
"3 giờ chiều. Chị có đang ở cùng… Lisa?" Cô hỏi ngập ngừng.
 
"Không. Chị đã gọi cho em ấy trước đó, nhưng nói rằng em ấy đã có kế hoạch gì đó rồi."
 
Cô gái tóc nâu phồng má, "Em ấy có biết em đi không?"
 
"Không, chị vẫn chưa nói với em ấy. Đừng nói với chị là hai đứa vẫn chưa có nói chuyện với nhau đấy nhé?"
 
Cô lắc đầu mặc dù cô gái kia không thể nhìn thấy cô, "Chà, tụi em... thực sự không có cơ hội nào để nói chuyện hết."
 
Sau tất cả những gì đã xảy ra, Lisa ngày càng xa cách họ hơn. Cô biết cô gái cảm thấy tồi tệ và cảm giác tội lỗi đang ăn mòn em ấy thế nào. Nhưng điều khiến Jennie thất vọng là họ không có cơ hội để nói ra mọi chuyện.
 
"Em có giận em ấy không, Jen?"
 
"Không đâu", câu trả lời của cô là tự động, "Em chỉ hơi buồn về những gì đã xảy ra chút thôi. Nhưng Lili không làm gì sai cả. Em biết là em ấy chỉ làm những gì em ấy cho là đúng thôi."
 
"Em biết em ấy đã cảm thấy tội lỗi sau khi em và Rosie chia tay. Em ấy đang tự trách bản thân về những gì đã xảy ra lắm đấy."
 
"Người khổng lồ đó vượt qua rất nhiều thứ rồi. Nhưng chị biết em không bao giờ có thể nổi giận với em ấy được mà. Chúng ta đã ở bên nhau quá lâu mà em có thể nhớ được. Em đã nhìn hai người xé tã của nhau-"
 
"Yah, Jennie Kim!"
 
Cô gái tóc nâu cười khúc khích, "Nhưng vâng, Lili là bạn thân nhất của em, mãi mãi. Và em không muốn mất em ấy vì điều gì đó thậm chí không phải lỗi của em ấy nữa mà."
 
"Vậy thì em nên nói chuyện với em ấy sớm đi."
 
"Hừm. Em sẽ gọi cho em ấy ngay khi hạ cánh."
 
"Chị không thể tin được là em lại đi nữa đấy," cô nghe thấy tiếng Jisoo đang giả khóc ở đầu dây bên kia.
 
"Ồ, im đi, Chu", cô cười khúc khích, "Chị biết chính xác lý do tại sao em rời đi mà."
 
"Ừ, nhưng chị vẫn nhớ em. Em thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy bộ đồ lót phát sáng trong bóng tối phiên bản giới hạn của chị nữa kia mà."
 
"Thôi. Em cúp máy đây."
 
Jisoo bật cười sảng khoái, "Vậy thôi, chúng ta hãy mua một ít bánh ngọt đi? Chị đang thèm đồ ngọt."
 
"Ừm, em sẽ đi thay đồ."
 
"Chị cũng định nhuộm tóc sau đó nữa. Màu nâu có hợp không?"
 
"Tại sao? Màu tím trông rất hợp với chị mà."
 
"Thật không? Trông không giống quả cà tím sao?"
 
Jennie đã phải bật cười vì điều đó, "Pfft- cái gì chứ? Chị đã để màu tóc đó trong nhiều tháng nay rồi mà. Em thậm chí không nghĩ về nó trông giống như một quả cà tím nữa đấy."
 
"Đừng bận tâm. Chị sẽ đổi nó thành màu nâu."
 
"Chị là người ngoài hành tinh. Đón em lúc hai mươi giờ, đúng không? Hẹn gặp lại, Chu."
 
Jennie chỉ có thể lắc đầu với bạn mình. Thực lòng cô không biết mình sẽ làm gì nếu không có Jisoo trong cuộc đời mình nữa.

~•~

Lisa tiếp tục lái xe không mục đích quanh khu nhà này 30 phút rồi. Cô đã nghĩ về điều này nhiều lần. Cô nghĩ rằng cô đã sẵn sàng để đối mặt với chị ấy rồi. Nhưng tại sao bây giờ cô lại lạnh dần đi thế này cơ chứ. Chúa ơi, cô lo quá đi mất.
 
'Đừng bận tâm. Mẹ mình không nuôi gà. Hãy đến bất cứ khi nào có thể.'
 
Cuối cùng cô cũng quay xe vào khúc cua và dừng lại trước nhà Park. Cô sẽ nói chuyện với Rosie. Chà, cô thực sự không biết phải nói gì với chị ấy nữa, nhưng cô nghĩ mình nên làm thế. Đã nhiều tuần nay rồi. Có lẽ cô gái đã nguội đi rồi và sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện.
 
