Chap 18
Bước đi trong đêm vắng , đoạn đường dài mỗi lúc một vắng người. Cậu lại đi đến đường nhiều ngã rẻ và hẻm hục, đoạn đường chỉ có lấp ló vài ánh đèn chiếu sáng mờ nhạt , lát đát chỉ vài người qua lại. Hẻm cục lại nhiều đến không biết đường đi.
Mãi bước trong suy nghĩ chập chờn trong tâm trí, đôi mắt dán chặt vào điện thoại mong nhận được cuộc gọi từ con số thân quen, bất chợt cảm thấy nơi vùng trán truyền đến cảm giác đau ê buốt. Đưa tay lên xoa nhẹ nơi đau, dường như cậu đi đụng ai đó rồi thì phải.
Nâng mặt lên nhìn, từ ánh đèn nhẹ thấy được bóng dáng ba thanh niên tuổi tầm 27-29 , áo được vén lên cao để lộ hình xâm rải khắp cánh tay, tóc tai vuốt chảy ngược ra sau, có vẻ là dân ăn chơi nơi vắng vẻ này đi.
Sợ sẽ bị trách mắng , cậu cố gật đầu đến mấy cái liên tục nói lời xin lỗi.
"Em ..xin lỗi ạ. Xin lỗi ạ. Em không cẩn thận lỡ đụng anh , cho em xin lỗi "
"Đi đứng phải cho cẩn thận nha em trai. Đừng xin lỗi nữa. Ngước mặt lên đi. " lời nói của kẻ cầm đầu nghe qua chỉ bình thường, nhưng nghe kĩ lại thì có hàm ý trong câu nói ấy.
Tiêu Chiến nghe được lời tha cũng dần dần nâng mặt lên.
"A....vậy..em xin đi trước ạ. Mong anh thứ lỗi. Lần sau sẽ đi cẩn thận. " cậu nói xong định sẽ rời đi tranh thủ về nhà vì sắc trời đã chuyển âm u tối mịt. Có lẽ trời sắp mưa nếu không về một sẽ tắm mưa cảm bệnh mất.
Nhưng chưa kịp rời đi đã bị ba tên trước mặt chắn hết lối đi .
"Sao đi vội dậy tiểu mỹ nhân. Ở lại đây chơi lát đi đã. Trời còn sớm mà . Không ngờ đêm hôm vắng lặng nơi đường trống này lại xuất hiện tiểu mỹ nhân vừa đẹp lại lễ phép như vậy ." Một tên trong số đó bước đến dùng ngón tay trỏ trái nâng cằm cậu hướng mặt lên. Đôi mắt ngọc dần hiện rõ nét lo sợ cùng lãng tránh.
"Trời tối rồi ạ, em xin về trước. " Tiêu Chiến cố né đi những bàn tay ghê tởm đang mơn trớn chạm trên mặt mình.
"Ở lại chơi với tụi anh xíu đã. Không cần gấp. Lát nữa em lại thấy vui thôi. " nói rồi hắn bế xốc cậu lên đi thẳng vào ngỏ hẻm . Chiếc cặp và điện thoại bị rớt xuống nền đất cứng .
Cố sức giãy giụa khỏi bàn tay đan bế mình nhưng nó lại vô vọng, sức cậu vốn không ổn , tên này lại là người trưởng thành thử hỏi làm sau sức cậu bì lại.
"Làm ơn đi mà , thả tôi xuống.....hức...thả tôi xuống đi. ..." trong đêm tiếng khóc nấc đến thê lương vang vọng , mong muốn được người nghe mà đến cứu giúp. Nhưng có lẽ....chẳng thể có tác dụng.
Tên cầm đầu bắt 2 tên đàn em đứng canh ngoài đầu hẻm, chính hắn trong này bức Tiêu Chiến đến sát gốc tường. Chiếc áo khoác bên ngoài bị hắn lột ra vứt xuống nền đất lạnh đầy bụi không thương tiếc.
Người hắn hơi khom xuống chạm vào nơi cổ trắng thanh gầy và vùng má mềm mại.
Bàn tay vẫn không ngừng xé toang cúc áo và lớp vải chiếc sơ mi trắng mỏng.
"Đừng mà... làm ơn..hức...hức...buông ra .... hức... anh hai... Nhất Bác.... anh đâu rồi.... mau đến tìm em đi...hức" tiếng nấc càng lúc càng nhiều đến đau lòng , nước mắt trào ra ướt đẫm hết cả gương mặt xinh đẹp.
Nơi con hẻm vắng người qua , bóng đen bao trùm vang vọng tiếng khóc thê lương của cậu thiếu niên.
Gương mặt đầy màu nước mắt cố né tránh những cái hôn từ kẻ trước mặt , bàn tay nhỏ cố ra sức đẩy hắn ra mong muốn tránh những cái tiếp xúc ghê tởm.
