Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Taehyun sống với gia đình gồm cha mẹ cùng một cô em gái, cậu luôn bị họ coi thường, khinh bỉ và hành hạ.

Thật khó hiểu làm sao khi cha mẹ luôn đối xử tốt với cô em nhưng lại coi cậu không khác gì đống rác rưởi.

Họ đều nghỉ hưu đã được nhiều năm. Và từng có một khoảng thời gian dài, cậu được đưa sang ở cùng với chú vì thứ cha mẹ cần là cô em chứ không phải là cậu.

Taehyun được dạy dỗ và chăm sóc đến năm thứ 2 trung học rồi bỏ vì chú của cậu qua đời. Lúc này mới buộc phải quay lại sống với cha mẹ.

Khác với người anh, cô em gái đi học bằng tất cả số tiền mà anh cô kiếm được. Đương nhiên không thể học ở một ngôi trường chất lượng cao, nên đây chỉ là một ngôi trường công khá rẻ tiền.

Đối với Taehyun, một ngôi trường công rẻ tiền như vậy là quá đủ chứ không phải mắc kẹt với chuyện đi tìm việc làm hằng ngày.

Vào một chiều, cậu đi bộ trên con đường sầm uất ít người qua lại sau cả ngày ăn xin. Taehyun với chiếc bụng rỗng muốn giữ lấy lại ít thu nhập riêng nhưng cuối cùng vẫn quyết định không làm vậy. Cố chống chịu lại cơn đói đã ba ngày chẳng một chút đồ lót bụng. Không phải là cậu không muốn ăn mà là cha mẹ không cho phép một đứa như cậu được ăn mấy thứ thức ăn trông xa xỉ nhưng thực chất lại rẻ tiền.

Nhẹ nhàng xoay nắm đấm cửa và bước vào ngôi nhà nhỏ của mình. Khi người đàn ông tóc bạc thấy con trai, vội đặt tờ báo trên tay xuống và tiến đến.

Ông chìa tay, Taehyun chỉ biết thở dài cố gắng moi hết số tiền trong túi và đặt vào lòng bàn tay to lớn ấy. Cha cậu từ từ đếm từng tờ tiền. "Chỉ 6000 won? Đồ thảm hại!"

Nói xong, ông rời đi đưa tiền cho vợ. Cậu lại thở dài và nhìn vào chiếc bàn ăn nhỏ có bày sẵn đồ ăn của cậu trên ấy... mà thật ra không hẳn là vậy.

Đó là số thức ăn thừa của em gái và sẽ luôn như thế. Taehyun chưa bao giờ được thưởng thức một bữa ăn ngon đầy đủ đúng nghĩa. Tuy nhiên, cậu vẫn ngồi xuống và giải quyết số thịt cùng số rau cuối cùng.

"Ngày mai mày sẽ phải đi làm cả đêm, nếu không đủ 8000 won thì đừng đem cái bản mặt của mày về nhà!" Mẹ cậu đứng từ xa nhìn và nói lớn.

Chàng trai 17 tuổi ấy không còn lựa chọn nào khác.

"Vâng thưa cô."

Nghe xót xa thật. Cậu không được phép gọi chính cha mẹ của mình bằng 'cha' hay 'mẹ'. Họ luôn phàn nàn rằng họ rất xấu hổ như có đứa con trai như Taehyun đây.

Em gái, người nhỏ hơn một tuổi chỉ đi ngang, lè lưỡi rồi nhếch môi cười.

Cả ba người họ cùng nhau trở về phòng ngủ. Ngày mai hứa hẹn sẽ là một ngày rất dài.














"Con sẽ không kết hôn." Beomgyu thẳng thừng nói.

Chàng hoàng tử 18 tuổi ấy đang trong buổi dùng bữa cùng gia đình hoàng gia.

"Có, con phải làm vậy!" Nhà vua nói với chút nghiến răng đe dọa.

"Không! Con không đồng ý!" Chàng trai tóc vàng ấy vẫn nhất quyết từ chối.

"Beomgyu con yêu, chúng ta đã cho phép con tìm một người con trai khác tốt hơn nhưng nhìn con xem, con đã làm những gì nào?" Nữ hoàng, mẹ của anh hỏi.

"Tại sao con lại làm vậy?" Cha anh lên tiếng. "Chúng ta cho phép con hẹn hò với bất kì ai mà con thích và thật tệ là từ khi con chia tay thì luôn nhốt mình trong phòng cả một ngày trời. Nó rất không ổn đấy con hiểu không!"

