Phần 20
"Tỉnh rồi? Có nóng không?"
Ôn Khách Hành vừa mở mắt ra liền thấy Chu Tử Thư cầm quạt quạt cho y. Giơ tay lên ấn quạt Chu Tử Thư: "Không nóng."
Nằm khiến cho cả người khó chịu, Ôn Khách Hành hơi ngồi dậy, Chu Tử Thư lập tức buông quạt xuống bắt đầu đỡ người.
"Chậm một chút, chậm một chút."
Bộ dáng vội vàng này nhìn Ôn Khách Hành không hiểu ra sao: "A Nhứ, ngươi làm sao vậy?"
Bị A Nhứ ảnh hưởng, hành động của Ôn Khách Hành cũng chậm lại, ngay cả đứng lên cũng phải đỡ giường mới được.
Chu Tử Thư khom lưng cầm quạt, Ôn Khách Hành tự mình đi rót nước.
"Ngươi có thai, cẩn thận một chút cũng không sai."
Ôn Khách Hành: ...
Chân bước chậm rãi dừng lại, Ôn Khách Hành đứng tại chỗ tiêu hóa những lời vừa nghe được.
Có, có thai? Là ý mà y đang nghĩ đến ấy hả?
"Làm sao vậy, sao lại đứng bất động rồi?" Chu Tử Thư cầm quạt đi tới, lại bắt đầu quạt cho Ôn Khách Hành.
"Đừng quạt, ngươi để ta yên tĩnh."
Ôn Khách Hành đứng đờ người trong chốc lát, vươn tay bắt lấy Chu Tử Thư, Chu Tử Thư vội vàng đưa tay qua.
"Ghế, ghế."
Chu Tử Thư duỗi chân câu lấy ghế dựa cách đó không xa, Ôn Khách Hành chậm rãi ngồi xuống.
"Chậm một chút."
Ôn Khách Hành ngồi vững hai mắt mới thu hồi tinh thần: "A Nhứ, ngươi không phải lừa ta chứ?"
Tuy rằng dùng ngữ khí nghi vấn, nhưng khóe miệng Ôn Khách Hành nhếch lên cho thấy y tin tưởng, tay cũng ở trước bụng sẽ chạm vào.
Năm đó khi A Hành biết được có thai, có phải cũng vui vẻ như bây giờ không? Còn sau đó thì sao?
Chỉ cần ngẫm lại, Chu Tử Thư cũng có thể cảm nhận được cỗ tê tâm liệt phế kia. Lúc này đây, bất kể là A Hành hay là hài tử, hắn đều phải bảo vệ thật tốt.
Tay hai người giao nhau, Ôn Khách Hành rốt cục cũng sờ đến bụng mình, nụ cười trên mặt cũng lớn hơn.
Nơi này thật sự có một nhãi con cùng y có huyết thống ràng buộc? Hơn nữa còn là của y và A Nhứ. Ông trời rốt cục nhớ tới y, muốn chiếu cố y một lần?
"Cái gì cũng không sờ được mà~" Ôn Khách Hành ra vẻ ghét bỏ giơ tay hất tay Chu Tử Thư ra.
Chu Tử Thư ngồi xổm trước người Ôn Khách Hành, phi thường khoa trương nói: "A Hành sờ không được sao? Nhưng mà ta lại cảm thấy nó đang chào ta cơ chứ?"
Ôn Khách Hành không xác lại định lần nữa sờ sờ bụng mình, đúng là mềm hơn trước kia một chút, nhưng cũng không có cùng A Nhứ nói cái gì chào hỏi cả.
"Ha ha ha..."
"Tránh ra!" Ý thức được A Nhứ đang lừa gạt mình, tính tình nóng nảy của Ôn Khách Hành lập tức nổ tung, một cái đập vào tay Chu Tử Thư.
Đợi Ôn Khách Hành vơi hết khí, Chu Tử Thư mới nắm tay người trước mặt dặn dò: "Người kia nói, hiện tại thân thể ngươi không được ổn định, về sau nhất định phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt. Ngoài ra, sau này không thể thức khuya với ta, phải ngủ đúng giờ giấc. Ngươi nghe chưa?"
"Nhưng một mình ngươi." Ôn Khách Hành có chút khó xử, có hài tử y rất vui vẻ, nhưng để A Nhứ một mình...
"Tối qua ta cũng vậy mà, không sao đâu. Hơn nữa không quá vài ngày Đại Vu sẽ tới, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi bây giờ chính là nghiêm túc tu dưỡng chính mình."
Ôn Khách Hành tâm tình sa sút không ít, thậm chí có chút cảm giác đứa nhỏ này tới không đúng lúc, đợi A Nhứ rút đinh rồi nói sau đi rồi đến có được không?
"Đừng nghĩ lung tung." Nhìn biểu tình hắn liền biết Ôn Khách Hành không biết lại nghĩ đến địa phương nào, người mang thai kiêng kỵ suy nghĩ nhiều.
"Lúc trước không phải cũng không có việc gì sao."
"Đó là do chúng ta không biết, hiện tại biết rồi, chắc chắn không thể mạo hiểm nữa."
