Chương 24: Lời hứa hẹn chưa nói
Joong đang vui vẻ, ngồi đung đưa chân trên ghế bỗng nhiên dừng hẳn. Khuôn mặt rạng rỡ ban sáng cũng tắt nụ cười, cậu chau mày cố nhớ lại cuộc gặp mặt quan trọng lần trước tại quán Pond, cũng chính cái hôm vô tình gặp Dunk ở đó mà chỉ gật đầu có lệ rồi bước đi. Lần này chẳng lẽ là tự đeo đá vào chân mình rồi sao, khi mà những ngày trước trong cơn thất vọng lẫn buồn bã đã không ngần ngại quyết định nắm bắt cơ hội thương thảo để được ra nước ngoài đóng phim. Dự án lần này rất tầm cỡ, cạnh trạnh vô cùng cao và đúng như Jenny từng nói, chỉ cần có cơ hội thực hiện thành công thôi sẽ nâng cậu từ hạng A lên S. Đây là mơ ước của bất cứ ai làm việc trong ngành này, Joong cũng không phải ngoại lệ nhưng đúng lúc này thì thật khó khăn cho chuyện tình cảm vừa mới chớm của bản thân. Ngày hôm qua cánh cửa hi vọng vừa mở ra, cảm xúc được đáp lại mới chỉ kịp cảm nhận nếu bây giờ lại xa cách lâu như vậy thực sự là thử thách vô cùng lớn. Đừng ai nói cậu là ngôi sao vạn người mê thì chút tình cảm nhỏ nhoi đó có gì đáng để lo sợ bởi chỉ mình cậu biết người đó là mảnh ghép phù hợp mà bấy lâu nay vẫn chờ đợi. Một người đến để chữa lành, thắp sáng những khoảng trống trong cuộc sống tưởng chừng như đủ đầy khi nhìn từ bên ngoài của cậu.
Joong tranh thủ giờ tập để gọi điện thoại cho người trong lòng, chỉ vài lời hỏi thăm bình thường thôi cũng làm khuôn mặt mệt mỏi sau một ngày dài như bừng sáng, để đến lúc kết thúc cuộc nói chuyện vẫn chưa hết tâm trạng phấn khích. Giọng nói của ai đó dù nghe bao nhiêu lần vẫn thấy không đủ, có lẽ cảm giác này chỉ ai thực sự rơi vào tình yêu mới tự cảm nhận được. Joong ngồi yên lặng nghĩ ngợi chừng vài phút, vẫn giữ nguyên tập kịch bản trên tay, dặn dò vài tiếng với trợ lý rồi lái xe ra ngoài trong giây lát. Từ đây đến lúc quay chắc vỏn vẹn chưa đến một tiếng nhưng biết sao được, cậu cần sạc năng lượng ngay bây giờ nên dù tính đoạn chạy xe đi và về cũng chiếm hơn 30 phút thì khoảng thời gian ít ỏi có thể gặp mặt cũng rất đáng trông đợi.
Khuôn mặt Joong ngóng chờ nghiêng đầu cười với cậu qua tấm kính ô tô ngay khi vừa xuất hiện. Chỉ bấy nhiêu đó cũng không gian của đêm tối bao quanh như bừng sáng, Archen nhanh chóng nở nụ cười đáp lại, ánh mắt người nhỏ tuổi không giấu được thắc mắc liền cất tiếng hỏi.
"Sao lại sang đây, anh nói đang bận tập thoại cơ mà?"
"Sang đây nhờ người giúp khớp thoại, có được không thế?"
"Được nhưng thù lao hơi đắt đấy, có đồng ý không?"
"Xin cho trả góp cả đời đi ạ!"
"Ọe, sến súa!"
