Chap 24
Tình cảm vốn là thứ khó nói , khó nắm giữ được nhưng lại rất dễ mất . Đôi khi cố sức làm mọi thứ chỉ để dệt nên sợi dây tình cảm mỏng manh đến đáng thương , nó thậm chí có thể đứt bất cứ lúc nào , nhưng vẫn cố dùng cả tấm chân tình để thêu dệt.
Một người tự tay chính mình lấy mảnh vỡ con tim mà cố lắp lại mảnh dây tình đứt đoạn , đôi tay đầy máu dệt tiếp sợi tình mỏng ,một người lại thẳng thừng cắt đứt đoạn tình ấy. Để rồi sau có tự trách thì chuyện cũng đã qua rồi không thể níu kéo lại được.
Niềm tin cũng vậy , tạo niềm tin cho một người rất dễ , nhưng để người khác tin mình thì lại là chuyện khó, và họ có tin hay không lại là chuyện khác.
Làm hết tất cả mọi thứ , học tất cả mọi thứ chỉ để làm người kia vui vẻ , hạnh phúc , cuối cùng lại nhận lại những câu chửi mắng .
Bóng hình Vương Nhất Bác và Tôn Cẩn Nhi đã khuất xa dần và không còn tồn đọng trong bóng đêm , họ...đã rời đi từ lâu rồi. Nhưng Tiêu Chiến lại vẫn chưa rời khỏi nơi mình đứng , đôi chân như không còn sức lực cất bước chân , toàn thân không đứng vững mà ngã bệch xuống nền nhà lạnh.
Nơi mũi cảm giác cay cay đau rát , đôi mắt cũng cảm thấy nhòe đi hình ảnh trước mắt , cố nâng một tay nhặt lại những mảnh sứ vụng vỡ nằm rải rác trên sàn , một tay ôm chặt nơi con tim đau nhói từng hồi , càng lúc càng siết chặt mong mảnh vỡ nơi đó đừng nứt thêm nữa...
Nhưng nước mắt lại không kìm chế được mà tuông khỏi khóe mắt đỏ au.
Vương Nhất Bac hắn rốt cuộc muốn cậu làm sao mới chịu tin cậu dù chỉ một lần ? Phải làm sao mới làm hắn nhìn cậu , đôi mắt hắn có cậu dù chỉ 1 giây thôi cũng đủ rồi.
Nhưng hắn... hay rồi.. cậu cố vun đắp tình cảm đến vậy , cam chịu làm mọi thứ vì hắn, sống cùng hắn 6 năm vậy mà... hắn lại không tin lời cậu , không nghe cậu 1 câu giải thích mà một mực tin vào lời người con gái xa lạ quen hắn chỉ hơn một năm.
Cậu theo hắn học tập đã mấy năm , chính hắn là người kèm cậu học bài , đưa đón cậu đi học , để bây giờ... hắn hỏi cậu" có được dạy dỗ hay chưia ?" Hắn đây là muốn nói lời hắn nói cậu không nghe mà chỉ lo chuyện khác, hay ám chỉ việc cậu không có cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng ?
Bên hắn bao năm cậu luôn nhốt mình trong nhà làm người em tốt , đi chơi với bạn chả dám , yêu đương cũng không màng. Sợ hắn đêm khuya về lại say không rõ đương đi lối vào , sương đêm làm ướt áo đến cảm mạo mà thức xuyên đêm chờ hắn về , chăm sóc hắn lúc say không rõ là chính mình làm gì . Ấy vậy mà... hắn hỏi cậu "còn lương tâm hay không ?"
Rốt cuộc hắn có lương tâm hay không lại hỏi cậu câu đó. Cậu làm mọi thứ như vậy hắn liềm phủ bỏ mắng nhiếc. Thà tin người khác lại không tin người cùng mình sống chung căn nhà đã 6 năm... cũng hay thật...
Tiêu Chiến cố nhặt những mảnh vụn sắt nhọn , lại không cẩn thận làm đứt ngón tay. Máu từ tay rơi rớt trên nền nhà trắng , nổi bật cả vùng như Ngạn đỏ giữa tuyết Đông. Nhìn đẹp mắt nhưng lại thê lương vô hạn .
Dọn dẹp nơi đó gọn gàng , một thân như kẻ không hồn bước đi lạc lõng đến nơi vườn hoa phía sau nhà.