"Vậy ngươi ở trên giường, đừng đi xuống." Như vậy có việc cũng có thể đánh thức y dậy trước tiên.
Chu Tử Thư cũng cao hứng, cười nhéo cái mũi Ôn Khách Hành: "Trước kia sao không phát hiện A Hành dính người như vậy, hả?"
"A Nhứ, chúng ta có nhà rồi." Có nhà rồi, vì vậy ai cũng không thể xảy ra chuyện được.
"Chúng ta vẫn luôn có mà, có điều là phu nhân khi nào mới đồng ý gả cho ta đây? Muộn hơn nữa, nhóc con này cũng không giấu được nữa."
"Gả, nhất định trước khi nó lộ ra phải gả." Phải nhanh chóng thoát ly quỷ cốc, dùng thân phận sạch sẽ gả cho A Nhứ.
Rầm rầm...
"Chủ nhân, chủ nhân, ta trở về rồi!"
A Tương? Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư liếc nhau, Chu Tử Thư thuận ý đi mở cửa.
Ôn Khách Hành vừa mới đứng lên đã bị A Tương đụng vào lòng, Chu Tử Thư vỗ một cái vào người Tào Úy Ninh đi theo bên cạnh.
Tào Úy Ninh: "Chu, Chu huynh, làm sao vậy?"
Ôn Khách Hành bị đụng cho mù mờ, chỉ có thể may mắn hiện tại bụng không hiện ra, cho nên A Tương không đụng phải bụng mình.
"Không có, không có việc gì, chúng ta đi mua cơm."
Tào Úy Ninh chỉ cảm thấy Chu huynh kỳ quái, mê mang bị Chu Tử Thư kéo đi.
"Chủ nhân, Tào đại ca không có ghét bỏ ta!" Lời nói của A Tương tràn đầy kích động ôm Ôn Khách Hành nhảy nhót làm cho y bị một trận kinh hãi.
"Nha đầu nhà ta tốt như vậy, hắn dám ghét bỏ?" Ôn Khách Hành bất động thanh sắc dời A Tương ra, nha đầu A Tương này hơi ngáo, vẫn nên tránh xa nàng ra một chút đi.
"Chủ nhân, vậy người không phản đối chúng ta chứ." A Tương không ngại chút nào, ngược lại ôm lấy cánh tay Ôn Khách Hành làm nũng.
"Ta có phản đối sao? Còn ở đó thì sao?"
"Rất yên ổn, chủ nhân yên tâm." Chuyện bên ngoài, Quỷ Cốc không có tham dự.
"Xem ra là có người muốn chúng ta cõng nồi." Nhưng bây giờ có một điều quan trọng.
"Ngươi nghĩ biện pháp trà trộn vào phủ Triệu Kính, tiểu tử Thành Lĩnh kia ở nơi đó hơn phân nửa chắc chắn là không dễ chịu."
"Chủ nhân, người lo lắng cho hắn lại không lo lắng cho ta." A Tương ra vẻ tức giận chống nạnh.
"Ngươi thông minh lại dễ dàng liên lạc với ta. Thành Lĩnh không được, hắn hiện tại ở nơi đó cô độc vô viện." Ôn Khách Hành so với ai cũng hiểu loại cảm giác này nhất.
"Ta không đi." Tiểu nha đầu trong lòng mất cân bằng, nhìn cũng không thèm nhìn Ôn Khách Hành.
"Được rồi nha đầu, ngươi..." cảm nhận được đau đớn trong bụng, Ôn Khách Hành không nói nữa.
"Chủ nhân! Có chuyện gì với người vậy? Ta, ta không giận người nữa. Ta sẽ đi, ta sẽ đi ngay bây giờ."
"Không phải vấn đề của ngươi, ngươi gọi A Nhứ vào đây đi."
"Được được được." A Tương không biết phải nói cái gì, chạy ra ngoài cửa cũng quên đóng.
Diệp Bạch Y theo thanh âm mà tìm tới, không nói hai lời đến bắt mạch.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều."
"Cái gì?"
"Ăn uống ngủ, còn lại cái gì cũng không được nghĩ tới. Nếu ngươi không muốn sinh nữa thì kệ ngươi."
"A Hành!"
Ôn Khách Hành lúc này đã không còn đau đớn như vậy, lúc nhìn thấy A Nhứ còn lộ ra một nụ cười.
Diệp Bạch Y liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái rồi rời đi.
"Lại đau?"
"Ừm."
"Chúng ta đi gặp đại phu đi." Tên họ Diệp kia thoạt nhìn rất không đáng tin cậy.
"Không có việc gì, chính là có một chút lo lắng cho Thành Lĩnh, ta đã để A Tương đi trông coi tiểu tử kia."
"Bọn họ bên kia có ta nhìn, ngươi lo lắng cái gì?"
"Ngươi vẫn đối với tiểu tử kia không lạnh không nóng, ta đây không phải là sợ nó bị những người đó khi dễ sao."
"Ăn cơm trước, cơm nước xong lại đi tìm đại phu xem xét kỹ."
Ôn Khách Hành thật sự có chút không có khí lực, cũng không phản bác hắn trực tiếp gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com