Chap 6
" Ôi.. có sao không vậy em trai, anh quên là mình đang dắt một người mù đi xuống bậc thang"Vương Nhất Bác vừa đút tay trong túi quần vừa thong dong bước đến chỗ Tiêu Chiến đang khó khăn tìm cách đứng lên để không chạm vết thương.
Gương mặt hiện rõ ý cười khinh miệt với sự yếu đuối này của cậu. Ha... cha hắn cũng thật lạ đi .... muốn mang người về nuôi thì cũng nên lựa người lành lặn mạnh mẽ có ích lợi chút đi chứ . Mang một thằng nhóc mù lòa yếu đuối về chỉ khổ cực thêm phải chăm sóc nó thôi.
Tiêu Chiến tìm được thế thì chật vật đứng dậy mà né xa với người anh không mang tâm ý trước mặt mình. Cậu rụt người về phía tường trắng lạnh không chút hơi ấm phía sau , cố tạo khoảng cách với hắn càng xa càng tốt.
Xem ra thời gian sao này cậu tốt nhất là nên né hắn càng xa càng tốt đi, việc làm quen hắn.... khi nào hắn muốn nói chuyện hay tốt với cậu thì tốt.. chứ giờ cậu không cần nữa rồi.
Vương Nhất Bác càng lúc càng tiến gần hơn ép sát cậu vào tường. Đôi mắt như sát thủ nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn cúi xuống nền nhà trống trãi phía dưới. Hai tay đặt lên tường tạo khung bao không cho cậu có cơ hội né tránh. Tầm mắt dần dần hạ xuống chỉ cách mặt cậu tầm 10cm.
" Sao vậy nhóc ? Ngước mặt lên 'nhìn' anh này ? Nền nhà có gì thú vị ? Nhìn nó làm gì " giọng nói như cợt nhã phát ra một cách ung dung không chút do dự của hắn lại làm Tiêu Chiến một phen tủi thân rồi.
Vì cái gì người anh này lại không như lời cha Vương nói , vì cái gì hắn lại không như cậu tưởng tượng. Cậu cứ ngỡ hắn tuy lạnh lùng nhưng cũng quan tâm người khác , tuy ít nói nhưng sẽ ấm áp, nhưng không... là cậu suy nghĩ viễn vong. Vương Nhất Bác không chỉ lạnh lùng mà còn bá đạo khó gần , chọc tức và bắt nạt người khác chính là sở thích của hắn.
" Em... em.... " Tiêu Chiến ngập ngừng không biết nên nói gì cho phải. Giọng nói run run tỏ rõ sự e sợ trước cái áp bức mà hắn tạo ra.
" Chuyện lúc nãy... nhóc mà nói cho ông già tôi biết... thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu ... biết chưa nhóc ?!"
" Vâng... em... biết... biết rồi... " Tiêu Chiến cố bình tâm kìm lại giọng nói ở mức bình thường nhất. Cố tạo nên cho bản thân một vỏ bọc mới. Vì Tiêu Chiến biết , môi trường bây giờ cậu đang tồn tại không có chỗ cho sự yếu đuối, chỉ có thể tự tạo cho bản thân vỏ bọc sắt mới có thể yên ổn mà tồn tại.
" Được... nhớ đó .. " nói rồi hắn đứng thẳng dậy làm lại tư thế ban đầu đưa cậu đến bàn ăn nơi phòng bếp.
Thấy 2 người bước vào ông Vương vui vẻ nở nụ cười tươi đã từ lâu rồi chưa từng thấy qua. Thằng tiểu tử nhà ông ngoài lạnh trong nóng mà. Lúc nãy hùng hồn phũ nhận A Chiến như vậy , bây giờ lại dìu cậu xuống ăn cơm, ông đây thật không biết phải nên nói gì với đứa con hai mặt này của ông.
Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến xuống ngồi ghế cạnh tay trái ông Vương, hắn thì đi qua phía đối diện . Kéo chiếc ghế nơi đó ngồi xuống không quên liếc mắt nhìn biểu hiện của Tiêu Chiến.
" A Chiến con thấy nơi đây thế nào ? Thoải mái không ? "Ông Vương vừa gắp đồ ăn vào chén của Tiêu Chiến vừa ân cần hỏi hang. Ông sợ nơi này khác với cô nhi viện cậu ở 10 mấy năm sẽ không thoải mái.
" Rất ổn ạ, cảm ơn cha Vương " Tiêu Chiến gật đầu trả lời rồi chỉ cuối mặt ăn phần cơm của mình , không dám nói thêm gì nữa. Cậu sợ nếu nói nữa ông Vương sẽ phát hiện giọng cậu không bình thường mất.