Màn đêm tĩnh lặng , ánh trăng nhẹ chiếu xuống khu vườn đầy hoa nhìn thực lung linh huyền ảo , hấp dẫn đôi mắt kẻ ngắm nhìn.
Tiêu Chiến ngồi một lúc liềm cảm thấy chán , sương xuống lạnh ướt nhẹ bờ vai gầy mệt mỏi. Chợt nhiên cậu thực muốn uống say một bữa . Mùi rượu bia cậu chưa từng trải , nhưng lại ngửi được và nhìn thấy qua người trải nó thường xuyên là anh hai.
Cậu muốn cả cơ thể mình đều lâng lâng không biết rõ sự sống ngoài xã hội tấp nập kia , muốn đầu óc được thoải mái quên đi những chuyện không muốn nhớ đến, muốn tạm quên đi người lấy dao từ từ dần dần đâm từng nhát vào tim cậu, muốn say đến mở mắt không lên mà đi sâu vào giấc ngủ.
Rời khỏi căn nhà lạnh lẽo vắng bóng người kia , cậu bắt ngay taxi đến bán bar TK clud .
Bước vào quán bar mọi thứ với cậu thực sự như một thế giới khác , tiếng nhạc vang mãi trong những điệu nhảy quay cuồng của thanh thiếu niên ở nơi đây , nữ nhân đa số mặc đồ quyến rũ như thiếu vải, người người chen nhau nhảy nhót ca hát miễn sao cảm thấy vui là được , ánh đèn ngũ sắc nhấp nháy đến khó chịu.
Cậu né cố né tránh những cái va chạm không cần thiết mà đến một gốc ít người để ý , gọi một ly
Whisky Bruichladdich X4 Quadrupled rồi ngồi uống một mình mà không để tâm đến mọi thứ xung quanh.
Tửu lượng của Tiêu Chiến vốn chả tốt , loại rượu mạnh này chỉ cần hơn nửa ly một chút đầu óc cậu như quay cuồng mông lung , nhưng lại cảm thấy tương đối nhẹ nhàng.
Say rồi liền làm loạn là không bao giờ sai , cảm thấy một mình uống cảm giác có chút cô đơn , lấy điện thoại ra bấm ngay số Thường Hạo mà gọi tới.
Cậu không thể gọi cho người kia , hắn biết nhất định sẽ mắng cậu , nhốt cậu trong nhà như 2 năm trước cậu lỡ đi chơi về khuya mà bị hắn cấm túc tận 2 ngày.
Thường Hạo dù gì cậu cũng coi như người anh thứ hai , y lại dễ nói chuyện hơn Nhất Bác , nên uống rượu gọi y là thỏa đáng nhất rồi.
"A..lo..ức.. Hạo ca.. anh có rãnh không a. " Cố nói rõ từng chữ khi trong đầu đã có cảm giác mang chút choáng váng .
"A Tán em ở đâu vậy ? Sao lại có tiếng nhạc ? Là quán bar sao ?" Thường Hạo có chút lo lắng rồi. Nơi phong trần đó vốn không thích hợp với người như cậu. Đối với y , cậu như thiên sứ không vướng chút bụi trần nơi mắt và cả tâm hồn , hôm nay cậu vậy mà lại dám vào cả quán bar , xem ra là có chuyện không hay rồi
" Đúng..ức... đúng a. Em ở bán..a quán gì nhỉ để..ức e.. em ráng nhớ tên.. à.. đúng rồi là TK clud. Anh ..ức ..đến chơi với em được không Hạo ca ức . " Tiêu Chiến nói bằng giọng mũi có chút nũng nịu, thêm hương rượu làm loạn tâm trí nên cậu cũng chả biết mình đang nói gì nữa , nhưng nguòi bên kia như chết đứng rồi.
" Được.. được rồi. Em ở yên đó 5 phút nữa anh đến " Thường Hạo nghe ra cậu đã say đến trời đất cũng không biết rồi. Lòng lại không khỏi lo lắng , nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh mà chạy đến quán bar
Y đến được quán cũng gần 7 phút sau, đưa đối mắt mong đợi tìm kiếm thân ảnh quen thuộc giữa biển người mênh mông , dần rồi đôi mắt y cũng bắt gặp được bóng người cậu thiếu niên mà tâm y luôn đặt vào ngồi nơi gốc khuất của quán.