Trước thính bất ngờ của Joong, Dunk lắc đầu không tiếp nhận được, đánh một cái vào cánh tay trước con mắt ngỡ ngàng của đối phương rồi vô tư ngồi xuống. Vốn dĩ người lớn tuổi hơn chỉ muốn trêu cậu nhưng đứa trẻ còn lại rất nghiêm túc hỏi thăm đoạn kịch bản cần đọc ở đâu rồi cứ thế hai người bắt đầu nhập vai tập cùng nhau. Khen cho sự trùng hợp đến khó tin khi đoạn mà Joong cầm đến lại là phân cảnh gặp nhau của một cặp đôi chính đang say trong tình yêu. Đọc thoại đến đâu, khuôn mặt hai người đỏ bừng đến đó, vốn ban đầu còn trêu chọc dần dần đến nhìn thẳng cũng khó. Joong ngập ngừng khi liếc thấy câu tiếp theo của lượt mình đọc, bất chợt đưa ánh mắt đầy tình ý nhìn thẳng vào người bên cạnh rồi môi miệng tự nhiên đọc thoại rất mượt mà như đã thuộc lòng vậy.
"Trong trái tim này chỉ có mỗi hình bóng em, vòng tay này chỉ muốn ôm lấy em và...bờ môi này lưu luyến vị ngọt từ đôi môi em, em có nghe được tiếng lòng của anh không?"
Dunk bị tấn công bất ngờ bởi ánh mắt nhìn trực diện của Joong, bởi lời thoại ngọt quá mức cho phép và cả khuôn mặt đang tiến gần hơn lúc này. Trước cái nghiêng đầu của người bên cạnh, Dunk mở to đôi mắt, sững sờ nuốt khan mấy lần xuống cổ họng rồi mím chặt môi né tránh bằng cách nhìn sang hướng khác. Joong cũng chỉnh lại tư thế, khẽ mỉm cười rồi cất tập kịch bản sang một bên, nói vu vơ cho qua sự bất ổn này.
"Ai lại viết ra mấy thứ này cơ chứ, buồn cười thật đấy!"
"Nhỉ?"
Hai người ngồi yên lặng thêm vài phút cho đến khi Dunk thấy điện thoại sáng lên báo cuộc gọi từ Kat. Cậu vội vàng tắt máy rồi nhanh chóng nói lời tạm biệt với Joong để chạy vào trong, rõ ràng ban nãy lấy cớ ra ngoài mua đồ nên Kat đã gửi cậu vài thứ, thế nào lại mải ở chỗ Joong mà quên béng. Giờ này nếu để Kat thấy cậu ở đây là hỏng chuyện hết, Dunk giải thích qua loa tình hình với Joong mấy câu rồi vẫy tay tạm biệt, chuẩn bị co giò chạy. Joong bị cuốn theo sự gấp gáp của cậu nhóc cũng không kịp dặn thêm điều gì, song ngay khi Dunk vừa vươn người chuẩn bị ra khỏi xe thì đã kịp vội vàng kéo lại, áp bàn tay người nọ lên má mình rồi nói rất khẽ.
"Ngủ ngon!"
Thuở ban đầu lưu luyến với thứ tình cảm vừa chớm nở khiến hai người đều lâng lâng trong cảm xúc nhớ nhung mỗi ngày, càng vì lẽ đó mà câu mở lời về chuyện sẽ ra nước ngoài vào tuần tới của Joong càng khó thốt ra. Khi lúc này số ngày ở gần người thương chỉ đếm vừa vặn trong một bàn tay thì nỗi lo lắng trong lòng Archen càng lớn hơn, thật oái ăm thay chỉ mới cảm nhận được chút ngọt ngào còn chưa chính thức xác nhận điều gì mà phải cách nhau nửa vòng trái đất tận 5 tháng thì liệu có nổi không. Đứa trẻ của cậu sẽ trải qua những ngày tháng cuối cấp vất vả mà không có sự hiện diện của Joong mỗi ngày, sẽ đối mặt với kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời mà thiếu đi sự tiếp sức trực tiếp từ cậu, nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không ổn. Dù có là sao hạng A ở đâu đi nữa thì vẫn có những nỗi sợ vô hình ví dụ như ai đó sẽ tiếp cận người ấy trong thời gian không có mình ở đây chẳng hạn. Những nỗi niềm chất chứa không thể tỏ cùng ai làm Archen suy nghĩ, đắn đo vô cùng.
