Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 28

Diệp Bạch Y chỉ cảm thấy hôm nay không khí trên bàn cơm có chút không đúng hại tốc độ ăn cơm của ông ta cũng đều chậm lại, nửa ngày cứ như vậy ông ta cũng mới ăn được có bốn chén cơm.

Bàn cơm trầm mặc đến đáng sợ, hai bên trong cuộc vùi đầu ăn cơm, hơn nửa ngày như vậy cơm mà Ôn Khách Hành ăn còn không nhiều bằng một đũa của ông ta. Chu Nhứ tương đối bình thường, hắn ăn chậm nhưng tốt xấu gì cũng ăn vào nửa chén cơm. Không ai nói chuyện, thậm chí không có âm thanh va chạm bát đũa. Đúng vào giờ cơm, tiếng ồn ào xung quanh bị hàng rào không màu ngăn cách lại.

Đây là lần thứ vô số lần ông ta thầm hận mình như thế nào lại tiếp nhận lời nói của Ôn Khách Hành, tên tiểu tử này rõ ràng là đem mình kéo tới cùng nhau chịu tội. Cơm trước mắt cũng không còn thơm như vậy, yên lặng ăn xong bát cơm thứ năm. Cũng không tệ cho lắm, ông ta nghĩ lát nữa lại đi ra đường tìm chút đồ ăn vặt. Diệp Bạch Y giải thoát đem bát đũa đặt lên bàn, tiếng vang thanh thúy cho hai người buồn bực đang ăn cơm liền có lý do ngẩng đầu.

Diệp Bạch Y: Khó chịu quá, cái bầu không khí bức người này...

"Ăn thêm một chút đi." Ôn Khách Hành có lòng tốt mở miệng, lượng thức ăn này rõ ràng không phải là lượng ăn bình thường của Diệp Bạch Y.

Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Diệp Bạch Y chính là Ôn Khách Hành muốn ông ta tiếp tục ở lại chỗ này chịu tội, ở chỗ này ăn cơm rất khó nốt trôi đấy có được không.

Chu Tử Thư không nói gì, tay lướt qua bàn cơm đụng phải chén cơm của Ôn Khách Hành, hắn nhíu mày gọi tiểu nhị tới: "Lạnh rồi, đổi cho ta một chén mới."

Tiểu nhị liên tục đáp ứng, bưng cơm của Ôn Khách Hành lên, lúc xoay người nghĩ đến cơm của Chu Tử Thư hắn liền thuận tiện hỏi: "Công tử muốn đổi của mình không?"

"Không cần." Chu Tử Thư trong lòng phiền không chỗ trút giận, ngữ khí đối đãi với tiểu nhị không tính là tốt. Nếu là bình thường, tiểu nhị chỉ định còn muốn nói thêm hai câu, nhưng hiện tại tiểu nhị cũng sờ sờ mũi vội vàng đi về phía phòng bếp, rõ ràng không muốn chạm vào lông đang dựng lên của người này.

Khóe miệng Diệp Bạch Y co giật một chút, cảm giác mình vừa mới ăn mà không nói là một quyết định sáng suốt.

Ôn Khách Hành biết A Nhứ đang giận cái gì, từ ngày y nói mình muốn trở về Quỷ Cốc A Nhứ vẫn luôn như vậy, nếu là bình thường Ôn Khách Hành không ngại chịu thua trước, nhưng hiện tại y không muốn, y muốn trở về.

"A Nhứ, chúng ta nói chuyện đi." Do dự nhiều lần, Ôn Khách Hành vẫn là mở miệng trước.

Diệp Bạch Y vốn định đi lại ngồi xuống, tầm mắt quanh quẩn giữa hai người, ông đối với nguyên nhân hai người giận nhau rất hứng thú. Ông ta ngược lại muốn biết là chuyện gì có thể làm cho hai người hay phát cơm chó miễn phí này lại biến thành như vậy.

Chu Tử Thư gắp mấy món ăn còn ấm vào bát của Ôn Khách Hành, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Khách Hành, hắn sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ làm cho chuyện kiếp trước lại phát sinh.

"Không có gì để nói, trừ phi ngươi không đi."

"A Nhứ, ngươi không thể làm thế. Ta có việc phải làm, ta muốn bảo vệ nhiều thứ hơn." Ôn Khách Hành gần đây nóng nảy đến lợi hại, lúc nói chuyện thanh âm không khỏi tăng vọt, mấy cái bàn phụ cận bởi vì thanh âm này mà thanh âm nói chuyện đều nhỏ hơn một chút.

"Nhưng ta muốn bảo vệ chỉ là các ngươi, trên cơ sở bảo vệ các ngươi ta mới có tâm tình đi bảo hộ người khác, người khác cũng bao gồm cả chính ta." Chu Tử Thư nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của Ôn Khách Hành khi y nói xong câu đó, sau đó lại nhìn về phía mặt bàn. Hắn chỉ muốn cho Ôn Khách Hành biết quyết tâm của hắn, không muốn bởi vì hai mắt ửng hồng của Ôn Khách Hành tức giận mà mềm lòng.

