27
Yoongi ngồi một lúc lâu trong nhà tắm, cho đến khi sự kích động ban nãy dịu lại và những giọt nước mắt khô ráo hoàn toàn. Cậu muốn để bản thân bình tĩnh thực sự và nhận thức rõ ràng những gì mình muốn.
Mặc lại quần áo rồi ra khỏi phòng tắm, Yoongi biết mình cần làm gì ngay lúc này, như một cách để thú tội, để chấp nhận một phần con người thật sự của mình. Rằng cậu yêu Kim Taehyung, không thể buông bỏ, cũng không bao giờ muốn từ bỏ nữa.
Nếu chần chừ để đến ngày mai, Yoongi sẽ lại tỉnh dậy với suy nghĩ hèn nhát rằng phải chối bỏ thứ tình cảm này, sẽ lại trốn tránh không dám lựa chọn. Cậu không muốn mình sống hèn nhát như vậy nữa. Đã đến lúc phải mặc áo giáp lên và chiến đấu cho tình yêu của chính mình rồi.
Cố gắng bình tĩnh cầm điện thoại gọi cho mẹ, Yoongi vẫn không ngăn nổi cơ thể bất giác run rẩy một chút.
- Sao thế, Yoonie? Mới gọi cho mẹ lúc chiều xong giờ đã nhớ mẹ rồi à?
Giọng mẹ vang lên qua điện thoại vẫn dịu dàng như vậy, khiến Yoongi không biết phải bắt đầu thế nào.
-...
- Có chuyện gì thế Yoongi à?
- Mẹ ơi.
- Ừ mẹ đang nghe đây, Yoonie.
- Con đã lỡ làm một chuyện rất xấu xa rồi mẹ ơi.
-...
- Con đã làm tổn thương một người, làm người ta rất đau lòng, rất khổ sở. Trong khi người ta lại yêu con rất nhiều, rất chân thành. Con thật đúng là một đứa tệ hại phải không mẹ?
- Là vì con không yêu người ta sao?
- Có, con cũng yêu người đó. Nhưng mà bọn con...
Yoongi ngừng lại một chút rồi cũng quyết định nói ra.
- Bọn con chẳng thể bên nhau được. Bọn con không thể kết hôn, cũng không thể sinh ra những đứa con xinh xắn cho ba mẹ và ông bà, cũng không thể khiến ba mẹ tự hào với mọi người xung quanh.
-...
- Mẹ ơi. Con xin lỗi. Con xin lỗi nhưng bây giờ con nhận ra rằng con không thể sống thiếu người đó được, con không muốn ở bên bất cứ ai nếu không phải người đó.
- Là một chàng trai sao?
Câu hỏi đơn giản của mẹ lại như một khối vô hình chẹn lấy cổ họng Yoongi, nước mắt chưa gì đã trực trào quay trở lại khiến cậu phải cố mãi mới khiến bản thân có can đảm xác nhận.
- Vâng ạ...Nhưng xin mẹ đừng ghét con. Mẹ ơi... Con không biết phải làm sao bây giờ. Con không muốn làm ba mẹ thất vọng nên đã chia tay người đó, nhưng cuối cùng dù cố gắng vô cùng con vẫn không thể nào quên được. Thời gian phải rời xa người đó, con như đánh mất một phần linh hồn mình vậy, đau đớn và mệt mỏi lắm mẹ ơi. Cho nên... Con chỉ có thể xin mẹ tha thứ cho con. Bởi con không muốn phải sống như vậy thêm một giây phút nào nữa.
- Đồ ngốc này. Cái gì mà xin tha thứ chứ?
Mẹ Yoongi dừng lại một chút, như để chờ Yoongi bình tĩnh lại mới nói tiếp.
- Con chẳng làm sai gì mà phải tha thứ hết. Yêu một người thì có gì sai chứ?
- Nhưng bà và cả ba mẹ luôn mong...