Chiều thứ 6 sau giờ tan học, hai người họ bí mật hẹn gặp một lúc ở quán của Pond. Người cao lớn còn bỏ qua ánh nhìn ẩn ý của chủ quán mà bước vào trong với cái nhướn mày đầy khoe mẽ, không rõ tiến triển thế nào nhưng Naravit cảm nhận được có gì đó đã thay đổi ở đây. Sau khi thoải mái thưởng thức đồ uống với nhau, Dunk vui vẻ tận hưởng sự chăm sóc tận tình của người đối diện cho đến lúc xoa xoa chiếc bụng, tựa lưng vào ghế mới quan sát thấy dáng vẻ bần thần của người còn lại. Cậu nhanh chóng ngồi thẳng người lên, chống cằm trên bàn và cất tiếng hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Chuyện này...thì là...anh vừa được nhận vai trong một dự án rất lớn."
"Thật sao? Chúc mừng anh nhé...nhưng sao lại làm ra vẻ mặt đó?"
"Có điều dự án này của ekip nước ngoài và...anh sẽ phải sang đó làm việc trong khoảng 5 tháng."
Khuôn mặt hớn hở của đứa trẻ đang không ngớt lời chúc mừng bỗng nhiên khựng lại, Joong cũng yên lặng chỉ nhìn theo từng nét mặt của cậu. Ánh mắt sững sờ trong giây lát rồi cố gắng nở nụ cười có chút gượng gạo tỏ ra hiểu chuyện. Sau một lúc im ắng thì cũng gật gù bày tỏ rằng đây là chuyện tốt và rất ủng hộ nhưng khi Joong nói thêm chỉ hai ngày nữa sẽ bay thì cậu nhóc không còn giữ nét bình thản trên gương mặt được nữa. Dunk chẳng hiểu nổi bản thân lúc này, một chút buồn bã, một chút lo lắng và vốn dĩ người như cậu rất ghét cảnh chia ly. Từ nhỏ tới lớn, những lúc phải chuẩn bị rời xa điều gì đó cậu luôn tỏ ra bàng quan như không có gì hoặc sẽ lấy cớ giận dỗi gì đó để không phải đối mặt và lần này cậu chọn cách thứ hai. Dunk ậm ừ một lúc rồi nói lời chúc chuyến đi an toàn, tỏ ý muốn đứng dậy ra về.
Joong thấy tình hình có chút lạ, rõ ràng sau khi nghe xong câu thông báo của cậu thì sắc mặt liền biến đổi. Khẽ nhíu mày nhìn vẻ đăm chiêu trước mắt vô cùng lo lắng, vừa dò ý vừa cố đoán câu tiếp theo mà đứa nhóc định nói rồi lại sững sờ khi tiếp nhận.
"Em quyết định rồi...không làm bạn với anh nữa."
"Anh có lí do mà!"
"Em sẽ không bao giờ đồng ý đi chơi với anh nữa!"
"Anh xin lỗi, đi ăn đồ nướng đi giờ còn kịp nhỉ!"
"Đừng nói gì hết cả, em về bây giờ luôn đây!"
"Hay là ăn lẩu ở quán hôm trước bạn khen ngon cũng được?"
"Nghỉ khoẻ, tất cả đều vô ích!"
"Quán Nhật nhé, cơm lươn, sushi nè, sashimi nè đều đang chờ bạn tới!"
