Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Khúc mắc

Công Dã Tịch Vô lay lay một lúc mới nhận ra, Đàm Đài Tẫn có vẻ gì đó hơi lạ. Lúc này y như mất đi ý thức, khuôn mặt trở nên vô hồn, đôi mắt vốn sắc lạnh như dao, nay lại trống rỗng thất thần như nhìn vào khoảng không gian vô định, khóe mi chảy ra một hàng nước mắt. 

- "Đàm Đài Tẫn? Đàm Đài Tẫn." 

Y vẫn giữ nguyên trạng thái đó, chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt y không còn cảm xúc.

Công Dã Tịch Vô thấy để như này không ổn, lo lắng y vì quá đau đớn mà tự khiến bản thân trở nên ngây ngốc, đành tạm thời điểm huyệt cho y ngất đi.

 Sau khi đưa được Đàm Đài Tẫn lên giường, hắn quay lại đỡ Tô Tô lên. Tô Tô nhìn y đang nằm an tĩnh trên giường, ra hiệu cho Công Dã Tịch Vô đưa nàng ra ngoài.

 Bấy giờ Công Dã Tịch Vô mới biết, Đàm Đài Tẫn và Tô Tô hiểu lầm nhau chỉ vì một bát cháo, là do Diệp Băng Thường hạ độc, lại vô tình mà biến thành nàng hạ độc y vì Tiêu Lẫm. Mà Tiêu Lẫm và Công Dã Tịch Vô hiện giờ là một. Đàm Đài Tẫn hiện tại chỉ biết đây là Tiêu Lẫm, thế nên ở trước khuôn mặt quen thuộc giống như trong kí ức, sẽ tự nhiên mà sinh ra thái độ bài xích. 

 - "Muội có ổn không? Đàm Đài Tẫn......" 

 - "Muội không sao? Tất cả chỉ là hiểu lầm, rồi chàng sẽ nhớ ra ngay thôi."

 - "Ừm!"

 Công Dã Tịch Vô khẽ vỗ vai an ủi nàng. Hai người ngồi yên lặng ở đó từ ban chiều, cho đến tận khi bóng tối kéo đến, lặng lẽ quấn quanh phủ lên toàn bộ không gian trước mặt một màu đen kịt.

Lúc này Tô Tô mới chậm rãi đứng lên thắp đèn. Ánh sáng yếu ớt nhảy múa trong màn đêm tĩnh lặng.

- "Chấp Bạch Vũ đi rồi, hôm nay huynh ở lại đây có được không? Nếu Đàm Đài Tẫn xảy ra chuyện gì, có thêm người sẽ càng tốt hơn."

- "Được. Ta ở đây với muội."

---------------------------------------------------------------------------

Công Dã Tịch Vô và Tô Tô đang loay hoay trong bếp, hai người đang làm một ít đồ ăn nhẹ, Đàm Đài Tẫn cần ăn, và họ sẽ tìm cách để y chịu ăn một chút, trước khi y bị suy nhược cơ thể vì đói.

Về phần Đàm Đài Tẫn, y nãy giờ đã tỉnh rồi, không còn gào thét hồ nháo, y nằm bất động nhìn lên đình màn. Ánh mắt y hiện giờ trống rỗng, không còn những cơn đau đầu giày vò nữa, y thở nhẹ một cái, nhắm mắt vào nhớ lại những phần kí ức vụn vặt kia khẽ lẩm nhẩm một mình.

Thì ra ban nãy khi điểm huyệt cho y, Công Dã Tịch Vô đã tiện thế niệm chú an thần giúp y đỡ đau đầu, qua một lúc khi tinh thần an ổn, y sẽ tự tỉnh lại. 

- "Tại sao cô ta lại muốn giết ta? Ta đã làm gì sai?" Ngực y tự nhiên nhói đau.

- " Cô ta hao tâm tổn sức vì muốn giết ta đến thế?"

- "Còn ta sao có vẻ như cố tình cưỡng cầu ép buộc, mong chờ sự quan tâm từ cô ta?"