Cô gái tóc vàng hít thở sâu và chuẩn bị tinh thần trước khi bước xuống xe.
 
Cô lo lắng nhấc tay bấm chuông cửa hai lần, và chưa đến 2 phút sau, cánh cổng mở ra, để lộ khuôn mặt ngạc nhiên của Chaeyoung.
 
"C- Chào, Rosie," cô cố gắng nở một nụ cười.
 
"Lisa... điều gì đưa em đến đây thế?"
 
"Ừm... em hy vọng chúng ta có thể... nói chuyện?"
 
Chaeyoung mím môi và lẩm bẩm 'lại nữa rồi đấy', khi cô cúi đầu ngập ngừng gật đầu với cô gái. Gần đây có chuyện gì với tất cả những cuộc nói chuyện này thế.
 
Tuy nhiên, cô thấy mình theo sau Lisa khi họ đi bộ khoảng hai dãy nhà từ nhà cô đến công viên gần nhất.
 
Cô gái trẻ quay sang cô, gật đầu, trước khi ngồi xuống một trong những chiếc ghế dài. Chaeyoung ngồi cạnh cô.
 
"Em sẽ không nói những điều giống như chị ấy đã nói với chị đâu. Vì vậy, chị không cần phải căng thẳng thế", Lisa liếc nhìn em ấy với một nụ cười, "Em sẽ không thuyết phục chị hay bất cứ điều gì cả. Em chỉ muốn xin lỗi thôi."
 
Chaeyoung phồng má nhìn về phía trước, "Để làm gì? Vì nói ra sự thật sao?"
 
"Đúng, đúng, em xin lỗi vì chị đã phải nghe điều đó trong một tình huống thực sự không thuận tiện như thế."
 
"Thật lòng chị ước gì mình không nghe thấy điều đó. Nhưng chị cũng mừng vì mình đã làm vậy. Dù sao thì bí mật cũng không thể giữ mãi được", cô thở dài.
 
"Nhưng em biết em nên để Jennie tự nói với chị. Em biết em không nên can thiệp vào nó. Nhưng em đã rất thất vọng, chị biết không? Và em không biết rằng chị ấy đã kết thúc nó lâu rồi", Lisa cắn môi mình, "Em không biết rằng chị ấy thực sự yêu chị."
 
Chaeyoung quay sang cô gái, "Em đang tự trách bản thân về những gì đã xảy ra sao?"
 
Người trẻ hơn hướng mắt khỏi cô, "Mỗi ngày."
 
"Đừng như vậy, Lisa. Em đã làm đúng mà."
 
"Nhưng em đã làm hai người tan vỡ."
 
"Em đã có quyết định sáng suốt. Và có quyết định sáng suốt thì không bao giờ là sai cả", cô trấn an cô gái, "Nếu có thì đó là một phần lỗi của chị khi hai người đã phải rời xa nhau."
 
Lisa lắc đầu, "Đó là quyết định của em khi đứng lên chống lại Nini. Có lẽ em thực sự thất vọng và chán ngấy nó rồi, vì vậy em đã đối đầu với chị ấy mà không quan tâm đến sự thật."
 
"Sau đó em đã thử nói chuyện với chị ấy chưa?"
 
"Chưa, chưa có nói gì hết. Chị ấy có thể đã giận em mất rồi."
 
"Em là bạn thân nhất của chị ấy, Lis. Hai người hiểu nhau hơn bất cứ ai trên thế giới này. Chị biết chị ấy không bao giờ có thể giận em quá lâu đâu. Đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi."
 
"Nhưng, em..", Lisa nhìn xuống chân mình, thấy phiền thật, "Sự hiểu lầm đó không phải là vấn đề duy nhất."

Chaeyoung ngẩng đầu nhìn cô, "Ý em là gì? Vậy vì sao?"

"Bởi vì, chị ấy biết...", cô gái trẻ hơn có vẻ ngập ngừng, cô không thể nhìn vào mắt Chaeyoung, "Thì, chị ấy để ý... và chị ấy cũng biết..."
 
"Chị ấy biết cái gì?"
 
"Em thích chị."
 
Chaeyoung thề rằng một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi môi khi nghe thấy điều đó. Sự im lặng lơ lửng trong không khí và mắt cô vẫn dán vào cô gái.
 
Cô vừa nghe thấy cái quái gì vậy?
 
"E- Em làm sao?", Cô hỏi, phá vỡ sự im lặng.
 
Lisa từ từ ngẩng đầu lên để bắt gặp ánh mắt của Chaeyoung, "Em thích chị."
 
"Chị..."
 
Ba từ đó quá sức chịu đựng. Chaeyoung cảm thấy đầu mình nhói hết cả lên đến nơi rồi.
 