Dunk liếc một cái cháy mặt, ánh mắt giận dỗi nhắm thẳng vào Joong khiến người đang hết lời năn nỉ cũng rén mấy phần. Thôi lần này chắc mẩm là bị giận thật rồi, song kì lạ ở chỗ khuôn mặt giận dữ kia không hề dịu lại nhưng lời nói phát ra thì khiến Joong suýt sặc. Chỉ vỏn vẹn hai chữ mà khiến Joong thở phào, gật đầu lia lịa.
"Quán nào?"
Từ hôm đó trở về, Dunk lấy cớ giận Joong thật nên dù người cao lớn kia có nhắn tin, gọi điện bao lần cũng chỉ trả lời nước đôi rồi cúp máy. Dunk nằm dài trên bàn, đọc đi đọc lại mấy tin nhắn năn nỉ mà Joong gửi với tâm trí trống rỗng. Chẳng phải là cậu làm mình làm mẩy hay vô lý đến mức không hiểu chuyện chỉ là Natachai rất không thích mấy lời chia ly sến súa, ghét cả cảnh tiễn chân bịn rịn. Ngày trước chỉ chia tay bạn thân chuyển đi nơi khác đã là một kí ức không mấy vui vẻ với cậu, rõ là lúc đi hứa hẹn đủ điều thế rồi sau đó chẳng có lần gặp lại nào nữa. Bởi vậy cậu chỉ là đang cố trốn tránh trải nghiệm không mấy dễ chịu này mà thôi. Đêm trở về khuya, bài tập đang làm dở thì tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn vang lên, cậu biết người kia chờ ở dưới nhưng chỉ kéo rèm một chút đủ để nhìn thấy chứ nhất định không xuống gặp khiến ai đó sầu não đợi trong xe đến lúc đèn trên phòng tắt mới trở về.
Tối chủ nhật Joong bay mà đến gần hết buổi chiều vẫn còn đang làm việc, mọi công việc sắp xếp đồ đạc đều giao lại cho trợ lý. Bây giờ cả đoàn đang tìm địa chỉ nhà hàng gần đó cùng nhau dùng bữa trước khi đi thẳng ra sân bay. Joong sầu não ấn gọi Dunk thêm lần nữa dù trong lòng vẫn nghĩ rằng cậu sẽ không bắt máy. Cái nghề nghiệp này khốn khổ ở chỗ không dễ dàng xuất hiện ở nơi đông người, tuy rằng chẳng ai cấm đoán nhưng đến đâu cũng có người nhận ra rồi kéo đến lại gây cản trở mọi người thêm. Nếu không vì thế thì Joong chắc hẳn sẽ cắm sào đứng đợi trước cổng trường Dunk cho đến khi cậu chịu gặp mặt mới thôi. Trái với dự đoán, lần này Dunk nhấc máy cậu thật làm Joong mừng muốn khóc, giọng mềm nhũn đầy ấm ức.
"Còn vài tiếng nữa bay rồi, bạn định cứ thế không gặp anh à?"
"Thế bây giờ anh đang ở đâu?"
"Đang cùng mọi người chuẩn bị đi ăn."
"Vậy chút anh đi cẩn thận nhé!"
"Không...không...anh không đi cùng mọi người đâu, anh tranh thủ chạy qua chỗ bạn. Đợi anh nhé!"
Dunk vốn dĩ định im lặng tới cùng nhưng cũng chỉ gắng được đến vậy, biết người kia sắp bay không đành lòng mà muốn gặp. Trong đầu là rất nhiều điều định gửi gắm nhưng lại không nói ra, cũng muốn tặng một thứ gì đó song chẳng biết nên làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định xuống bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho người bỏ bữa đến gặp mình. Thành ý thì có nhưng khả năng thì không, đến nổi mẹ thấy con trai loay hoay dưới bếp còn định tới làm giùm. Cậu cười xòa nói mẹ không cần để tâm đến vì mình chỉ làm chút đồ ăn với mì mà thôi để bà yên tâm đi vào phòng nghỉ. Dunk tìm một lượt trong tủ lạnh và quyết định làm cá hồi áp chảo mà Joong thích. Sau một lúc loay hoay cuối cùng cũng kịp đóng hộp đẹp đẽ cho vào túi.
