Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

Màn đêm chập chờn khép lại , ánh tà dương len lỏi buổi hoàng hôn cũng đã tắt lịm nhường chỗ cho ánh trăng tà mờ nhạt giữa đêm đen. Đồng hồ tích tắc đã điểm 7h tối. Buổi cơm vốn chỉ 2 người nay lại thêm một người xa lạ đã kết thúc.

Vương Nhất Bác ra sofa soạn lại đống giấy tài cùng văn kiện . Trong bếp còn lại nam thiếu niên cùng 1 nữ nhân đang loay hoay không ngớt tay dọn dẹp tàn cuộc.

Tôn Cẩn Nhi bê đống chén bẩn đêna nơi bồn rửa chỗ Tiêu Chiến đứng . Bàn tay cùng bọt nước rửa chèn cũng đã che đi 1 phần vết thương trên đó.

"Cậu thích Nhất Bác đúng không ?" Tôn Cẩn Nhi soạn lại chén đũa mà chuyền sang cho Tiêu Chiến. Cậu vẫn không màng đến mà chỉ chuyên tâm việc mình cần làm . Đoạn xong phần chén rồi cậu rửa sạch tay quay qua Cẩn Nhi vẫn còn vờ lau lau chén bát.

"Chị nói gì vậy ? Em không hiểu. " Tiêu Chiến vẫn một mặt thản nhiên mà nói chuyện với cô ta.

"Tuổi như cậu qua mắt được tôi sao ? Đừng giả vờ nữa , ánh mắt cậu nói lên tất cả rồi " nụ cười hiện trên môi cô ta tỏ vẻ ý khinh bỉ cùng đùa cợt.

"Chị có phải đã hiểu lầm việc gì không ? Chị nói gì lạ vậy . Tôi chỉ xem anh ấy là anh trai. Chắc chị hiểu lầm rồi . Tôi với anh hai không có ý gì ngoài tình anh em. " cậu vẫn một mặt thản nhiên mà nói chuyện . Nhưng thực chất tâm cậu có cảm giác lo sợ rồi. Nữ nhân này thực không đơn giản , chỉ liếc  mắt liền cảm nhận được tình ý cậu đối với người kia. Nhưng cũng có thể cô ta đoán mò ,  cũng có thể là thực sự bị nhận ra rồi.

"Cậu đừng chối.  Đôi mắt cậu bán đứng chính cậu rồi. Cậu cố chối cũng chỉ bằng không. Đôi mắt cậu nhìn Nhất Bác chính là dùng toàn tâm mà đối đãi , đối mắt chỉ có hình ảnh Nhất Bác khắc vào đó và đi vào tâm cậu. Muốn chối sao ? Nhưng ... tôi nói cho cậu biết .. anh ấy là của tôi. Cậu chỉ là con hoang do cha anh ấy nhận về , muốn được nước lấn tới sao ? Có mơ cũng đừng mơ"

Bây giờ quả thực Tôn Cẩn Nhi khác rất xa hình tượng lúc chiều.

Buổi chiều là cô gái mang vẻ quyến rũ nhưng không tỏ vẻ quá hóng hách ngạo mạng. Còn bây giờ giống như một con người thứ 2 tồn tại tring cô ta vậy. Đôi mắt sắt bén nhìn người đối diện như mà cảnh cáo như hiện rõ ý ' chớ có động chạm đến giới hạn của ta ', giọng nói lạnh lùng đanh lại mang chút hung hăng chèn ép. Đến Tiêu Chiến cũng ngỡ ngàng trước sự thay đổi này. Lòng hàng ngàn câu hỏi hiện ra , đâu mới ra tính cách thật của nữ nhân trước mắt mình , là cô gái quyến rũ cùng nụ cười tươi như hoa mang chút nhẹ nhàng , hay một đóa hồng đen đầy gai sắt nhọn ma mị , mang chút hung tàn vẻ chiếm đoạt.

"Chị hiểu lầm rồi. "

"Oh. Vậy ra tôi hiểu sai rồi à, cho tôi xin lỗi nha .. em Chiến " giọng nói Cẩn Nhị chuyển biến đến khác lạ nhưng đánh lên tiềm thức cậu sẽ có điều không hay tiếp theo.

Đầu óc còn bấn  loạn, Tiêu Chiến liền bị đánh động hồn thức bởi tiếng va chạm của vật với nền gạch lạnh dưới chân. Hướng đôi mắt mình nhìn xuống thì thấy một cái chén đã bị vỡ đến đáng thương , từng mảnh sứ trắng nằm vươn vãi trên nền gạch lạnh .

Tiêu Chiến dời mắt lên Cẩn Nhi liền thấy cô ta vẻ mặt đắc ý  , nụ cười có phần vui mừng vừa đắc thắng vì đạt được mục đích mình dự định.

"Chị...chị làm gì vậy. Chị quá đáng lắm rồi đấy " Tiêu Chiến tức đến không biết nói lời nào cho phải.  Cô ta là nữ nhân , hơn nữa còn là bạn gái Nhất Bác , cậu dám đánh hay làm gì cô ta sao ? Nhưng việc cô ta làm và lời cô ta nói lúc nãy thực sự cậu chịu không nổi nữa rồi.

