Chương 49
Cả tuần nay Vương Nhất Bác giống như người mất hồn.
Phần lớn thời gian hắn đều ngồi lì ở ghế sofa, nhìn ra bên ngoài ban công. Trời đã vào hạ, mưa âm ỉ không dứt suốt mấy ngày liền, khiến cho lòng người vốn đã đau khổ lại càng thêm não nề.
Mấy hôm đầu sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác điên cuồng đi tìm chiếc Lư Hương được miêu tả trong truyện. Thậm chí hắn còn đến Cô Tô ở Tô Châu, hỏi thăm tất cả các tiệm đồ cổ ở đó, nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn khó hiểu của chủ tiệm.
Vương Nhất Bác nằm cuộn tròn trên ghế, cách đó không xa là chiếc tivi vẫn đang bật, để ở mức âm thanh 3, không quá to cũng không quá nhỏ.
Thói quen này vốn dĩ đã được thay đổi từ khi cuộc sống của hắn xuất hiện một người. Thế nhưng hiện tại, mọi thứ lại trở về vạch xuất phát, giống như người đó chưa từng tồn tại.
"Tiêu Chiến.... Đừng mà!!!"
Mấy đêm liền, đêm nào Vương Nhất Bác cũng gặp ác mộng, hình ảnh Tiêu Chiến đỏ hoe hốc mắt đưa tay về phía hắn, nhưng lại bị một phiên bản khác của chính mình kéo đi, làm thế nào cũng không thể chạm tới, cứ như thước phim hỏng lặp đi lại lặp trong đầu.
Hôm nay, Vương Nhất Bác lại giật mình tỉnh dậy giữa đêm, hổn hển thở gấp, cả người đầm đìa mồ hôi, nước từ khóe mắt trào ra ướt đẫm hai má.
Nhưng giấc mơ đêm nay không giống với mọi ngày.
Trong mơ, Tiêu Chiến một thân đầy máu tươi, máu chảy ra từ miệng, từ mũi. Hắn điên cuồng đưa tay lên lau nhưng không sao lau sạch được, máu trào ra ngày một nhiều, nhuộm đỏ cả hai bàn tay.
Hắn gào khóc, la hét, nhưng không một ai trả lời. Giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình hắn, yên tĩnh đến đáng sợ.
=====
Bên ngoài miếu Quan Âm.
"Vong Cơ, Ngụy công tử? Sao hai người lại ở đây?"
Lam Hi Thần đứng bên cạnh Kim Quang Dao, ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt.
"Hai vị đến sớm hơn ta tưởng đấy. Thế nào? Mấy hôm nay các ngươi chắc trải qua vui vẻ lắm nhỉ?"
Kim Quang Dao nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, tậc lưỡi vài cái lại nói tiếp : "Không hổ là Di Lăng lão tổ, sức khỏe cũng tốt hơn người, tại hạ thật sự bái phục"
"Câm miệng! Kim Quang Dao, ta với ngươi không thù không oán. Tại sao hết lần này đến lần khác đều muốn hãm hại ta, ép ta vào đường cùng? Rốt cuộc là tại sao?"
"Ngụy công tử, đừng nhiều lời với hắn" – Lam Hi Thần đứng một bên lo lắng lên tiếng.
Kim Quang Dao ngửa cổ cười lớn
"Ha ha ha, ngươi hỏi ta tại sao? Ta nói cho ngươi biết, Ngụy Vô Tiện. Với cái tính cách thích lo chuyện bao đồng, cứu giúp người khác để tỏ vẻ anh hùng của ngươi, thì cho dù không phải ta, cũng sẽ có người khác muốn ngươi chết, muốn ngươi đau khổ!"
"Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, cả người không còn sức lực, chân đứng không vững liền khuỵu xuống, lại được Lam Vong Cơ nhanh chóng đỡ lấy ôm vào lòng, vội vàng gọi tên hắn: " Ngụy Anh! Ngươi sao thế?"
Kim Quang Dao đứng cách đó không xa lên tiếng:
"Hàm Quang Quân không cần lo lắng. Vị này của ngươi chẳng qua là bị trúng độc. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đảm bảo hắn sẽ giữ được mạng sống. Nếu không..."
Lam Hi Thần quay sang giận dữ : "A Dao! Đệ rốt cuộc đã làm gì Ngụy công tử?"
Kim Quang Dao bật cười: "Đệ làm gì? Nhị ca, huynh nên hỏi đệ đệ của mình xem hắn đã làm gì mới đúng."
Lam Vong Cơ không giữ nổi bình tĩnh, hét lớn : "Ngươi nói thế là có ý gì?"
"Ngươi không phải cho rằng ta đơn thuần chỉ là cho chút thuốc kích dục lên mũi tên để xem hai ngươi làm trò vui đấy chứ? Làm ơn đi, ta không phải tên biến thái, cũng không rảnh để giúp Hàm Quang Quân chiếm giữ mỹ nhân. Chất độc đặc biệt này chính là do một tay ngươi truyền sang cho hắn."
Trái tim Lam Vong Cơ đập hẫng mất một nhịp, ánh mắt lo sợ nhìn người trong lòng sắc mặt trắng bệch, hít thở khó khăn.
