Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

   

Gió nhẹ thổi qua làm tung bay mảnh rèm trắng nhạt nhòa , mùi dạ lý hương nhẹ nhàng trong vườn theo cơn gió đưa đến nơi căn phòng rộng chứa 2 thân ảnh.

Tiêu Chiến sau khi  nhận được thau nước ấm từ Lão Trần cũng bảo ông về phòng nghĩ ngơi để cậu chăm sóc hắn là được. Sau một hồi dùng dằn với ý định kiên quyết của cậu thì ông cũng xin cáo về phòng trước.

Bàn tay nhỏ thấm khăn vào nước ấm, cẩn thận lau sạch mùi mồ hôi cùng hương nồng của chất cồn.

Tay cậu nhẹ mơn trớn trên làn da mặt mang độ láng mịn của Nhất Bác , thực dễ chịu a.

Tiêu Chiến cũng không biết vì sao cậu lại muốn thân cận người  anh này như vậy. Tuy hắn lạnh lùng hay bắt nạt cậu , nhưng phải công nhận giọng hắn nói rất êm tay , trừ những lúc phát ra những câu khiến người khác không thể đáp lại.  Bờ ngực lại ấm áp như vậy tạo cảm giác rất an toàn khi ở bên.

Cậu càng ngày càng muốn làm thân cùng Vương Nhất Bác , nhưng lại sợ tiếp xúc trực tiếp cùng hắn. Cậu tốt nhất chỉ nên ở cạnh lúc không còn tỉnh táo , lúc hắn bình tâm ổn định có nhìn cậu cũng chả dám nhìn đâu.

Khăn vừa chạm đến khuôn  mặt không tì vết vướn vài sợ tóc thì tay cậu bị một lực cản lại. Sau một hồi cảm nhận thì chính xác nó là tay của Nhất Bác. Bàn tay với những đốt tay thon dài nhưng không tồn tại lấy một độ ấm.

Tiêu Chiến vô thức muốn rút tay lại nhưng bất lực ,  cậu sao có thể bì nổi với kẻ chơi thể thao còn lớn hơn mình vài tuổi như Nhất Bác.

Cố gắng dùng hai tay để cạy mở bàn tay đang nắm chặt nơi cổ tay đến hằng dấu của mình, trán đã thấm vài giọt mồ hồi nhưng lực tay càng lúc càng mạnh. Bình thường Nhất Bác say đều ngủ đến li bì , hôm nay vì cái gì lại nháo như vậy, hơn nữa sức còn mạnh đến khó thể cưỡng lại , cứ như dùng hết tất cả lực cơ thể để nếu giữ thứ gì đó không muốn đánh mất.

Dằn co một khoảng thì cổ tay đã ướt đẫm mồ hôi nên thuận thế cậu lấy tay ra. Vừa rời khỏi chưa được 5 giây thì Nhất Bác đã đưa hai tay lên kéo cậu nằm xuống cạnh mình.

Lúc nãy một tay đã có lực mạnh khiến cậu phải chặt vặt đến ra mồ hôi mới mở ra được, lần này 2 tay thì thoát ra bằng niềm tin .

Đầu cậu một lần nữa lại chạm đến nơi ngực trái ấm áp an toàn kia của Nhất Bác. Cậu có mơ cũng không ngờ rằng mình lại có được cái chạm này lần thứ hai.

Tiêu Chiến êm ái nằm trên bờ ngực ấm áp của người ' anh trai ' như tảng băng di động.

Ngớ người ra giây lát đại não cậu như sắp nổ tung , cơ thể cứng đờ , tay chân bắt đầu run không còn lực khi cảm giác người nằm kế bên đang chuyển động.

Lúc này cậu mới hoàn hồn lại thể xác , sợ rằng người kia sẽ lại phát hiện mình thất thố , ấn tượng lại mất đi , và khoảng cách cả hai lại kéo ngày một xa thêm nên cố gắng tìm cách thoát khỏi cái ôm của hắn.

Lực của Tiêu Chiến vốn không thể nào bằng Vương Nhất Bác được , tìm mãi mà chả cách nào thoát ra. Mãi chặt vặt cậu vậy mà lại xoay người đến đối mặt với  hắn.

Cảm nhận được hơi thở ấm nóng mang hương cồn nồng đậm xộc vào mũi đến khó chịu, Tiêu Chiến xoay mặt đi nơi khác để không ngửi mùi khó chịu này.

Trời ngày một tối , sương ngoài trời đã giăng lên tầng mỏng trong không trung. Ánh trăng cũng đã ngoi lên chiếu sang cả bầu trời , trong nơi căn phòng quen thuộc , cậu nhóc đã không còn sức để chống chọi với cái ôm chặt đến nghẹt thở từ Nhất Bác.

Mắt cậu đã không mở nổi nữa rồi , tay cũng không còn lực nữa. Đành buông bỏ vậy, quá lắm thì ngày mai hắn dậy mà thấy cậu thì đành nghe hắn mắng vài câu vậy. Cậu cũng hết cách rồi.

Đôi mi dần hạ khép đôi mắt ngọc mông lung đen tối chìm vào giấc ngủ .

/ ngày hôm sau/

Ánh nắng nhạt buổi ban mai rọi qua mảnh rèm mỏng trắng mỏng. Đồng hồ tích tắc điểm 6h sáng.

Tiêu Chiến theo thói quen thức dậy. Quơ tay tìm nơi chống để ngồi dậy thì bất giác chạm phải cảm giác mềm nhẹ.

Cậu cứng đơ người , nhớ ra tối đêm qua mình ngủ lại phòng anh hai . Nếu bây giờ hắn còn nằm đây có lẽ chưa thức, tốt nhất cậu nên nhân cơ hội này mà rời đi . Không thì hắn dậy có mà ngậm miệng nghe hắn khiển trách.