Trong tâm trí cậu lúc này chỉ mong đến hình ảnh lạnh lùng của Vương Nhất Bác , miệng nhỏ khàn giọng vô thức gọi tên hắn , lòng cầu mong hắn mau đến cứu mình.
"Tránh xa tôi ra đi .... hức... làm ơn mà...hức hức... "
" Em trai à ngoan ngoãn nín đi , không một lát có người nghe thấy thì thật không hay đâu " giọng nói mang tính cợt nhã từ miệng hắn phát ra nghe thật khó chịu.
Đang định đưa tay mở khóa quần của Tiêu Chiến. Hắn cảm giác phần cổ áo bị nắm lên, xoay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt sắt bén đến đáng sợ của một thiếu niên. Trên gương mặt thiếu niên ấy đã có vài vết bầm tím , nhưng lại không che đi sự lạnh lùng từ người đó phát ra.
Đang còn đơ thì cảm giác đau nơi đầu đến choáng váng. Vương Nhất Bác không nương tay lấy nón bảo hiểm đập vào đầu tên trước mắt.
Đuổi được bọn hắn đi, Vương Nhất Bác cố đứng bình tâm lại hơi thở và nhịp tim. Hắn chính là tức đến phát điên rồi , là tức chính bản thân mình không đến đón cậu sớm hơn. Tức vì mãi trong cuộc vui mà bỏ mặc cậu để bị người khác bức ép.
Hắn vì chia tay bạn gái , buông bỏ được mớ phiền phức mà đi ăn mừng cùng bạn bè . Mãi đến tối nghe Thường Hạo hỏi đến Tiêu Chiến mới chực nhớ ra còn chưa đón cậu. Nhìn vào đồng hồ đã điểm 7h hơn. Tức tốc không màng câu cáo biệt mà đi đón cậu.
Đến trường thì đã vắng không còn một bóng người , gọi điện đến mấy lần không một ai nhắc máy.
Mở định vị thì xác định được con hẻm cách trường tầm 2km, đến nơi thì không thấy bóng cậu nhóc nơi đâu , tìm xung quanh chỉ thấy cặp và điện thoại nằm rơi rớt trên nền đất.
Đón được có chuyện không hay, đi vào trong hẻm liền nghe được tiếng khóc và giọng nói quen thuộc. Vương Nhất Bác không màng gì lau vào tìm cậu . Đến nơi thì thấy 2 tên toàn thân đầy hình xăm đứng canh gác , đi vào trong bị cản lại đường . Lau vào đánh với 2 tên đó vài trận , mặt cũng không còn được lành lặn, hai tên đó bỏ chạy không thèm quay đầu lại. Đi vào trong thì tình cảnh trước mắt khiến máu trong người hắn sục sôi.
Không kìm được trước cảnh người khác bức ép cậu , hắn liều đánh đến khi tên đó đầu đổ máu bỏ đi mới thôi.
Sau bình ổn được nhịp thở , nhìn qua bên vách tường đen băng lạnh , thân ảnh nhỏ bé co ro khép chặt thân lại, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt nhợt nhạt do sợ hãi, chiếc áo mỏng bị xé nát đến đáng thương.
Bước đến gần Tiêu Chiến , bàn tay lạnh muốn đưa lên xoa đầu cậu nhưng lại ngưng giữa không trung. Hắn không dám chạm vào cậu, sợ làm cậu lại nhớ đến việc lúc nãy , sợ cậu sẽ giận hắn vì không đến đón cậu sớm hơn.
Nhưng mọi việc lại ngoài dự định của hắn , cậu bất giác nhào đến ôm trọn eo hắn , nước mắt mỗi lúc một nhiều ướt đẫm một vùng áo hắn đang mặc, bờ vai vẫn còn run vì sợ.
Cậu lúc này không màng đến việc hắn có mắng cậu hay không , việc cậu làm có bao nhiêu thất thố , bây giờ Tiêu Chiến cậu chỉ muốn được cảm nhận bờ ngực săn chắc an toàn này của anh hai. Cậu không muốn nhớ đến chuyện đã qua , cậu chỉ muốn được an toàn bên anh.
"Anh hai sao lại không đón em sớm hơn....hức...hức...anh hai bỏ em... "
" Tôi xin lỗi.. là tôi không tốt... sau này sẽ không bỏ nhóc nữa .. " Hắn nói ra lời hứa như khẳng định cho mãi mãi của sau này. Chỉ là lúc này hắn không biết trọng lượng câu nói của hắn với người đang trong lòng hắn bây giờ có bao nhiêu quan trọng. Chỉ là một câu hứa và chữ sau này sẽ không đã gây dựng nên mảnh tình cảm khắc khoải tận sâu trọng tâm khảm thiếu niên đến tận về sau. Vương Nhất Bác đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cậu. Đây là lần đầu tiên hắn phá lệ mà ôm một người đối với hắn phải nói là xa lạ. Hắn cũng lần đầu xin lỗi một người ... xem ra cậu chính là ngoại lệ của hắn... nhưng liệu... có bền lâu tình cảm này..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com