"Nhưng này, em không cố gắng làm bất cứ điều gì cả. Em thề, em chỉ muốn thành thật với chị thôi. Bởi vì như những gì chị đã nói, bí mật không thể giữ mãi được, thế đấy", Lisa tiết lộ.
 
"Lisa..."
 
"Chị và Jennie yêu nhau. Em biết rất rõ điều đó. Và em tôn trọng điều đó. Vì vậy, không phải lo lắng đâu, thực sự đấy", cô bé nở một nụ cười ấm áp, "Em biết mình đang đứng ở đâu mà."
 
Chaeyoung đáp lại nó bằng một câu xin lỗi, "Lis... Chị xin lỗi."
 
"Đừng như vậy, Rosie. Em ổn mà. Có lẽ không phải bây giờ. Nhưng cuối cùng, em sẽ như thế."
 
Và Lisa hy vọng cô có thể thực sự ổn. Vì đau đớn biết bao khi từ bỏ thứ mà không bắt đầu bất cứ điều gì. Thật đau đớn biết bao khi thua cuộc mà không hề chiến đấu.
 
"Em là một người tốt, Lis", Chaeyoung đặt tay qua vai cô gái, "Chị chỉ mong em không có gì ngoài những điều tốt đẹp nhất."
 
Lisa gật đầu, cong môi nở nụ cười không rời mắt, "Một ngày nào đó, em cũng sẽ tìm được tri kỷ của mình."
 
"Em sẽ. Chị biết em sẽ làm được."
 
"Và chị cũng nên giữ tri kỷ của mình."
 
"Chà, về chuyện đó..."
 
"Chị đã nói chuyện với chị ấy chưa?", Cô gái trẻ hỏi.
 
"Vẫn chưa. Nhưng chị đang lên kế hoạch đây. Chị chỉ đang tìm thời điểm thích hợp thôi."
 
"Đoán xem Jisoo đã mắng chị mấy câu?"
 
Chaeyoung cười khúc khích, "Đừng đề cập đến nó chứ. Chị ấy nói như thể chị ấy cao hơn chị lắm ấy."
 
Họ đã chia sẻ một tràng cười chắc chắn làm tăng bầu không khí căng thẳng một thời.
 
"Này, Lisa?"
 
"Hả?"
 
Chaeyoung quay sang cô gái, nở một nụ cười, trước khi chạy lại gần để ôm cô gái vào lòng.
 
"Em là một người phụ nữ dũng cảm. Cảm ơn em đã luôn trung thực."
 
Lisa không cần phải trả lời. Chỉ cần có Chaeyoung bên cạnh và trấn an cô rằng mọi thứ sẽ ổn thôi là đủ đối với cô rồi. Vì vậy, cô nhắm mắt lại và ôm lại cô gái, khi cô từ rũ bỏ mọi thứ xuống.

~•~

Jennie ngồi ở ghế sau xe của cô khi họ lái xe về phía sân bay. Cô đã quen với việc lái xe một mình rồi, nhưng dường như, bây giờ cô phải đi cùng với vệ sĩ và trợ lý riêng mới của cô, thế đấy.
 
Cô ngáp ngáp dài trong khi nhìn ra cửa sổ. Đây là lý do tại sao cô không thích khi người khác lái xe cho cô. Quá là nhàm chán rồi.
 
"Uh, chú có thể mở một bài hát nào đó không? Sự im lặng đến chói tai quá đi mất", cô nói với người lái xe của mình.
 
"Cô muốn nghe gì đây ạ, Quý cô Jennie?", Người lái xe hỏi ngược lại, bật radio lên.
 
"Bài hát hot nhất những ngày gần đây là gì?"
 
"Bài hát kpop có tên 'How You Like That' là bài hát được yêu cầu nhiều nhất đấy ạ, Quý cô Jennie."
 
Cô gái tóc nâu nhìn chằm chằm vào người lái xe của mình với vẻ hoài nghi, "Chú nghe nhạc kpop sao?"
 
"Tôi...", người đàn ông xấu hổ gãi sau gáy, "Vâng, thưa Quý cô Jennie."
 
"Không đâu, tôi chỉ muốn nghe một vài bài hát của Taylor Swift thôi."
 
"Đ- Được rồi, Quý cô Jennie."
 
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên trong xe, và cô quay lại cửa sổ. Suy nghĩ sớm chiếm lấy tâm trí cô mất rồi.
 
Chaeyoung.
 