- Yoongi à. Nghe mẹ này... Ông bà và ba mẹ luôn nói như vậy là vì ai cũng mong con được hạnh phúc. Và với ba mẹ thì khái niệm hạnh phúc là một gia đình ấm no với vợ ngoan con thảo. Nhưng nếu vì như vậy mà con không hạnh phúc thì những thứ kia cũng chẳng có ý nghĩa với ba mẹ hết.
- Mẹ...
- Điều duy nhất quan trọng trên đời này với mẹ là hạnh phúc của con. Chứ không phải thấy con đau khổ và tự hành hạ mình như vậy. Hiểu không Yoongi?
- Mẹ nói thật chứ ạ?
- Đương nhiên rồi. Mẹ đã bao giờ lừa con chưa? Gia đình mình lúc nào cũng ở yêu con. Từ khi con sinh ra đã như vậy và mãi mãi sau này vẫn thế. Dù con làm gì, con yêu ai cũng không thay đổi được điều đó.
Giọng của mẹ tha thiết và ấm áp vô cùng, khiến Yoongi cảm tưởng như đang được mẹ ôm mình vào lòng mà vỗ về. Mẹ chẳng nói gì nhiều nhưng lại quá đủ sức để tạo nên một sự bùng nổ vô hình trong trái tim cậu, khiến lồng ngực của Yoongi như muốn vỡ tung vì xúc động.
- Mẹ ơi. Con không biết nói gì bây giờ nữa mẹ ơi. Con, con chỉ là con hạnh phúc lắm vì được là con của ba mẹ. Con...
Yoongi gần như vỡ òa trong một niềm hạnh phúc và biết ơn, đến nỗi mọi ngôn từ trở nên lộn xộn trong đầu cậu lúc này. Cậu muốn nói thật nhiều, thật nhiều rằng cậu yêu mẹ đến thế nào, cậu biết ơn đến bao nhiêu, nhưng tất cả từ ngữ cậu từng được học cũng chẳng đủ diễn tả hết tất cả những cảm xúc đó.
- Con đã rất sợ hãi trước khi quyết định gọi cho mẹ. Con đã chuẩn bị rất nhiều để thuyết phục, để giải thích và... thậm chí cả tranh cãi... con không biết nữa. Con chỉ biết là lần này con muốn làm tất cả để được ở bên người đó.
- Nhưng con đã quên mất là gia đình mình yêu con rất nhiều đúng không?
- Vâng, con đã quên mất điều đó. Con đã sợ hãi quá nhiều... để rồi đánh mất quá nhiều.
- Mẹ hiểu điều đó mà Yoongi. Con người ai cũng có lúc phạm phải sai lầm hết. Quan trọng là bây giờ mẹ muốn con dũng cảm nắm lấy hạnh phúc của chính mình, đừng lo lắng gì về ba mẹ nữa. Bởi thực sự ba mẹ đã chuẩn bị tâm lí và suy nghĩ về chuyện này từ khá lâu rồi.
- Từ lâu ạ?
- Ừ. Ngày đám tang ông ấy, mẹ đã tình cờ thấy con hôn Taehyung ở trước cổng nhà. Sau đó con vào nhà với ánh mắt thất thần thì mẹ biết là có vấn đề rồi. Nhưng mẹ không muốn con khó xử và lo lắng nên cũng không hỏi gì cả. Suốt từ đó đến giờ, ba và mẹ đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, lúc ban đầu mẹ chẳng nghĩ được như bây giờ đâu, mẹ cũng tức giận và sợ hãi nhiều lắm, rằng hàng xóm và họ hàng sẽ nhìn con bằng ánh mắt kì thị, rằng con sẽ phải sống cô độc khi về già, rằng con sẽ bị đối xử tồi tệ trong xã hội này. Nhưng hôm nay nghe con nói rằng con đau khổ như vậy thì cuối cùng mẹ cũng đã thông suốt rồi. Quan trọng là con hạnh phúc thôi, Yoongi à.
