Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32

Đôi mắt thẫn thờ ngồi bên khung cửa sổ , trên tay vẫn còn trang sách vở chưa đọc xong , mái tóc vẫn còn ướt chưa được lau khô , từng giọt nước nhẹ rơi xuống bám vào mảnh áo phông .

Tiếng mở cửa làm Tiêu Chiến hồi thần trở lại , khép hờ quyển sách đặt lên bàn học, quay đầu hướng cánh cửa , đập vào mắt là bóng người cậu không muốn tiếp xúc nhiều.

"Chị vào đây làm gì , sao không gõ cửa đã vào phòng tôi rồi?" Tiêu Chiến hướng đến phía Tôn Cẩn Nhi trên tay
cầm ly sữa vẫn còn hơi khói bốc lên mờ nhạt , có lẽ là mới vừa pha xong đi.

"Chị xin lỗi , tại chị thấy cửa không khóa nên vào. Lần sau chị sẽ gõ, em đừng giận chị. " Cẩn Nhi vẻ mặt hối lỗi nhưng sâu trong giọng nói ấy một chút hối lỗi cũng không có.

"Thôi được rồi không sao. Chị vào tìm tôi có gì không?" Tiêu Chiến khẽ chau mày , cậu bây giờ thức sự không muốn nói chuyện , cậu chỉ muốn yên tĩnh một mình. Nhưng vì phép lịch sự cậu đành phải dặn lòng xuống mà tiếp cô ta.

"À. Lúc nãy thấy em về liền lên phòng đến giờ không xuống ăn gì. Nên chị nghĩ do em mệt nên ăn không ngon, chị... pha cho em ly sữa nóng , em mau uống không lại lạnh đi mất chất dinh dưỡng" Cẩn Nhi vừa nói vẻ mặt hào hứng nở nụ cười quan tâm chắm sóc, vừa đưa tay hướng ly sữa về phía Tiêu Chiến.

"Tôi không đói, lúc chiều học về đã ăn ở ngoài rồi. Tôi cũng không khát và không muốn uống sữa , chị đem xuống nhà để trong tủ lạnh hoặc đổ đi"

"Chị biết em không thích chị.. nhưng em cũng phải quan tâm sức khỏe mình một chút chứ. Hơn nữa chị đã bỏ công sức ra pha rồi, em không uống đổ thì phí lắm , để tủ lạnh thì còn chất dinh dưỡng nào nữa ... nên em uống đi mà.. một chút thôi cũng được... " cô ta vẫn không từ bỏ ý định truyền ly sữa qua cho cậu.

"Tôi đã bảo không cần mà.. sao chị phiền phức như vậy.. ở đây không có anh tôi chị diễn cái gì ? Diễn cho ai xem hả ? Hơn nữa chị muốn diễn thì tìm anh tôi mà diễn cho anh ấy xem, tôi không thích xem phim tình cảm lâm ly bi đát đầy nước mắt này đâu " giới hạn chịu đựng con người một khi không còn nữa cũng bộc phát ra hết . Tiêu Chiến cậu sớm giờ chịu nói chuyện đàng hoàng với cô ta đã là tốt lắm rồi , cô ta vì cái gì còn muốn cố tình gây sự. Hôm nay quả thật cậu là lần đầu phá lệ bỏ đi lớp ngụy trang nhẹ nhàng mềm mỏng bên ngoài rồi , giọng cậu phát ra có chút nặng nề mang theo sự giận dữ , âm thanh phát ra cũng nhiều hơn mọi thường .

"Em đừng giận mà . Chị chỉ muốn tốt cho em thôi. Nhưng mà...em giận chị cũng được,em uống tí sữa đi , uống rồi chị sẽ đi mà... " cô ta vừa nói đôi mắt khẽ long lanh ngấn nước , bàn tay trắng có chút đỏ hồng vì cầm ly sữa có độ nóng lâu mà đưa đến cậu .

