Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[MKS][LeGri] For I Am Yours

Có người nói, khi yêu một người, ta sẽ trao trọn trái tim của mình cho người đó.

Nhưng thật tiếc, không phải lúc nào chúng ta cũng trao nó cho đúng người.

...

Trái tim của Lesus vẫn được giữ kín, trong một ngăn tủ nhỏ đã được khóa kĩ, chìa khóa luôn được hắn mang theo bên mình. Hắn vốn đã có niềm tin mãnh liệt rằng không ai sẽ có thể chạm vào trái tim của hắn. Nhưng mà sự đời, ai đoán trước được điều gì?

Grisia Sun, từng sợi tóc vàng như được làm từ những tia nắng ban mai, làn da trắng như sứ tưởng chừng mong manh đến độ chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ vỡ tan, cùng đôi mắt xanh biếc như nơi đại dương thăm thẳm. Nụ cười của cậu là ánh sáng, từng sự quan tâm của cậu là từng hơi ấm đang bao phủ lấy, sưởi ấm, soi sáng thế giới của Lesus. Và cứ như thế, chúng cũng là những sợi dây leo, nhẹ nhàng mà cũng thật chặt, quấn lấy trái tim của hắn, chiếm trọn nó.

Đó là một đêm rất đẹp, ánh trăng sáng mờ soi sáng khắp nơi, trải lên cả lớp bụi dày của một cánh cửa đã lâu không mở, kéo dài lên một bức tường kia hai bóng người như hư như thực, đan xen vào nhau, hòa hợp đến lạ...

...

Từ lúc nào, Lesus đã không còn giữ chiếc chìa khóa ấy bên mình nữa, ngăn tủ nhỏ giờ đây trống rỗng, trái tim của hắn đã tìm được một nơi mới, kề bên trái tim của Grisia. Chìa khóa nơi ấy thuộc về cậu, hắn biết cậu sẽ giữ chúng an toàn.

...

Trong nhà vệ sinh sở Thẩm phán, Lesus chống cằm, mỉm cười nhìn Grisia ngấu nghiến từng chiếc bánh ngọt mà hắn đã đưa cho. Bất chợt, cậu ngừng lại, chăm chăm hướng mắt về phía hắn. Lesus bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, hắn không ăn bánh, không lẽ lại có vụn bánh trên mặt hắn sao?

Grisia bật cười:

- Cậu làm gì thế?

- Còn cậu, cậu định làm gì?

Lesus ngừng hành động ngớ ngẩn của mình lại, tay đưa lên định phủi chút vụn đường dính bên khóe môi người kia thì Grisia lại bất ngờ áp môi mình lên môi hắn, rồi lại nhanh chóng dứt ra. Mặt cậu ửng lên một chút sắc đỏ.

- Cậu không ăn ngọt được thì tôi sẽ giúp cậu, khi nào cậu muốn thì cứ nói tôi.

Lesus trong một chốc hơi thần người ra, rồi một nụ cười nở trên môi hắn. Hắn vươn người, một lần nữa đặt môi mình lên cánh anh đào kia. Chất giọng trầm thấp quen thuộc được cất lên, từng lời như rót vào tai Grisia.

- Tôi muốn cậu cho riêng tôi, muốn ăn ngọt của cậu cả đời này.

...

- Đồ đáng ghét.

Nhìn Grisia quay lưng về phía mình, Lesus không khỏi bật cười bất lực. Hắn tiến đến ôm người kia từ phía sau, thì thầm vào tai cậu.

- Sao cậu lại dỗi rồi?

- Tôi không có dỗi...

- Cậu có mà.

- Không có...

- Có.

- Không có.

- Có.

- Không có!

- Rồi, được rồi, cậu không có dỗi.

Một lần nữa bật cười, Lesus siết chặt vòng tay mình hơn. Người kia vùi mặt mình vào lòng ngực hắn, nhìn từ phía trên hắn chỉ thấy một cục màu vàng sáng chói trong lòng mình. Hắn khẽ vuốt mái tóc vàng óng ấy, ngón tay chải nhẹ qua những lọn tóc vàng đã có chút rối, hắn nói:

- Xin lỗi cậu, đã trêu cậu hơi quá rồi.

- ......... Hừ. - Âm thanh nhỏ bé phát ra từ Grisia, vẫn đủ để hắn cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân nó.

- Cậu giận rồi sao?

- ... Không có... - Cái lắc đầu làm cậu trông như muốn dụi sâu hơn vào lòng hắn.

- Tôi xin lỗi, sẽ không như thế nữa.