" Vậy là ổn rồi. Con ráng chịu thiệt một thời gian. Ta đã bảo Lão Trần tìm gậy dẫn đường cho con , con tạm sử dụng nó. Ta sẽ cố gắng liên hệ bác sĩ Ân tìm đôi mắt phù hợp để thay cho con. Khoảng thời gian này mọi hoạt động của con sẽ do Lão Trần và dì Lâm đảm nhận. Con cần gì cứ gọi họ không cần ngại. Nơi đây từ bây giờ sẽ là nhà của con. "
Ông Vương nhìn Tiêu Chiến nói nguyên một tràng không ngớt. Toàn là những câu lo lắng quan tâm, ông không hề để ý Vương Nhất Bác bên kia đã sôi máu lên rồi.
" Quan tâm quá nhỉ , đã bao giờ quan tâm mình vậy đâu" Nhất Bác nghĩ thầm.
Hắn hầm hầm dùng đũa đâm đâm vào chén cơm. Vốn đang ăn yên ổn nhưng từ khi nghe lời quan tâm của ông Vương với Tiêu Chiến, hắn không nuốt trôi cơm nữa. Rốt cuộc hắn là con ruột ông hay Tiêu Chiến là con ruột ông vậy. Hắn bị sốt cũng chỉ hỏi vài câu , mua được vài viên thuốc.. còn giờ thì sao... dặn cả người chăm sóc, tìm mắt để thay .,... thật tức chết hắn rồi
" Con no rồi không ăn nữa , con đi đây " buông đôi đũa xuống bàn đến tạo ra âm thanh điếng tai , Tiêu Chiến ngồi đối diện cũng vì nó mà giật mình không dám động đậy nữa. Ông Vương không biết vì cái gì lúc nãy hắn vẫn bình thường bây giờ lại nổi giận đến như vậy .
" Mới ăn chưa bao lâu mà đã no ? Con đây là muốn kiếm cớ đi chơi với đám bạn không ra gì đó nữa đi ? " ông Vương cũng dừng đũa mà hỏi hắn.
" Đi đâu không cần cha quản " hắn nói rồi quay phắt ra hướng cửa nhà mà đi thẳng , không thèm liếc mắt nhìn hai người phía sao một cái.
" Cái thằng này... ta chìu con đến hư rồi ... tức chết ta mà... " ông thật cũng hết nói nổi rồi. Chứng nào tật nấy. Đêm nào cũng ra ngoài chơi đến tận khuya mới về , riết rồi còn ra thể thống gì nữa. Hắn cứ như vậy lấy gì sao này ông giao công ty lại cho hắn.
Nơi ngực trái ông bỗng nhói lên từng hồi , ông cố ôm ngực trái đều hòa lại nhịp thở. Lấy lọ thuốc trong túi quần ra rồi lấy 2 viên trong đó uống vào. Cơn đau được hạ xuống khi thuốc bắt đầu có tác dụng.
" Cha Vương con ăn xong rồi ... con xin phép lên lầu ạ "
" Được rồi con lên lầu đi... nhớ nghĩ ngơi sớm"
"Dạ... tạm biệt cha Vương. Cha Vương ngủ ngon "
Lão Trần đến dìu Tiêu Chiến đi lên lầu. Đưa cậu vào phòng , cho cậu ngồi xuống giường rồi ông mới xin ra ngoài.
Căn phòng đã tắt đèn , chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, gió mơn man thổi qua khung cửa không cày then, màn che mỏng manh phấp phới theo từng cơn gió lộng, tiếng lá cây xào xạt càng làm thêm khung cảnh hiu quạnh về đêm. Và đâu đó, nơi căn phòng trang trí nhã nhặn, bóng cậu con trai ngồi co ro nơi gốc phòng cùng cây sáo đen huyền.
Từ lúc lên 7 Tiêu Chiến đã đam mê âm nhạc . Nhưng do không có ánh sáng nên cậu chỉ còn cách học thuộc lòng bài hát qua băng ghi âm và đĩa ... Cậu cũng rất thích chơi nhạc cụ, đặc biệt là đàn guitar và sáo. Năm 8 tuổi nhân ngày sinh nhật Sơ Cô Thiên Tâm đã tặng cậu cây sáo theo sở thích của cậu.
Từ đó mỗi ngày cậu đều học âm luật và sáo qua nhạc sư trong viện, cậu đã phải rất tốn thời gian để học thuộc các nút âm trên sáo và tất cả các bậc âm.
Rời cô nhi viện , cậu chỉ đem theo được cây sáo ngày nào Sơ Cô đã tặng, như món quà kỉ niệm nơi cậu lớn lên.
Tại căn phòng Vương gia , lần đầu tiên cậu thổi sao vào đêm .
Màn đêm tĩnh mịch, tiếng sáo phát ra theo tiếng gió hòa quyện vào tạo nên âm thanh thuần mĩ nhưng thật thê lương cô tịch. Tiếng sáo như kéo con người vào bóng tối nơi địa đàng u uất, như dẫn con người đi trên đường Hoàng Tuyền tối mịch , và tiếng sáo như tiếng lòng của cậu nhóc trong gốc tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com