"Ớ .. là chị lỡ tay thôi mà " Tôn Cẩn  Nhi nhún nhún vai tỏ vẻ như mình không phải cố tình , chỉ là sơ ý bất cân mà gây ra .

"Chị đừng có giả vờ như không biết. Chị muốn gì nói rõ đi "

"Chị có ý gì đâu. Em đừng làm quá lên như vậy chứ. "Cô ta khoanh 2 tay trước ngực , giọng nói vẻ vô tội phát ra nghe đến khó chịu.

"Có chuyện gì vậy " Vương Nhất Bác đương làm việc bên ngoài nghe tiếng đồ vỡ liền vào xem thử , đi chưa đến cửa đã nói vọng vào.

Tôn Cẩn Nhi lúc này buông hai cánh tay , đột nhiên chạy đến nắm tay Tiêu Chiến mà ra sức nắm chặt , gương mặt bắt đầu thay đổi biểu hiện , không còn vẻ giả vờ tội lỗi như ban nãy , mà giờ chính là một dạng khóc lóc nỉ non mà van xin tha tội.

"A Chiến à là chị sai , chị lỡ tay làm rơi cái chén thôi mà . Chị sẽ mua đền lại cho em. Em đừng đánh chị đừng mắng chị mà...hu hu... "

"Nè chị làm gì vậy buông ra đi " Tiêu Chiến không biết chuyện gì xảy ra , đôi mắt mở to kinh ngạc , gương mặt cũng cứng đến không biết phải biểu hiện ra sao cho đúng. Cậu có mắng cô ta à ? Có đánh cô ta sao ? Vương Nhất Bác chuẩn bị vào đây cô ta liền thay đổi thái độ đến không đỡ nổi. Không biết phải nói cô ta quá nhiều mặt hay diễn xuất giỏi.

" Có chuyện gì mà ồn ào vậy. Chỉ dọn dẹp lạu cũng náo đến vậy ?" Vương Nhất Bác đôi mày chau , gương mặt tỏ vẻ nóng giận rõ ràng. Cũng đúng thôi , hắn xưa nay ghét nhất chính là ồn ào lúc hắn dsang làm việc

"Em đừng trách chị mà. Chị không cố tình thật đó " đôi mắt Cẩn Nhị xuất hiện vài giọt lệ ngắn chảy hai bên má , nhưng chả được bao nhiêu . Nhưng tiếng khóc lại nghe thê lương đến đau lòng .

"Tôi đã nói tôi không có mắng chị mà" Tiêu Chiến cố gỡ tay cô tay ra khỏi cánh tay mình , công sức cậu giấu vết thương nơi tay từ chiều đến nay không thể để hai người họ biết.

"Áhh " Cẩn Nhị bất chợt thét lên nhẹ một tiếng ngồi bịt xuống nền nhà.

"Nè Tiêu Chiến , cậu làm gì vậy, hôm nay quá lắm rồi. Nói chuyện không được sao ? Sao lại xô người khác " Nhất Bác thấy tình cảnh trước mắt không khỏi nóng giận mà quát thẳng vào cậu , đôi mắt rõ căm giận mà hướng đến gương mặt ngơ ngác không rõ việc gì đang xảy  ra . Cậu rõ ràng chỉ gỡ tay cô ta ra , nào có xô đẩy cô ta, hơn nữa cậu có sức để xô sao ? Thân cậu từ nhỏ đã không khỏe mạnh , hơn nữa không đụng đến môn thể thao nào ngoài chạy bộ tập thể dục , đôi tay lại vừa băng bó khắp nơi vừa phải cố dùng tay áo che đi vết thương , cô ta mặc dù nữ nhân nhưng lớn hơn cậu 4 - 5 tuổi, cậu đẩy nổi cô ta à.

"Em...em không có đẩy chị ấy. " Tiêu Chiến cố giải thích mong người nào đó sẽ hiểu. Nhưng... có lẽ xác suất sẽ chỉ bằng 0

" Chị chỉ lỡ làm vỡ 1 cái chén thôi mà , chị cũng đã xin lỗi em rồi , em sao lại xô chị như vậy. Nếu em thấy chị phiền vậy thì từ nay về sau chị không đến nữa.... hu hu... " Cẩn Nhi lấy tay lau lau nước mắt. Rồi đến xoa xoa nơi mắt cá chân rồi dời lên nơi khuỷu tay tỏ rõ mình mình đau .

"Chị.... " Tiêu Chiến tức đến không thể nói được.  Cô ta vì cái gì có thể nói láo hay như vậy, mắt không chớp tim không run mà trước mặt Nhất Bác đổi trắng thành đen.

"Thôi đủ rồi. Chỉ mới đến chơi 1 lúc cậu lại đối xử người ta như vậy. Cậu có được dạy dỗ phải tôn trọng người lớn không ? Cô ấy cũng chỉ muốn giúp , không cảm ơn thì thôi , cô ấy chỉ làm vỡ cái chén liền mắng rồi xô té đến bị thương. Cậu có lương tâm không vậy ?" Vương Nhất Bác nói một tràng rồi bế cô ta mang ra ngoài rồi khuất dạng sao cánh cửa gỗ nâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com