Ôn Khách Hành phiền não  khàn giọng nói: "A Nhứ, những thứ này ta đều biết. Nhưng hiện tại không phải tình huống đặc thù sao, ngươi ở lại chỗ này rút đinh, ta trở về làm bố trí, như vậy là thích hợp nhất. Ta không thể để ngươi đến đó khi trên người vẫn còn đinh, ngươi biết cái đinh đó rất lợi hại. Ngươi muốn bảo vệ ta, tại sao ta lại không muốn bảo vệ ngươi chứ? Nơi đó rất loạn, cho nên chúng ta tạm thời tách ra không được sao?"

"Không được, ngươi biết rõ nơi đó rất loạn lại còn không cho ta đi theo, ngươi đã từng nghĩ qua tâm trạng của ta sao? Bên cạnh ngươi một người lợi hại hơn ngươi cũng không có, ngươi làm sao để cho ta yên tâm ở chỗ này mà ở nơi an toàn trong miệng ngươi an tâm rút đinh!"

"Ta nói với ngươi không thông, ta không nói với ngươi.... Khụ..." Ôn Khách Hành còn chưa dứt lời người chạy ra ngoài trước, tức giận đến mức y muốn nôn.

Chu Tử Thư bối rối theo, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất, trong lòng hối hận vì đã cãi nhau với A Hành ở chỗ này. Chu Tử Thư đứng dậy còn chưa đuổi theo, tay đã bị người mạnh mẽ bắt lấy.

"Nôn nghén là hiện tượng bình thường thôi." Chu Tử Thư vội vàng hoảng hốt muốn gỡ tay Diệp Bạch Y ra.

Sau một hồi không có kết quả, Chu Tử Thư bắt đầu dùng nội lực. Hai bên qua chiêu hơn mười cái, trong lúc đó Chu Tử Thư tuy rằng đã trốn thoát vài lần, nhưng cuối cùng Chu Tử Thư vẫn không thể tránh khỏi tay Diệp Bạch Y, mà người sau vẫn như cũ bộ dáng kiêu ngạo, nghiễm nhiên một bộ tùy ngươi náo loạn như thế nào, có thể đi ra ngoài tính toán thế đó.

"Ngươi đã từng nghe qua Trường Minh kiếm tiên chưa?" Diệp Bạch Y thấy không sai biệt lắm, bắt đầu hỏi vấn đề.

Làm sao có thể không biết, lão đầu tử trên Trường Minh Sơn kia nghe nói rất lợi hại. Hiện tại Diệp Bạch Y nhắc tới cái này, chẳng lẽ?

"Ông là đồ đệ của hắn?" Nhìn như vậy cũng có khả năng, công lực của người này thượng thừa, thời thời khắc khắc một bộ dáng tiền bối, thật sự có thể là đệ tử của vật lợi hại như vậy dạy ra.

"Không không không." Diệp Bạch Y liên tục lắc đầu: "Ta chính là người đó."

Chu Tử Thư lần này không tin, cảm giác nói chuyện với người này hoàn toàn là lãng phí thời gian. Thở dài một hơi, thuận tiện vỗ vỗ bả vai Diệp Bạch Y, ánh mắt kia Diệp Bạch Y hiểu rằng tiểu tử này bảo ông ta đi khám đại phu đi.

"Không phải, ta thật sự là." Diệp Bạch Y ông ta sau khi xuống núi lần đầu tiên thẳng thắn thân phận với người khác lại nhận được đãi ngộ như vậy? Nghĩ như thế nào cũng không cam lòng, Diệp Bạch Y dứt khoát đuổi theo, ông ta cứ liên tục đọc lại: "Tiểu tử, ngươi đừng hối hận, ta là thật!"

"Ừ, ngươi là thật mau ăn cơm đi." Chu Tử Thư vừa kéo Diệp Bạch Y chặn đường, một bên tiếp tục đuổi theo Ôn Khách Hành.

Diệp Bạch Y chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, lúc này liền muốn rút kiếm: "Không tin đúng không, chúng ta đi ra ngoài so sánh một hồi."

"Ta thực sự không có thời gian. Ông bảo tiểu nhị cùng mình chơi đùa đi."

"Thằng nhóc thối! Đừng có mà đến cầu xin ta!" Diệp Bạch Y tức giận ở phía sau chửi um lên, Chu Tử Thư thoát khỏi dây dưa chạy theo phun nhân của mình.

"Ngu xuẩn!" Diệp Bạch Y cuối cùng mắng một câu tức giận thở phì phì đi ra ngoài tìm đồ ăn vặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com