Cô nghĩ rằng mình có thể có cơ hội nói chuyện với Chaeyoung một lần nữa, nhưng chuyến đi Paris này đột ngột quá. Cô biết cô luôn có thể gọi điện cho cô gái kia, nhưng cô sợ. Và mặc dù bố cô đã nói với cô nhiều lần rằng không đời nào Chaeyoung lại từ bỏ nó dễ dàng như vậy, nhưng cô vẫn không chắc chắn lắm. Jennie không bao giờ có thể chắc chắn được.
 
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô gái kia không muốn cô nữa? Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy đã thay đổi? Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy bị tổn thương nặng nề và quyết định quên đi cô? Jennie không biết liệu cô có thể đau lòng hơn nữa hay không nếu Chaeyoung lại đẩy cô ra xa.
 
Nhưng nói một cách nhẹ nhàng hơn thì cũng có khả năng Chaeyoung đã hạ nhiệt và sẵn sàng xem xét lại mọi chuyện giữa họ rồi. Cũng có khả năng Chaeyoung vẫn thích cô, và chỉ đang đợi thời điểm thích hợp thôi. Một cơ hội mà có thể, chỉ có thể là.. Chaeyoung vẫn chưa từ bỏ cô.
 
Jennie đau đầu hết cả lên với tất cả những suy nghĩ này, cô nghĩ rằng mình sắp phát điên lên mất rồi.
 
Có nên gọi cho em ấy không? Cô có nên nói với em ấy rằng cô sắp phải rời đi không? Có lẽ ít nhất là đàng hoàng để cho em ấy biết, phải không?
 
Chết tiệt. Cô không biết câu trả lời cho những câu hỏi này nếu cô không thử. Nhưng cũng nguy hiểm lắm.
 
Nhưng cô biết vì Chaeyoung cô xứng đáng chấp nhận nguy hiểm đó.
 
"Uh, chúng ta có thể ghé qua nhà Chaeyoung trước được không?", Cô hỏi người lái xe.

Người đàn ông nhìn cô qua kính chiếu hậu, "Nhưng thưa Quý cô Jennie..."
 
"Chúng ta vẫn còn thời gian mà, đúng không? Sẽ không lâu đâu."
 
Người lái xe dừng lại một chút để suy nghĩ, trước khi gật đầu. Chà, dù sao thì cũng không phải là ông có quyền lựa chọn.
 
Một nụ cười nở trên môi Jennie khi họ quay lại, hướng về chỗ của Chaeyoung. Cô rất vui khi được gặp cô gái đó. Sau những ngày mệt mỏi mà không có em ấy, cuối cùng cô sẽ được gặp lại em ấy rồi.
 
Jennie quay lại cửa sổ và nở nụ cười tươi hơn khi nhìn thấy con đường quen thuộc mà cô thường đi mỗi khi đến thăm Chaeyoung. Họ đang ở rất gần. Chỉ cách hai dãy nhà nữa thôi.
 
Cách đó… hai dãy nhà.
 
Nụ cười của cô chợt tắt khi mắt cô thoáng thấy thứ gì đó trong công viên cách nơi ở của họ Park hai dãy nhà.
 
"Dừng xe lại một chút", cô ra lệnh bằng một giọng đầy uy quyền.
 
"Gì vậy, Quý cô Jen-"
 
"Tôi nói dừng xe."
 
Chiếc xe dừng lại với một tiếng rít vang lên, và mắt của Jennie đang dán vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
 
Cô nghĩ rằng cô đã nhìn thấy mọi thứ.
 
Cô hy vọng đôi mắt của mình chỉ đang giở trò chơi khăm với cô thôi. Nhưng những gì cô thấy còn rõ ràng hơn ánh sáng ban ngày nữa. Không có nghi ngờ gì về điều này.
 
Chaeyoung và Lisa ôm nhau.
 
Vậy ra là thế này sao? Lẽ ra cô phải biết chứ.
 
Tại thời điểm này, cô tin rằng có thể có một cơ hội. Rằng họ có thể bắt đầu lại. Và tìm đường quay lại với nhau.
 
Nhưng hãy đoán xem ai lại sai một lần nữa này?
 
Jennie nghĩ trái tim mình không thể tan vỡ thêm được nữa... cho đến bây giờ.
 
"Đến sân bay thôi," cô nói một cách vô hồn.
 
"Nhưng tôi nghĩ-"
 
"Chúng ta đi đến sân bay thôi."
 
"Được, thưa Quý coi Jennie."
 
Xe lại bắt đầu chạy, và Jennie đưa mắt ra khỏi cửa sổ... tránh đi khung cảnh đó. Không bao giờ nhìn lại đó nữa.
 
Cô nhận ra nhạc vẫn đang phát và cô phải nuốt nước mắt vào trong khi lời bài hát của Taylor Swift dội vào cô như một chiếc xe tải...

"I was a flight risk with a fear of falling;
Wondering why we bother with love if it never lasts."

~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com