"Ngươi muốn ta làm gì?"
"Không cần vội, đầu tiên làm phiền Hàm Quang Quân tự tay đem linh mạch của mình phong bế lại"
Ngụy Vô Tiện nghe được liền đưa tay bám lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, khó khăn mở miệng: "Lam Trạm... đừng..."
Lam Vong Cơ không nói gì, chậm rãi nắm lấy tay hắn, đáy mắt tràn ngập ôn nhu. Một giây sau liền giơ tay khóa lại linh mạch của mình chính.
Lam Hi Thần bất lực nhắm mắt, lắc đầu.
Kim Quang Dao chậm rãi nói tiếp
"Rất tốt. Tiếp theo, ngươi muốn tự mình giao nộp Lư Hương hay để ta cho người lục soát?"
Lam Hi Thần trợn mắt: "Đệ... đệ cần cái đó làm gì?"
Lam Vong Cơ mặt lạnh băng, mở miệng thốt đúng hai chữ : "Thuốc giải"
Tô Thiệp từ trong miếu chạy ra cắt ngang lời y
"Kim tông chủ! Đào được rồi, đào được rồi"
Kim Quang Dao liền lập tức hưng phấn đi nhanh vào trong miếu. Ngừng một lúc, như nhớ ra chuyện gì, lại nói to: "Hàm Quang Quân... tốt nhất ngươi đừng nên giở trò, nên nhớ mạng sống của hắn còn đang nằm trong tay ta đấy"
====
Ngụy Vô Tiện có thế nào cũng không thể ngờ rằng mình lại dính phải "song tu dược" , người dính loại độc này ban đầu sẽ nhầm tưởng chỉ là "thuốc kích dục" bình thường, nhưng một khi đã song tu sẽ chuyển chất độc qua đối phương. Qua một thời gian chất độc sẽ lại phát tác, khiến người mất hết sức lực, nếu không nhanh chóng uống thuốc giải sẽ đặc biệt nguy hiểm đến tính mạng.
"Được rồi, Lam Trạm. Huynh đừng có tự trách mình nữa, nếu không nhờ huynh, ta sớm đã chết rồi."
Ngụy Vô Tiện sau khi uống thuốc giải thì hiện tại mặc dù cả người đều đau nhức không có sức lực, nhưng cũng đã lấy được chút tinh thần, nằm gối đầu lên đùi Lam Vong Cơ, thấy y một mặt ủ rủ nhìn chằm chằm hắn, hốc mắt còn hơi hồng hồng, liền thở dài, nói nhỏ : "Lam Trạm, huynh lại đây"
Đợi đến lúc y cúi thấp xuống, Ngụy Vô Tiện liền đưa tay quàng qua cổ y kéo lại, ở trên môi hôn nghe "chóc" một cái, cười gian : "Hôn thì sẽ không đau nữa"
Lam Hi Thần ngồi bên kia: "...."
Bên trong đột nhiên nghe tiếng la hét thất thanh, Kim Quang Dao cùng tên Tô Thiệp dìu nhau vội vã chạy ra ngoài, trên người đầy khói bụi, có một chỗ da bị cháy xém để lộ cả một mảng thịt đỏ lừ.
Miệng hắn liên tục lẩm bẩm : "Không thấy nữa, không thấy nữa...."
"Cái gì không thấy nữa?" – Lam Hi Thần sốt ruột hỏi
"Nhị ca, mẫu thân đệ... không thấy nữa"
Thì ra, Kim Quang Dao xây miếu Quan Âm này để thờ mẹ, tượng Quan Âm cũng được tạc theo hình dáng của mẹ, khó trách giống hắn đến bảy tám phần. Thứ hắn đào chính là thi thể của mẫu thân mình, nhưng hiện tại đã bị đánh tráo.
"Ngươi muốn khiến mẹ ngươi sống lại?"
Ngụy Vô Tiện vốn không hề biết trước điều này, sở dĩ chạy đi tìm Kim Quang Dao là vì ngăn chặn không cho hắn trốn thoát, nhưng vô hình chung lại rơi vào bẫy mà tên này đã cẩn thận sắp đặt. Mục tiêu của hắn từ đầu đến cuối chính là Lư Hương!
Kim Quang Dao quay sang nhìn, lôi từ trong túi ra một chiếc Lư Hương màu đồng đã cũ đặt xuống đất, mỉm cười:
"Đúng rồi. 16 năm trước Ngụy công tử rơi xuống vực đến xác còn không tìm thấy, Hàm Quang Quân chẳng phải cũng trăm phương nghìn kế đưa ngươi về hay sao. Hắn làm được, thì ta cũng làm được!"
Kim Quang Dao đốt một chiếc khăn tay màu trắng bỏ vào trong Lư Hương, một lát sau khói trắng bắt đầu nghi ngút bay lên, trên không trung xuất hiện một vòng tròn lớn.
Nhưng người bước ra không phải là mẫu thân hắn, mà lại là một Hàm Quang Quân thứ hai!
======
Xuất hiện rùi xuất hiện rùi :)))) Cool guy xuất hiện rùi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com