Lesus đặt một nụ hôn nhẹ lên mái đầu kia, hương oải hương nhẹ nhàng khẽ lướt qua cánh mũi hắn. Grisia ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt thể hiện rõ quyết tâm muốn nghiêm túc mà lại bất thành. Cậu thở dài, đoạn nắm hai bên má hắn kéo nhẹ, miệng lầm bầm:

- Tôi không giận cậu đâu, chưa giận đã thấy không nỡ rồi. Xem vẻ mặt của cậu kìa...

- Vẻ mặt của tôi làm sao?

- Như cún con hối lỗi ấy.

- ...

Grisia bật cười, tiếng cười trong veo, thanh thoát tựa tiếng chuông ngân, nụ cười tự nhiên, thuần khiết nhất, đẹp đẽ nhất mà Lesus từng thấy, hơn rất nhiều những nụ cười mà cậu luôn đặt trên môi trong tư cách là Sun Knight. Đây là nụ cười của Grisia, là nụ cười của chính cậu, Grisia của hắn.

...

Lesus cuối cùng cũng đã được trở về giường nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi, nhưng ngay khi hắn vừa đặt lưng xuống thì lại có tiếng ai đó gõ cửa phòng hắn, những tiếng gõ thật nhẹ, gần như không thể nghe thấy. Lesus liền bước chân xuống giường, tiến đến mở cửa. Ai có thể đến vào lúc muộn màng này?

Grisia.

Grisia cúi gằm mặt không nhìn hắn, mái tóc vàng óng mượt mà giờ đây đã hơi bết lại, lòa xòa phủ đi mặt cả khuôn mặt giờ đây đã trắng bệch của cậu, quần áo cậu lại có chút bẩn. Tất cả phong thái khí chất ưu nhã gì đó, thật khó tin khi nói rằng con người trước mặt hắn hiện giờ đang sở hữu chúng.

Lesus nhìn quanh, không thấy được sự hiện điện của ai, liền kéo Grisia vào phòng mình. Ngay khi cánh cửa vừa đóng, hắn liền cất tiếng:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Im lặng.

- Đã có chuyện gì?

Không một lời hồi đáp.

- Grisia.

Lesus đưa tay định vén mái tóc rối đang che khuất mặt cậu, nhưng ngay khi tay hắn vừa chạm lên làn da đó, cậu liền lùi bước, để lại cánh tay hắn vẫn vươn ra. Trông hắn như một thằng ngốc. Hắn khẽ nhíu mày, một khoảng yên lặng bao phủ căn phòng đến khi Lesus một lần nữa vươn tay, lần này nắm lấy cánh tay Grisia kéo vào phòng tắm, không quá mạnh, nhưng vừa đủ chặt để cậu không thể thoát khỏi hắn. Đoạn, hắn đặt Grisia vào bồn tắm, kèm theo đó là một xô nước lạnh đổ ào lên người cậu.

Grisia vẫn giữ im lặng, chỉ duy nhất tiếng nước chảy tong tong từ tóc cậu là bằng chứng rằng cảnh tượng hiện giờ không phải là một bức tranh tĩnh.

Lesus cúi người xuống, ôm lấy cơ thể đã lạnh ngắt kia vào lòng. Cái lạnh khiến hắn run rẩy, nhưng không phải bản thân hắn, mà là trái tim của hắn.

- Tôi xin lỗi.

Trong vòng tay mình, Lesus cảm nhận được cái giật nảy của Grisia, rồi cơ thể cậu mềm nhũn, như đã bị rút cạn sức lực mà tựa lên người hắn. Không quá lâu sau, có tiếng nấc rất nhỏ vang lên, rồi âm thanh cứ lớn dần, cho đến khi cậu ôm chặt hắn, mặt vùi vào hõm vai cố kìm lại tiếng khóc của mình. Vẫn chỉ có âm thanh ấy, là thứ duy nhất chứng minh rằng cảnh tượng khi đó không phải là một bức tranh.

...

Lesus gần như lao vào phòng của Grisia, để trông thấy cậu đang gục người cười khúc khích trên một thùng rượu rỗng, dưới sàn là những mảnh thủy tinh vỡ vụn lẫn với những giọt rượu bắn khắp nơi, một chiếc chìa khóa nằm lẻ loi nơi góc phòng...

Hắn nhìn Grisia, cậu cũng tặng cho hắn một ánh nhìn cùng một nụ cười mơ hồ. Mơ hồ bởi vì hắn không biết, nụ cười đó là của ai nữa.

Trong tay cậu là một trái tim, thật quen thuộc làm sao...

Nắm tay ai siết chặt.

Bốp.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com