"Ahh... "

Là tiếng la của cả hai, Tôn Cẩn Nhi không biết vô tình hay cố ý mà đổ hơn nữa ly sữa vào tay cậu và cô ta. Nhưng vào tay cậu nhiều hơn, một mảng tay đã đỏ ửng lên , may ly sữa không quá nóng , nhưng cũng không hẳn là nguội, nó không đủ nóng để làm bỏng da nhưng nó cũng không đủ nguội để không mang lại vết nóng.

Tôn Cẩn Nhi vờ vẻ hoảng loạn có lỗi mà đến xem vết thương, Tiêu Chiến vì không muốn ai nhìn thấy tay mình vết sẹo chằng chịt , thương tổn khắp nơi mà dấu tay ra phía sau , cô ta vẫn cố lách người để xem nhưng cậu vẫn mãi né.

"Chị làm gì vậy hả?" Tiêu Chiến có chút khó chịu mà chất vấn.

"Chị... chị... xin lỗi mà.. chị không cố ý , đưa tay đây chị xem em có sao không "

"Tôi không sao chị ra ngoài đi "

"Sao lại không sao được chắc chắn là bỏng rồi... đưa chị xem đi "

"Tôi đã nói không sao mà chị né ra đi " Tiêu Chiến thật mệt mỏi với con người này, có cần diễn lố diễn sâu vậy không.

"Có chuyện gì ồn ào vậy"

"A..... a ..... ahhh"

Nghe tiếng nói Vương Nhất Bác vọng lên từ cầu thang , Tôn Cẩn Nhi sẵn tay đang vịn tay Tiêu Chiến mà vờ té như cậu đẩy cô ta ra , nhưng lại trùng hợp cùng lúc Tiêu Chiến phớt tay khỏi sự vướng víu của cô ta mà thành một màng cậu thành kẻ bắt nạt người vô tội.

Cẩn Nhi té xuống sàn không vững cũng nên kèm theo đó là ly sữa va chạm nền gạch ,tạo những mảnh vở thủy tinh sắt bén nằm lẫn trong lớp sữa trắng đục cùng màu với nền gạch, khuỷu tay có lẽ vì tiếp xúc mạnh trực tiếp với vật cứng mà tím đỏ.

Tiêu Chiến bàng hoàng kèm chút lo lắng cùng e sợ mà đi đến cô ta ngồi xổm xuống xem xét vết thương thế nào thì bị một lực đẩy khá mạnh làm cậu phải té ra sau, bàn tay đè lên mảnh thủy tinh rơi trên đó mà rơi ra từng giọt huyết sắc đỏ rực đến chói mắt.

Ấy vậy mà cậu lại không hay , sẵn tiện vết thương nằm phía sau bàn tay nên cậu giấu sau tấm lưng cùng vạt áo , khó khăn đứng dậy mà vẫn còn có chút nghi vấn trong lòng.

Lúc nãy cậu vốn không đẩy mạnh cô ta, lực chỉ vừa đủ cho cô ta né xa, sàn nhà cũng không phải loại trơn, vậy cô ta sao lại té đến vậy ? Lại cùng lúc nghe tiếng Nhất Bác nữa .. là trùng hợp hay kế hoạch đã được sắp xếp sẵn đây...

Mớ suy nghĩ còn bao vây , đôi mắt vẫn vẻ thất thần mà nhìn phía nam nhân gương mắt có chút lo lắng xem xét tay người nữ nhân đang ngồi đó. ..quan tâm quá nhỉ... hạnh phúc quá nhỉ... cũng phải... người ta là một đôi mà...

"Em có sao không ? Tiêu Chiến càng ngày càng quá đáng rồi đó. Có xem tôi ra gì trong cái nhà này hay không hả. Lúc trước cha tôi chìu em quá nên không coi ai ra gì nữa đúng không ?không uống thì bảo không uống. Sao lại xô người khác như vậy. Vô phép vô thiên mà " Vương Nhất Bác bước đến cầu thang thì thấy ngay cảnh tượng cậu phất tay làm Cẩn Nhi ngã mà trong lòng có chút lo lắng đi đến bên cô ta. Thấy tay cô ta bầm tím lòng hắn chợt có chút thắt lại . Sau khi xem xét hỏi thăm cô ta xong hắn quay lại phóng đôi mắt băng lạnh giận dữ hướng cậu mà phán ra một tràng câu kể tội như tra tấn tội phạm vậy.