Tiêu Chiến cẩn thận nhích nhẹ thân rời khỏi giường tìm được gậy liền nhanh chóng rời khỏi.

Nhất Bác phía sau mắt đã mở từ lâu mà nhìn gương mặt ngủ đến mê man . Chỉ là lúc cậu quơ tay thì hắn giả nhắm mắt nằm lại vị trí ban đầu thôi. Trên môi nở nụ cười mang hàm ý ' cậu nhóc này... thú vị ' .

Tiêu Chiến sau khi về phòng liền vào thẳng phòng vệ sinh mà rửa mắt rồi tắm. Sau đó mới lần bước xuống nhà dưới chào ông Vương và làm việc thường làm.

Ông Vương sau khi ăn sáng cũng rời nhà để đến công ty và gặp bác sĩ Tô bàn chuyện phẫu thuật mắt.

Thường Hạo thường hay đến nhà thăm cậu nhưng vẫn là chưa hỏi được tên đi. Một mặt y không dám hỏi, một mặt nữa chính là Nhất Bác vẫn cố tình không cho y biết.

Ngày lại qua ngày , hạn phẫu thuật cũng đến. Tiêu Chiến cùng ông Vương và Nhất Bác ngồi trong phòng đợi giờ . Lòng cậu không khỏi phập phòng lo lắng, trước nay cậu chưa từng nằm trên giường bệnh bao giờ , càng chưa từng chịu cảm giác của mùi thuốc sát trùng cùng phẫu thuật. 

Ông Vương kề cận xoa xoa bàn tay trấn an tâm tình bất ổn của cậu nhóc. Vương Nhất Bác lại cảm thấy buồn cười hình ảnh này.

" Nó cũng khá lớn rồi , không còn nhỏ nữa, cha cũng đừng làm quá như vậy " 

Ông Vương nghe Nhất Bác nói vậy liền thấy khó chịu a. Thằng con này vì cái gì lại vô tâm như vậy chứ. 

" Con thật là ... em là lần đầu vào đây, cũng là lần đầu phẫu thuật. Hơn nữa mới 14 tuổi thì lớn đường nào ?" Ông Vương lên tiếng phản biện.

/Cạch / 

Tiếng cửa mở cắt đứt đi cuộc đối thoại giữa hai người . Bác sĩ Tô vào hướng dẫn đưa Tiêu Chiến đến phòng phẫu thuật. 

Ông Vương cùng Nhất Bác đợi ở ngoài tận 2 tiếng nhưng vẫn chưa thấy bóng vị nào ra mở  cửa , đèn phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt. Trong lòng không khỏi có chút lo lắng mà đi tới đi lui. 

" Cha có thể ngồi xuống một chỗ không. Nó không sao đâu. Phẫu thuật mắt tỉ lệ không thành công rất thấp. Không cần phải lo quá vậy đâu ." 

" Aizz. " ông Vương suy nghĩ lại cũng ngồi xuống hạ tâm tình bất ổn lại.

Khác với vẻ lo lắng của ông, Nhất Bác kế bên lại là một bộ dạng thản nhiên không chút biến sắc. Chú tâm vào làn hình điện thoại mà không lo lắng . Mà điều khác lạ hôm nay... hắn vậy mà theo ông đến bệnh viện chờ Tiêu Chiến phẫu thuật a. Ai chả biết hắn chính là vô tâm cực hạn , lạnh lùng cực độ, nay vậy mà lại bỏ việc đi chơi mà đến đây nhàm chán ngồi đợi người. Quả thật hiếm thấy. 

Một tiếng nữa trôi qua , cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, một vị bác sĩ bước ra , gương mặt khá mệt mỏi nhưng lại cười tươi sau chiếc khẩu trang được mở ra một bên. 

" Ca phẫu thuật thành công. Chỉ cần cậu bé ở lại 7 ngày chờ tháo băng là được . " 

" Cảm ơn bác sĩ . Vậy giờ chúng tôi thăm được chưa ?" 

" Được rồi. Chúng tôi chuyển cậu ấy vào phòng chăm sóc bệnh nhận. Số phòng là 105. Người nhà có thể đến đó. Hạn chế để nước chạm đến vùng mắt. " 

" Tôi cảm ơn . "

Vị bác sĩ bước đi khuất xa nơi đứng của 2 người. Ông Vương đi làm thủ tục nhập viện cho cậu còn Nhất Bác đến phòng chăm sóc nơi cậu nằm. 

Ánh nắng nhạt nhòa buổi chiều tà chiếu nhẹ qua lớp rèm mảnh cửa sổ phòng bệnh, gió nhẹ thổi qua làm mảnh rèm chuyển động nhẹ. 

Nhất Bác mở cửa bước vào phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt làm hắn thật không nở bỏ qua. 

Vài tia nắng nhẹ rọi vào thân ảnh nhỏ nằm im lìm khép bờ mi mỏng trên giường bệnh. Gương mặt sau ca phẫu thuật có phần tái nhợt nhưng không vì vậy mà mất đi vẻ đẹp vốn có. Mảnh vải trắng băng ngang mắt làm cho người khác không khỏi xót thương. 

Đưa bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da nhợt nhạt trên gương mặt ấm áp cùng làn da trắng mịn. Xúc cảm truyền đến làm Nhất Bác thực muốn hôn đứa em này a. 

Đang thả hồn vào thân ảnh nằm trên giường, nghe bên ngoài có tiếng mở cửa hắn thu bàn tay lại, gương mặt trở về lãnh đạm thường có, cố gắng xua đi cái ý nghĩ trong đầu vừa rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com