- Con... Cả bà cũng biết rồi hả mẹ?
- Chưa. Nhưng mẹ tin rằng bà cũng sẽ nghĩ giống mẹ thôi. Mẹ biết là con thương bà nhưng con phải nhớ là bà cũng thương con y như vậy. Lúc đầu có thể hơi khó để chấp nhận nhưng rồi bà sẽ hiểu cho con thôi.
- Vâng, con chỉ mong là như vậy.
- Nhưng mà người mà con yêu, đúng là Taehyung phải không?
- Vâng. – Yoongi có chút ngại ngùng thú nhận - Con yêu em ấy.
- Con lợn của mẹ thật đúng là may mắn mà. Nhìn ngu ngu ngơ ngơ thế mà lại vớ được thằng bé đẹp trai, dễ thương xuất sắc như vậy.
Mẹ đùa vui một câu khiến Yoongi đầu bên này đã đỏ ửng cả mặt.
- Mẹ à...
- Thế thằng bé đúng là khách quen của cửa hàng con làm à?
- Em ấy nói vậy với mẹ sao? Em ấy còn nói gì về con không ạ?
- Nó nói con hậu đậu với lì lợm lắm, chẳng thể ưa nổi.
- Mẹ à...Sao mẹ có thể nhẫn tâm nói con mình như vậy chứ?
- Chứ không phải à?
Cứ như vậy, những mẩu chuyện vụn vặt giữa hai mẹ con kéo dài đến tận khuya, thoải mái như thể chuyện của Taehyung và Yoongi là chuyện bình thường và tự nhiên nhất trên đời vậy, chẳng khác gì chuyện tình yêu của bất cứ một cặp nam nữ nào khác ngoài kia.Không có một chút nào căng thẳng và đáng sợ như Yoongi đã từng nghĩ.
Yoongi nhận ra tất cả những kì thị và chỉ trích mà cậu từng nghĩ đến, chỉ là do sự sợ hãi và tự ti của chính mình tưởng tượng ra thôi.
Nếu chưa thử mạnh mẽ đối mặt thì làm sao biết được kết quả cơ chứ?
Nếu cậu cứ mãi sợ ngã đau mà không dám trèo, thì sẽ chẳng bao giờ cậu có thể biết được trái táo trên cây ngon ngọt đến chừng nào.
Tựa như cảm giác khi một chú sâu chui ra khỏi cái kén bí bức mà thoát xác trở thành loài bướm xinh đẹp rực rỡ, Yoongi cảm thấy chính mình như đã được hồi sinh lần nữa.
Khoảng thời gian qua, Yoongi ép buộc bản thân phải quên đi tất cả, phải tin rằng mình không yêu người kia, bằng cách ép mình chui vào một cái lồng sắt của những bộn bề và vô cảm. Cậu gần như chẳng thể mở lòng mình với bất kì điều gì khác, kể cả với những bài hát từng say mê, với cây bút màu và giấy vẽ cậu từng gắn bó.
Và điều đó chẳng làm cậu tốt hơn một tí nào cả, những nỗi bức bách ấy vón cục lại thành một khối u ứ nghẹn trong lồng ngực cậu, khiến mỗi ngày trôi qua với cậu đều trở nên mệt mỏi và khó thở vô cùng.
Yoongi vẫn luôn tự nhủ rằng mình rất ổn nhưng thật ra tâm hồn cậu đã kiệt quệ hết cả rồi. Cảm giác muốn yêu nhưng chẳng thế yêu, cảm giác mất đi một phần tâm hồn mình, rồi để tất cả vui thích với cuộc sống trôi tuột đi theo người đó. Đẩy Taehyung đi, chẳng khác gì đang đẩy hạnh phúc ra xa mình vậy.
Nhưng ngày hôm qua nghe những lời mẹ nói, những bức bách ấy gần như đã vỡ tung ra thành từng mảnh nhỏ và biến mất vào không trung.