Ánh mắt Joong long lanh vì xúc động, nhận hộp đồ ăn mà cứ mân mê mãi, giọng nói theo đó cũng mềm hẳn ra. Hai tay vòng qua ôm lấy Dunk một lúc cho vơi hết nhớ nhung của hai ngày bị giận hờn. Joong nhanh chóng lấy từ trong túi áo ra chiếc hộp nhỏ, vội vàng mở và đeo lên cổ cậu một chiếc dây chuyền đẹp mắt.
"Món quà này anh tặng bạn, trong lúc anh ở bên đó có thể xin em đóng hàng đợi của mình lại được không?"
"Vậy thì làm việc cho thật tốt, đợi phim của anh đoạt giải đi rồi em sẽ cho câu trả lời!"
Joong gật đầu liên tiếp, chỉ mấy lời đó thôi cũng đủ làm động lực cho cậu lắm rồi, không câu từ hoa mỹ nhưng người nghe đều hiểu được lời hứa hẹn trong đó. Joong cầm chặt tay Dunk dặn dò đủ kiểu, dù không còn mấy phút cũng chưa nỡ rời đi cuối cùng vẫn phải nói lời tạm biệt, Trước khi cậu nhóc bước xuống, Archen đưa tay kéo lại và hôn thật nhanh lên má.
"Đợi ngày em thi đậu, anh nhất định sẽ nghiêm túc bày tỏ với em!"
Joong lái xe một mạch thẳng tới nơi mọi người đang đứng đợi, tất cả đã tranh thủ ăn xong trước khi đi duy chỉ có vị idol của họ là chưa. Trợ lý lo lắng hỏi lại có cần đặt đồ ăn giùm không nhưng Joong liền lắc đầu, giơ hộp đồ ăn trên tay lắc lắc khoe rằng mình có sẵn đồ mang theo rồi. Mọi người há hốc kinh ngạc, ai nấy quay sang nhìn nhau như vừa nghe phải chuyện gì kì quặc lắm. Người không ưa phiền phức như ngôi sao của họ lại có ngày chịu khó mang đồ ăn theo, quả là chuyện nghìn năm có một.
Joong nhanh chóng mở hộp cơm ra trong bao ánh mắt tò mò vây quanh, mọi người rủ nhau xúm vào đầy trông đợi rồi cuối cùng lại xịt keo, mặt mũi ngắn tũn hết cả.
"Anh mua cái miếng bìa carton này ở đâu vậy? Có cần tụi em mua giúp món khác không?"
Joong lắc đầu nguây nguẩy nhìn miếng cá đen sì, khô cứng mà gượng cười, cầm muỗng lên ăn. Chưa thoát khỏi ánh nhìn kì lạ của ekip thì tiếng chuông tin nhắn đã báo tới. Vội vàng mở ra đọc rồi lập tức trả lời với một chùm kí hiệu trái tim kề nhau.
"Đồ ăn thế nào?"
"Cá hồi phải nấu chín kĩ như vậy mới ngon, anh thích!"
Sau đó một người vừa ăn vừa lắc đầu, cười bất lực cho đến lúc xử lý hết phần quà đắng ngắt được nhận.
Dunk vui vẻ với lời tán thưởng về món ăn mình đích thân làm, không ngờ lần đầu vào bếp lại thành công đến vậy. Khuôn mặt chưa giấu được nụ cười nhìn vào tin nhắn trên màn hình thì Kat chạy vào phòng chìa điện thoại ra trước mắt Dunk, lông mày cau lại, ngón tay không ngừng zoom lớn tấm hình vừa chụp được. Dunk vừa liếc qua đã thấy giật mình, nếu không vì trời tối thì giờ này muốn cũng chẳng thể giấu nổi.
"Người này là ai vậy? Tao thấy hết từ ban nãy rồi nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com