Đôi chân bước vội đến bên cạnh người gương mặt đã hơi ửng hồng , đôi mắt ngơ ngác mông lung trong khoảng không , có lẽ rất say rồi , nhưng tay vẫn không ngừng nâng ly rượu lên mà đưa nó vào miệng.
"Thôi được rồi.. em say lắm rồi. Đừng uống nữa.. " Thường Hạo thấy tình hình trước mắt không ổn đành giành lấy ly rượu khỏi tay Tiêu Chiến . Uống nữa sợ cậu ngày mai không dậy nổi mất.
"Ca.. đến rồi sao a..ức.. uống với em đi. Nhưng mà..ức ca lấy ly khác đi .. sao lại..ức .. giành ly của .. em vậy ?" Gương mặt hơi ưng hồng , đôi môi nhỏ hơi mím vẻ mặt ủy khuất nhìn người đối diện. Thực sự quá câu nhân rồi.
"Em say lắm rồi. Mà nói anh nghe xem.. sao hôm nay lại đến đây.. không sợ Nhất Bác cấm túc nữa à." Chuyện Nhất Bác cấm túc Tiêu Chiến mỗi khi cậu về muộn buổi đêm y biết khá rõ. Tên bạn kia của y quá mức khắc khe rồi . Vậy mà Tiêu Chiến chỉ có sợ mà không nói hay phản bác việc đó , y biết... cậu nhóc này.. tâm ý với người bạn kia không phải đơn giản. Đôi mắt và cách cư xử của cậu đối y và đối vói Nhất Bác rõ khác một trời một vực.
Người kia tuy nói là anh đi , cậu yêu thương hắn là việc bình thường , nhưng mọi việc đều tùy ý hắn thì không bình thường rồi. Bạn bè cậu cũng không dám quen nhiều , đi chơi cũng chả dám đi , năm đó lén đi về liền bị hắn cấm túc , vậy mà khi được ra rồi cậu lại chỉ xin lỗi , rõ việc hắn làm là quá đáng , vậy mà Tiêu Chiến lại dung túng cho sự quá đáng đó.
Còn y thì sao ? Cậu nói cũng xem y là anh như Nhất Bác , vậy mà lại đối với y không bằng một nữa người kia . Y mua đồ cho cậu , cậu liền từ chối không nhận. Muốn chở cậu đi chơi mặc dù đã nói với Nhất Bác rồi , cậu cũng cố tình né không chịu đi. Chỉ muốn có thời gian riêng.. tâm sự cùng cậu lại khó như vậy.... nhiều khi y muốn hỏi cậu , người kia tại sao cậu lại hết mực dung túng đối đãi mặc dù không để tâm đến cậu dù chỉ một chút , còn chính y đối cậu thực tâm thực dạ cậu lại cố tình né tránh ? Phải chăng y không quen cậu sớm hơn , không chung một mái nhà cùng cậu nên không có được đoạn tình ấy ?
" Ha.. ha... anh hai sao ? Anh ấy có bạn gái rồi... không còn hơi sức quan tâm em nữa đâu. .. tên chị ấy rất đẹp, chị ấy cũng rất đẹp nữa...nhưng mà.. tại sao chị ấy lại.. ức.. nói em xô chị ấy . Hic ... em rõ ràng không có làm a... anh hai.. hic.. hic.. cũng không tin em.. hic.. anh hai.. hết thương em rồi.. hic.. anh hai.. hết thương em rồi. " giọng Tiêu Chiến trầm xuống rồi dần biến mất , bên khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt lệ chưa rơi ra khỏi đôi mắt vẻ buồn rầu. Sức lực cũng không còn mà ngã vào ngực Thường Hạo ngủ đến mê man
Thường Hạo không biết phải làm sao với cậu nhóc này , nữa muốn đưa cậu về Vương gia nữa muốn đưa cậu về nhà y. Sao một hồi đấu tranh tư tưởng y liền bế cậu ra xe chạy đến nhà mình. Dù gì cậu cũng say lắm rồi , nhà y lại gần đây , đưa cậu về sẽ tiện hơn. Còn bên phía Nhất Bác y sẽ lựa lời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com