Yoongi cảm thấy như đang có được sự ủng hộ và chúc phúc của cả vũ trụ vậy.
Của ba mẹ, của bà và của chính bản thân mình. Đúng vậy, quan trọng là chính cậu đã thông suốt về tình yêu này và sẵn sàng ôm lấy nó về phía mình. Không còn lo sợ, không còn hồ nghi và không còn trốn tránh.
Tuy nhiên mọi việc không phải bao giờ cũng đơn giản như vậy. Có những thứ đến lúc cậu kịp nhận ra nó quan trọng thế nào thì nó cũng chẳng còn im lặng ở đó chờ đợi cậu nữa. Tình cảm càng chẳng phải một đồ vật bất động để cậu tùy ý muốn vứt thì vứt, muốn nhặt thì nhặt.Vốn định sẽ gặp Taehyung để nói rõ mọi chuyện nên buổi sáng hôm sau, Yoongi đã bắt chuyến xe đến khu trọ của Taehyung ngay sau khi làm xong bài thi tiếng Pháp. Nếu nhóm có buổi diễn vào buổi tối hôm trước thì em ấy thường sẽ ngủ nướng hết cả buổi sáng ngày hôm sau, vốn biết thói quen này của Taehyung nhưng khi gõ cửa phòng có người ra mở cửa vẫn khiến Yoongi không kìm được vui sướng trong lòng. Chỉ là người mở cửa lại là Jimin.
Vẫn là vẻ bất ngờ mỗi lần gặp cậu, Jimin không hề có ý định mời Yoongi vào phòng.
- Là em? Anh còn tưởng là em không định gặp Taehyung nữa?
Anh ấy vẫn thẳng thắn đến mức làm người ta không theo kịp.
- Chuyện đó... em đã thông suốt rồi. Và em rất muốn gặp Taehyung để nói rõ. Anh có thể cho em gặp em ấy không?
- Ồ được chứ. Nhưng nó vừa mới đi rồi.
Tim Yoongi gần như hẫng một nhịp vì lo lắng.
- Đi? Đi đâu cơ ạ?
- Em không biết sao? Nó được trường cử sang Nhật trao đổi học sinh ngắn hạn.
- Nhưng hôm qua em ấy vẫn còn diễn với nhóm, ý em là...
- Hôm qua là buổi diễn chia tay đấy.
Nhìn thấy Yoongi đứng người đến không nói được lời nào, Jimin chép miệng nhìn đồng hồ.
- Thử chạy xuống dưới xem sao. Nó mới rời khỏi phòng một lúc thì em tới. Xe đón nó ở trước cổng có lẽ còn chưa đi đâu.
Yoongi liền nhớ đến chiếc xe khách đỗ trước khu nhà khi cậu đến, chỉ nghĩ là xe của đoàn du lịch nào đó nên Yoongi chẳng hề để tâm mà đi thẳng lên đây. Vội vàng chạy ngay ra khung cửa kính chỗ cầu thang lên xuống, Yoongi cố gắng nhoài người xuống nhìn. Chiếc xe ban nãy đã bắt đầu lăn bánh chạy đi.
Gần như chẳng có thời gian suy nghĩ rằng sẽ phải giữ Taehyung lại như thế nào, Yoongi vẫn tức tốc chạy xuống cầu thang mà đuổi theo chiếc xe. Nhưng tất cả những gì Yoongi thấy được chỉ là một khoảng cách ngày càng xa hơn. Chiếc xe chở Taehyung giờ chỉ còn là một chấm nhỏ bé xíu, mơ hồ đến mức chẳng thể nào chạm tới.
Yoongi chống hai tay lên đầu gối mà thở, mắt nhìn chấm nhỏ ấy biến mất ở góc đường. Đáng lẽ cậu phải nhận ra ngay từ đầu rằng mình sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp chiếc xe ấy, cũng như chẳng thể đuổi kịp những sai lầm mình đã phạm phải, những tổn thương mình đã gây ra.