Từng câu hỏi cứ vờn quanh trong đầu y, y cảm thấy thật rối, không biết nên đối diện với Tô Tô thế nào. Bản thân y cũng không chắc  người mà y trông thấy với người ở trong kí ức có phải là một hay không. Cách nàng đối xử với y hiện tại có chút khác với người y thấy trong mảnh kí ức kia. 

Những gì mà y nhớ lại, mong chờ có, đau đớn có, thất vọng có, y vừa muốn xua đuổi người đó đi, nhưng mỗi khi đuổi nàng đi, trong lòng y lại có chút cảm giác không nỡ. Qúa nhiều chuyện dồn vào, y cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Đàm Đài Tẫn ở trong phòng lâu nhận thấy thật sự quá ngột ngạt, với sức khỏe hiện tại y có muốn cũng trốn không thoát, nhưng ra ngoài hít thở một chút chắc không có vấn đề gì.

Khó nhọc lê đôi chân trần ra ngoài, y lặng lẽ ngồi xuống bậc thềm, khoảng sân rộng được ánh nến trong phòng hắt ra, có chút mờ ảo, xa xa ngoài kia là một màu đen kịt tĩnh lặng. Y ngước mắt lên nhìn, bầu trời trên cao kia đầy sao.

Hình như cảnh sắc này, y đã từng thấy rồi thì phải, nhưng y không nhớ được mình đã nhìn thấy ở đâu. Ánh mắt y đượm buồn, cảm giác như lòng mình dịu lại một chút. Hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh, nhảy nhót trên bầu trời đêm kia, thật đẹp. Ánh sáng của chúng như len lỏi vào trong đôi mắt y, tựa hồ như một biển sao óng ánh vô tận.

Một cơn gió nhẹ lướt qua lớp trung y mỏng manh, y khẽ rùng mình, tiết trời quá thu quả thật có hơi lạnh một chút. Không lâu sau một lớp lông mềm mại ấm áp khẽ rơi xuống vai, y ngước lên. Tô Tô không nhìn y, nàng nhìn lên bầu trời sao kia, ngồi xuống bên cạnh y rồi mỉm cười.

- "Có đẹp không?"

Đàm Đài Tẫn có chút giật mình, y vô thức nghiêng người sang một bên né tránh nàng. Những gì y trải qua quả thực vẫn quanh quẩn trong đầu, y vẫn chưa thể làm quen với việc, người muốn giết mình lại đang chăm sóc cho mình từng tí một. Hay là nói y vẫn nghi ngờ nàng quả thực vẫn đang tìm cách giết y.

- "Không đẹp." Đàm Đài Tẫn quay mặt đi, hạ giọng tỏ vẻ khó chịu.

Tô Tô không nói gì, nhẹ nhàng lấy trong tay áo ra một mảnh giấy, nàng đang lẩm nhẩm gì đó, rồi mảnh giấy trong tay nàng lướt lên trên không trung, phát sáng. Không gian đột ngột trở nên yên ắng lạ thường, vì không thấy nàng nói gì hắn toan quay lại, thì thấy một cánh bướm mỏng gần như trong suốt, óng ánh kéo theo dải tinh vân lấp lánh bay lướt qua trước mặt y. Cánh bướm lượn một vòng rồi bay lên, vượt ra khỏi tầm mắt.

"Bụp!" Bỗng nhiên một âm thanh nhỏ vang lên, không gian trước mắt y mở rộng ra, khung cảnh như trong mơ hiện ra trước mắt. Đàm Đài Tẫn bị choáng ngợp bởi cảnh sắc trước mặt, y như lơ lửng giữa chốn tiên cảnh, có hoa, có lá, có suối trong, có nước chảy, còn có bầu trời tràn ngập những vì sao lấp lánh. Cảnh sắc này chỉ có thể gói lại trong hai từ "tuyệt mỹ ".

- "Cảnh sắc tuyệt đẹp trên thế gian này, chàng vẫn luôn luôn muốn được nhìn ngắm có phải không?" Tô Tô mỉm cười, ánh mắt nàng dịu dàng nhìn y.

- "Gì đây?" Đàm Đài Tẫn tò mò.