Tiêu Chiến vẫn không đáp lại mà chỉ đưa đôi mắt đến Tô Cẩn Nhi trên môi nhếch mép rõ sự đắc ý , đôi mắt xảo quyệt và chiến thắng hướng ánh nhìn đến cậu. Kế bên thì Vương Nhất Bác vẫn thao thao bất tuyệt dạy dỗ cậu, bây giờ cậu cũng hiểu rồi... thì ra cô ta lên đây đã có sẵn kế hoạch rồi, vậy thì cậu giải thích làm gì nữa .. chỉ uổng phí công sức thôi.. vì Vương Nhất Bác, vốn chưa hề tin cậu..

"Đúng là không có phép tắc. Không coi ai ra gì"

"Anh đừng nói vậy mà... thực ra do em tự té. Em ấy tính đỡ em nhưng không kịp.. anh đừng trách A Chiến " giọng cô ta vẻ nũng nịu pha chút tội lỗi.

"Em không cần bao che cho nó. Anh nhìn thấy rồi. Từ nay về sau nó ra sao thì mặc nó. Em không cần để tâm. Em bị thương rồi,anh dìu em về phòng thoa thuốc"

"Dạ.. được"

Nói rồi Vương Nhất Bác dìu Cẩn Nhi về phòng mình để thoa thuốc vào chỗ bị thương, bỏ lại phía sau người con trai như chết lặng tại chỗ , bàn tay phía sau máu cũng đã ngưng chảy mà đọng lại rồi.

Hai người họ rời khỏi được một lúc Tiêu Chiến cũng mệt nhoài mà xuống nhà dưới tìm đồ để dọn dẹp lại mớ hỗn độn.

Chỉ có vài mảnh vỡ sao lại dọn lâu đến lạ. Có phải chăng thủy tinh vỡ rồi cũng như tim cậu vỡ ra ngàn mảnh vậy.

Xong hết mọi việc , thay luôn cả chiếc áo phía sau thấm ướt màu máu đỏ , cậu lại lần nữa ngồi thất thần bên gốc tường cạnh cửa sổ.

Đưa bàn tay vào không gian hướng đến nơi có ánh trăng cô lẻ trên nền trời kia ,ánh trăng bạc phản chiếu rõ từng vết sẹo nơi bàn tay , có cả vết bỏng và vết cắt do mảnh thủy tinh mang lại lúc nãy.

Vết thương nhiều như vậy , sao cậu lại không thấy đau gì hết vậy nhỉ , lạ thật. Lúc nãy nghe người kia bao lời la mắng cũng chả một chút đau lòng như trước, nước mắt cũng không rơi được nữa... mà cũng đúng thôi.

Cậu nào còn nước mắt để rơi nữa.

Tâm còn đâu để đau nữa.

Có khóc cũng ai đâu để tâm đến hay đưa tay lau nước mắt cho .

Có đau cũng có ai là bờ vai để cậu tựa vào mà an ủi nữa .

Tự làm tự chịu

Thân đau tự mang

Khóc tự tay lau

Đau tự mình thấu

Vì chính mình ngốc

Đâm đầu vào yêu

Trách người sao được.

Tìm đến thanh sao đen tuyền đã lâu không chạm đến.

Nhẹ đưa lên môi tấu lại khúc nhạc xưa

Khúc "Vấn Tình."

Tiếng sáo như tiếng lòng người độc tấu giữa màn đêm. Nghe sao lại sầu não nề mang theo tia luyến lưu thương cảm.

Cuối cùng rồi lại chỉ có sáo và trăng nghe ta tấu lên khúc nhạc lòng.

Nhưng lần này lại không như lúc xưa ,người nghe cậu tấu giờ không còn kề bên cạnh nữa rồi.

( haha ... càng ngày càng nhạt rồi. Mọi người cũng hay thông cảm cho mình với ạ. Mình con bận fic bên bên kia nữa , và hai trường phái và hai phong cách không hề giống. Cả nội dung cũng không tương tự nên đôi lhi hơi bị lạc lõng. )😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com