Taehyung à... Sao định mệnh lại thử thách hai chúng ta nhiều đến như vậy chứ?
Để trả giá cho những hèn nhát của anh sao?
----Khi Yoongi quay lại phòng Taehyung thì nhận ra Jimin vẫn đang đứng ở cửa chờ cậu quay lại. Điều này làm Yoongi không khỏi cảm động.
Lần này anh mời cậu vào phòng khách và mang cho cậu một ly nhỏ, có lẽ là trà. Yoongi đoán thế bởi ly trà pha bằng nước nửa nóng nửa nguội một cách vụng về, túi lọc hình như lỡ tay bị xé rách khiến bã trà bên trong rơi ra, tạo thành một chất lỏng chẳng rõ là có thể uống được không?
- Nó sẽ đi tầm 6 tháng gì đấy. Hơi lâu đấy. Nhưng anh nghĩ là em sẽ chờ được thôi, đúng không? Jimin đứng tựa vào kệ bếp mà nói.
- Không lâu đâu ạ. Nếu so với thời gian mà em đã bắt em ấy phải chờ đợi.
- Em cũng biết điều đó sao?
-...
- Anh chỉ đùa thôi. Đừng tỏ vẻ sợ hãi anh như vậy chứ. Những lời anh nói hôm trước không có nghĩa là anh ghét em, anh chỉ không thích cách em làm tổn thương Taehyung.
- Thực ra cũng không có gì lạ nếu anh ghét em đâu ạ. – Yoongi cúi mặt xuống nhìn xuống tấm thảm màu xám mềm mại dưới chân – Đến em còn ghét bản thân mình nữa. Chỉ vì em quá hèn nhát và ngu ngốc mà đã làm tổn thương Taehyung.
- Thế giờ em có yêu nó không? Taehyung ấy?
- Có ạ. Không phải bây giờ...mà cả trước đây em vẫn yêu Taehyung. Chỉ là em đã luôn tìm cách trốn tránh điều đó.
- Em đã chắc chắn hoàn toàn rồi chứ?
- Vâng.
- Vậy là được rồi. Chỉ cần vậy thôi. Còn những chuyện khác thì... Tình yêu mà... Có nhiều loại, có nhiều màu sắc, mà chẳng màu nào giống màu nào. Không phải ai từ lúc sinh ra đã có thể biết được người mà mình muốn ở bên cả đời. Phải qua nhiều chuyện như vậy em mới tìm ra được người đó... Đối với em, Taehyung là người như vậy chứ?
- Em cũng không tương lai sẽ như thế nào, nhưng ngay bây giờ thì... đúng ạ, Taehyung là người mà em muốn ở bên cả đời.
- Ok. Anh sẽ không nói với Taehyung chuyện này. Hai đứa nên nói chuyện trực tiếp với nhau là tốt nhất. Có thể là 6 tháng nữa. – Jimin nhún vai – Nếu em chờ được.
- Vâng. Đó là từ duy nhất Yoongi dám nói ra lúc này, sau rất nhiều chuyện xảy ra, cậu biết trên đời vốn chẳng thể nói trước được điều gì. Liệu rằng cậu sẽ làm được những gì sau 6 tháng ấy và liệu rằng Taehyung có còn muốn quay về bên cậu không. Yoongi nuốt ngụm trà nhạt thếch, ngồi thêm một lúc nữa rồi rời đi. Ăn qua loa một ổ bánh mì mua trên đường đi và đến thẳng đến chỗ cửa hàng đồ ăn nhanh mình làm thêm. Yoongi biết đã đến lúc phải thay đổi cuộc sống nhàm chán hiện tại của bản thân, trong quãng thời gian chờ đợi Taehyung trở về. Và bắt đầu từ nơi này có lẽ là cần thiết nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com