- "Đây là bùa Kiến Sinh, ngày đó khi chúng ta còn bên nhau, ta đã dạy chàng vẽ."

- "Bùa Kiến Sinh?"

- "Ta trong lòng vốn ích kỉ, đã nghĩ chàng không thể nào vẽ được. Nhưng ta đã lầm, ngay hôm đó, lần đầu tiên ta dạy chàng, chàng đã làm được rồi. Ta xin lỗi."

Đàm Đài Tẫn nhìn Tô Tô, y nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng không rời mắt. Một khắc trái tim của y có chút biến đổi, nhưng lí trí của y ngay lúc này lại vùng dậy, nhắc nhở y về những chuyện cũ mà y vừa nhớ ra.

- "Cô lại muốn lừa ta." Đàm Đài Tẫn có vẻ tức giận.

- "Ta không lừa chàng." Tô Tô nhìn y buồn bã.

- "Cô không ở bên cạnh Tiêu Lẫm, mà ở đây nói những điều vớ vẩn gì vậy? Cô cho rằng ta là kẻ ngốc à?" Y mỉa mai.

- "Đàm Đài Tẫn, chàng hiểu lầm rồi, ta..........."

- "Thật mất thời gian, cô cũng hao tâm tổn trí vì hắn nhiều thật đấy." 

Y liếc nàng một cái, rồi chậm rãi đứng lên, tấm áo choàng lông rơi xuống, y khó nhọc quay trở về phòng, đôi chân trần tím lại vì lạnh. Tô Tô liền cầm lấy chiếc áo choàng chạy theo sau.

- "Chàng đừng để bị lạnh."

- "Ta không cần cô lo." Y gằn giọng.

Tô Tô đứng sững lại, nàng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của y, lặng lẽ khó nhọc bước từng bước vào phòng.

- "Ta xin lỗi." Tô Tô khẽ nói.

Đàm Đài Tẫn không nghe thấy, y trở vào phòng, tới bên giường ngồi xuống. Chưa định thần lại đã thấy Tô Tô bước vào.

- " Cô ta sao lại dai như đỉa thế này, đuổi thế nào cũng không đi." Hắn bực bội nghĩ thầm.

- "Ta đem cho chàng ít bánh ngọt, chàng ăn tạm, mai ta sẽ  kiếm thêm đồ ăn ngon cho chàng."

- "Lại muốn đầu độc ta bằng thứ này?" Y nghi ngờ.

- "Trong bánh không có độc đâu." Tô Tô lắc đầu.

Thấy Đàm Đài Tẫn vẫn nhìn mình không rời mắt, Tô Tô liền cầm lấy một chiếc bánh trong đĩa.

- "Thật sự không có độc, chàng xem."

Tô Tô cưỡng ép nhét cả chiếc bánh tròn vào miêng, nàng vừa nhai bánh vừa thanh minh khiến cho một bên má mềm mịn hồng hồng hơi phồng lên, trông có phần đáng yêu. Trái tim Đàm Đài Tẫn đột nhiên hẫng một nhịp. Y giật mình quay đi, không nói gì.

Thấy không khí có phần gượng gạo, nàng ngại ngùng giục y ăn rồi bước nhanh ra ngoài.

- "Chàng ăn rồi nghỉ sớm đi, ta đi trước." 

Tô Tô đi rồi, y mới quay lại nhìn về hướng nàng vừa đi khuất, rồi lại nhìn vào đĩa bánh nhỏ trên bàn. Y tiến tới cầm đĩa bánh lên thăm dò.

Đàm Đài Tẫn đưa đĩa bánh lên gần mũi, ngửi một chút, rồi không hiểu vì sao, y lại cầm lấy một chiếc bánh, do dự hồi lâu rồi đưa lên miệng nếm một miếng. Vị ngọt thơm chạm nơi đầu lưỡi, một xúc cảm kì lạ đột nhiên xuất hiện.

- "Thật ngọt." 

Y ngạc nhiên, bất giác nhìn về phía cửa.

- "Không có độc? Nàng ta thật sự không đầu độc ta? Mọi chyện lại là thế nào đây?"








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tntm