Trái tim Beomgyu như tan vỡ khi bị nhắc cho nhớ đến cuộc chia tay. Anh muốn được nghỉ ngơi nhưng cha anh cứ đẩy anh đi lấy vợ. Anh chỉ muốn tự do, chỉ muốn có một thời gian để bình tĩnh sau câu chuyện đau buồn kia.

Anh cứ thế đứng dậy mà không nói một lời nào.

Bước chân ngày một nhanh, ký ức về người yêu cũ lại ùa về trong tâm trí. Những dòng nước ấm chảy dài trên má và anh chỉ muốn đi ngủ. Ngủ để cảm thấy ổn hơn.

Sau khi cánh cửa phòng được đóng lại, những giọt nước mắt cứ thế rơi không kiểm soát.

Bạn trai cũ của Beomgyu, Choi Yeonjun, bỏ anh đi vì một người con trai khác. Sau khi biết tin, anh gần như chết lặng. Tất nhiên, người con trai lớn tuổi hơn ấy vẫn không hề biết Beomgyu là hoàng tử, nhà vua đã che dấu để giúp con trai mình tránh khỏi các mối nguy hiểm của xã hội và anh bị cấm nói với ai khác về điều này.

Chàng hoàng tử trẻ vẫn khóc, khóc cho đến khi cạn nước mắt mới ngồi dậy khỏi sàn. Đặt tấm lưng nặng trĩu lên giường và ngước nhìn trần nhà. Dần dần anh cũng ngủ thiếp đi, hi vọng rằng sẽ quên tất cả mọi thứ, quên tất cả sau khi thức dậy.














"Nhà vua cho gọi?"

"Đúng, hãy giúp ta đi tìm một chàng trai, bất cứ ai mà nhà ngươi nhìn thấy. Sau đó mang cậu ta đến đây bằng bất cứ giá nào!"

"Vâng thưa bệ hạ." Tên người hầu cúi đầu trước khi lui đi để thực hiện mệnh lệnh của nhà vua.











Sáng hôm sau Taehyun đã sẵn sàng ra ngoài để kiếm đủ số tiền cha mẹ mong đợi, 8000won. Cậu quyết định đi đến gần đến trung tâm thành phố Seoul mà không hề biết rằng mình đang bị theo dõi.

Taehyun thở dài, tiện chân đá một hòn đá nhỏ bên đường. Ngước nhìn bầu trời và tự hỏi liệu cuộc đời của mình có đáng giá hay không? Cha mẹ ghét cậu và cậu cũng ghét chính mình.

Cố gắng làm việc thật chăm chỉ rồi quay về nhà vào lúc 1 giờ sáng với 8300won trong túi. Cả cơ thể vô cùng mệt mỏi, cậu chỉ muốn đi ngủ ngay lúc này.

Khi vừa đặt chân đến ngưỡng cửa, từ trong nhà vọng ra giọng cười của cha mẹ cậu. Cảm giác có chút bất an.

Tiến vào bên trong, cha mẹ của Taehyun đang ngồi nói chuyện với một người khác trông giản dị và lạ mặt. Mãi đến sau đó họ mới nhận ra sự hiện diện của cậu. Lần đầu tiên cha mẹ phấn khích như thế.

"Ôi Taehyun con yêu! Mau vào đây gặp người đàn ông này nào." Mẹ vẫy tay gọi cậu đến.

Taehyun gần như nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác do cơ thể cậu quá mệt mỏi.

Có phải cô ấy vừa gọi mình là con yêu?

"Ồ chào cậu, Taehyun." Người đàn ông đó cúi đầu. Taehyun cũng vì thế mà cúi đầu lại. Trên mặt hiện đầy nét bối rối.

"Bây giờ con phải rời đi và chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, tạm biệt Taehyun." Cha cậu nói.

Đôi mắt Taehyun mở to. "Cái gì?"

"Con thấy đấy, người đàn ông này sẽ trả cho chúng ta 11625000000 won nếu con đi cùng ông ấy."

"Đúng vậy." Cha Taehyun trả lời một cách bình thản như thể chuyện này chẳng có gì to tát.

Người con trai tóc nâu ấy không thể tin nổi cha mẹ mình lại làm vậy.

"Cậu sẽ ổn thôi Taehyun. Hãy cùng đi nào." Người đàn ông nói, Taehyun vốn không còn sự lựa chọn, lặng lẽ đi theo. Cậu thở dài, có thể đây sẽ là cách giúp mình đi đến cái chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com